Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 342: Chương 342: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (2)




Nam Nhiễm cười nhạt, đang muốn giơ tay lên.

Nhưng cánh tay đâu không thấy chỉ thấy có một chiếc lá đang lay động trước gió.

Lúc này, cô mới nhớ tới hiện tại bản thân là một bông hoa nhỏ.

Đang suy nghĩ, đột nhiên một giây sau trong cơ thể cô có một cổ lực lượng mạnh mẽ xông thẳng ra ngoài.

Tiếp theo, cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang biến đổi.

Ngón tay mảnh khảnh, làn da trắng nõn tinh tế như thạch anh, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống.

Hai chân thon dài, dáng người yểu điệu vô cùng quyến rũ, vòng eo nhỏ đến mức một cánh tay cũng có thể ôm trọn.

Gương mặt nhỏ gọn gần bằng một bàn tay, đôi môi phấn nộn, sống mũi cao thẳng, hai mắt ngập nước, cả người toát lên hơi thở thánh khiến, thiên chân vô tội.

Giống như một vị tiên tử không cẩn thận đi lạc xuống thế gian này.

Thanh lãnh, cao quý làm người khác không dám đụng vào, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hủy hoại chân dung hoàn mĩ không nhiễm bụi trần này.

Bên phải khóe mắt của cô, có một vết bớt nhỏ vô cùng tinh xảo, hình bông hoa, là phiên bản chân thân thu nhỏ của Nam Nhiễm.

Hai hàng lông mi đen nhánh, cong vút khẽ run cộng thêm động tác cúi đầu của cô, càng khiến Nam Nhiễm trông vừa yếu ớt vừa vô tội.

Bộ dáng này hoàn toàn khơi dậy tấm lòng muốn bảo hộ thiên sứ của người khác.

Nam Nhiễm nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn cơ thể của mình.

Cho dù hiện tại cô có đang đứng giữa đầm lầy, trên chân cô cũng không dính một tí bẩn nào.

Nam Nhiễm có cảm giác cả một ngọn núi này đang dốc sức bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm, thể hiện tấm lòng tôn kính của nó giành cho cô.

Cảm giác này thật ra cũng khá tốt.

Chỉ có một chuyện không tốt... chính là hiện tại cô không có mặc quần áo.

Hệ thống hảo tâm nhắc nhở: [ký chủ, quần áo của cô rơi trên đất kìa.]

Nam Nhiễm nhìn bộ quần áo trắng tinh không biết được làm từ chất liệu gì ở trên đất.

Vừa cầm lên đã cảm nhận được xúc cảm lành lạnh, bên trên còn như đang phát ra ánh sáng.

Lại còn rất nhẹ, giống như không có trọng lượng.

Một tia sáng mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chiếu thẳng vào người cô.

Hệ thống vội vàng giải thích: [ký chủ, bởi vì cô đã thức tỉnh, cũng đã hóa thành hình người nên sương mù trên núi sẽ rất nhanh biến mất. Trên núi còn có người khác, hay là ký chủ cứ đi trốn trước?]

Ngay cả quần áo ký chủ còn chưa mặc xong thì còn có thể làm được cái gì.

Nam Nhiễm mặc y phục vào, thấy sương mù đang dần tan biến, chỉ trong chốc lát sẽ hoàn toàn để lộ khung cảnh ở nơi đây.

Vừa vặn, bên cạnh Nam Nhiễm có một sơn động.

Hai bàn chân trần trắng nõn bước nhanh ra khỏi đầm lầy, đi thẳng về phía sơn động.

Vừa đi vừa nói: "Truyền ký ức cho ta."

Hệ thống do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý: [được]

Nguyên thân là thánh viêm hoa, từ ba năm trước đã có thể hóa thành hình người.

Nhưng mới ra khỏi Thánh Sơn đã gặp phải Hàm Linh Phi.

Bị nàng ta đả thương, lấy đi rất nhiều máu, thiếu chút nữa phải bỏ mạng.

Vì không thể duy trì hình người quá lâu, nguyên thân đành vội vàng chạy về Thánh Sơn, trở về nguyên hình thánh viêm hoa lần nữa.

Ba năm sau, khi nguyên thân vừa thức tỉnh, mới xuống núi.

Lại trùng hợp gặp phải Hàm Linh Phi.

Bị nàng ta bắt đi, cầm tù, rồi vì bị lấy quá nhiều máu mà suy kiệt đến chết.

Nam Nhiễm: "Hết rồi?"

Hệ thống nhỏ giọng: [hết rồi.]

Nam Nhiễm đột nhiên nảy sinh hứng thú với cái người tên Hàm Linh Phi này.

Khóe môi cong lên, vết bớt hình bông hoa trên khóe mắt theo nụ cười của cô mà càng trở nên sinh động, rực rỡ và lấp lánh.

"Yêu Vương nàng ta đang tìm là ai?"

Hình như người đó rất lợi hại.

Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, cô chính là Yêu Vương.]

Thánh viêm hoa.

Luyện hoạt tử nhân, bạch cốt sinh huyết nhục(*), giải bách độc, được người đời ca tụng là thánh hoa.

Ngọn núi này chính là địa bản của Nam Nhiễm.

Thánh viêm hoa một khi có thể hóa thành hình người sẽ trở thành Yêu Vương đời kế tiếp.

Nam Nhiễm càng thêm hứng thú với thế giới này.

"Thì ra là đang tìm ta."

Nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.

Đôi môi phấn nộn nói từng chữ từng chữ.

Giọng nói nghe như âm thanh của người trời, nhẹ nhàng khiến lòng người xao động.

Cực kỳ dễ nghe.

Tiểu Hắc Long rất nhanh đã phát hiện ký chủ nhà mình tựa hồ rất có hứng thú với cái người tên Hàm Linh Phi kia, nó tò mò hỏi.

[ký chủ, cô thích nàng ta sao?]

"Cổ pháo trong tay nàng ta nhìn không tồi."

Tiểu Hắc Long vừa nghe, lập tức mở miệng: [ký chủ, trong tay nàng ta còn có rất nhiều thứ tốt.]

"Hả?"

[đinh đinh, tuyên bố nhiệm vụ ở thế giới này. Thỉnh ký chủ sửa chữa lại lỗ hỏng của thế giới này, tiêu diệt ngoại nhân du nhập Hàm Linh Phi, đưa thế giới về đúng bản chất của nó.]

....

(*) Bạch cốt sinh huyết nhục: tương truyền là một loại tà thuật của Mao sơn, dùng nước âm phủ làm nước bùa, trừ đi hơi thở của quỷ vực, đổ lên xương cốt của người sống, có thể tạo ra một xác thịt mới. Nhưng cơ thể xác thịt này thuộc về âm ti, nếu để ở nhân gian quá lâu sẽ làm âm khí lan tràn đến cơ thể người, đem người ta biến thành âm thi... Nói đơn giản hơn chính là từ xương cốt của người khác tạo ra một cơ thể xác thịt mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.