Vì thế, những long tộc bị Nam Nhiễm đánh bại đang cảm thấy vô cùng mất mặt bỗng chốc thay đổi suy nghĩ, hình như cũng không mất mặt lắm.
Ngay cả đồ vật của rừng rậm chi thần mà Long hậu còn lấy được, thì huống chi là đánh thắng bọn chúng.
Quả nhiên, vẫn là ánh mắt của thủ lĩnh tốt nhất.
Có thể lấy được một Long hậu lợi hại như vậy.
Cứ thế, hơn phân nửa tài phú được long tộc tích góp trong nhiều năm qua thuận theo tự nhiên mà chuyển vào túi của Long hậu.
Một ngày nọ, Nam Nhiễm định đi kiểm tra một chút.
Tính toán muốn đếm xem bản thân có bao nhiêu dạ minh châu.
Sau đó, tình cờ gặp được Tiểu Hắc Long Maca vỗ cánh phành phạch bay tới.
Trong miệng Tiểu Hắc Long còn ngậm một bức thư.
Nó đứng trước mặt Nam Nhiễm, phun bức thư xuống mặt đất.
“Rống rống rống ~~!!”
Hệ thống phiên dịch: [ký chủ, nó nói đây là thư của cô.]
Nam Nhiễm dựa người vào tường, cầm lá thư kia trong tay.
Chất liệu của bức thư rất tốt.
Do da trâu chế thành, bên ngoài còn có hoa văn dây đằng tinh tế.
Lúc sờ lên có cảm giác rất mịn.
Mở bức thư ra.
Bên trong chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
[Thân gửi tiên tử.
Tiên tử, ngày mai là ngày ta thành hôn.
Vị hôn phu của ta chính là Drag.
Tiên tử có thể tới tham gia hôn lễ của ta được không?
Ta muốn được tiên tử chúc phúc.
Nếu tiên tử tới, ta sẽ cho người chuẩn bị những món ăn tiên tử thích nhất.
Tiên tử là nàng tiên tốt nhất mà ta từng gặp.
Không có ai có thể so sánh được.
Người viết: Santa.]
Nam Nhiễm xem xong liền gấp bức thư lại.
Hệ thống tò mò: [ký chủ, cô muốn tham dự hôn lễ của Santa ư?]
Nam Nhiễm thản nhiên: “Đi.”
Hệ thống nghe vậy, có chút kinh ngạc.
Đây vẫn là ký chủ lười biếng mà nó quen biết ư?
[A? Vì sao ký chủ lại muốn đi dự hôn lễ thế?]
Nam Nhiễm nghịch nghịch tóc mình: “Ta là vị tiên tử tốt nhất trên thế giới này.”
Cô lặp lại câu nói trên bức thư một lần nữa.
Hệ thống trầm mặc.
Một người thì không màng sự thật liều mạng khen.
Một người thì không hề có chút cảm giác chột dạ nào còn vô cùng bình thản tiếp thu.
Mà trong lúc đang cùng hệ thống nói chuyện.
Nam Nhiễm đột nhiên phát hiện không thấy Tiểu Hắc Long Maca đâu cả.
Nhìn trái nhìn phải một vòng.
Mới thấy Tiểu Hắc Long bước đôi chân to như cột đình của mình đi vào sơn động.
Trong miệng còn đang ngậm dạ minh châu, trên sừng của nó còn đeo rất nhiều kiểu vòng cổ làm bằng trân châu, kim cương khác nhau.
Cái đuôi thì cong lên, giữ lấy một bình hoa được làm từ kim cương.
Hai mắt Maca như phát sáng, lấp la lấp lánh, bộ dáng trông vô cùng cao hứng.
Nó vừa ngậm đồ vừa chạy ra ngoài.
Trực tiếp làm lơ Nam Nhiễm đang đứng ngoài cửa.
Trong đầu chỉ nghĩ muốn đóng gói tất cả đồ ở đây lại rồi mang đến tiểu sơn động của mình.
Đương nhiên.
Đồng chí Maca không thể nào rời khỏi cửa sơn động một cách bình yên được.
Nó vừa cất cánh, đã bị Nam Nhiễm nắm cánh kéo trở về.
Bởi vì cái đuôi của nó còn đang giữ lấy bình hoa kim cương nên khả năng giữ cân bằng lúc này không được tốt cho lắm.
[Leng keng]
[Leng keng]
Đồ vật trên người nó va vào tường tạo ra thanh âm chói tai.
Nhìn một màn này, hai mắt Nam Nhiễm hơi híp lại.
“Ta thấy ngươi là đang ngứa da lắm rồi.”
Maca nghe vậy, vô cùng không vui.
Lập tức nhổ dạ minh châu trong miệng ra.
“Rống rống rống!”
Tỷ là tẩu tẩu của đệ!
Không thể đánh đệ được!
Nam Nhiễm thấy dạ minh châu của mình không những bị nó ngậm trong miệng mà còn bị dính nước miếng của nó.
Tâm tình đang tốt dần dần biến mất.
Thậm chí còn ngày càng xuống dốc.
Nam Nhiễm bước từng bước về phía trước.
Maca thấy thế, theo bản năng vội vàng lui về sau mấy bước.
Hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm thân ảnh của Nam Nhiễm.
Tỷ ấy muốn làm gì?
Tẩu tẩu muốn đánh nó?
Maca chột dạ hừ hừ hai tiếng: “Rống rống rống, rống rống rống!!!”
Tẩu tẩu nhà người ta đều sẽ tặng một vài thứ cho đệ đệ!
Tại sao ca ca lại lấy một giao nhân nhỏ mọn như vậy làm vợ chứ?
Nhìn biểu tình của tỷ ấy đi, chắc chắn là đang muốn đánh nó.
Maca tiếp tục hét lớn: “Rống rống rống, rống rống rống!!”
Hừ!
Không muốn thì thôi.