Trời cao không phụ gà có lòng, sau hai mươi mốt ngày gà Tony nỗ lực cố gắng, quả trứng dưới bờ mông của nó cuối cùng cũng vỡ vỏ.
Trong hai mươi tư giờ đầu gà con cần phải được cho ăn và uống nước ấm, Đàm Linh Linh lấy bột ngô và nước sạch đã chuẩn bị từ sớm ra, cứ cho ăn như vậy tầm hai ba hôm, lông của hai bé gà con cũng dài ra xõa tung mềm mại, có màu vàng nhạt vô cùng đáng yêu.
“Sau này còn phải chăm sóc nhiều lắm.” Đàm Linh Linh bỏ hai bé gà vào giỏ xách đưa cho Giang Thâm đem đến cung văn hóa, “Đừng cho ăn quá nhiều rau xanh, tiêu chảy dễ chết lắm.”
Giang Thâm gật đầu, “Con biết rồi ạ.”
Đàm Linh Linh nhịn không được hỏi, “Con muốn tặng cho ai vậy?”
Giiang Thâm trả lời, “Tống Hân và Bạch Cẩn Nhất ạ, mỗi người một con.”
Đàm Linh Linh ngạc nhiên, “Người bạn phú nhị đại kia của con cũng nuôi gà sao?”
“Chắc có đấy.” Giang Thâm suy nghĩ một lát, “Nhà cậu ấy có vườn lớn lắm mà.”
Bởi vì phải mang theo hai bé gà con lên xe ngồi nên cả quãng đường Giang Thâm đều vô cùng cẩn thận, tốc độ bước đi cũng chậm hơn bình thường gấp đôi, còn chưa tới phòng vũ đạo mà Tống Hân đã chờ ở trước cửa, thấy cậu đến là hai mắt liền sáng lên.
“Đừng vội, đừng vội.” Giang Thâm bị nhiều người bủa vây quá, suýt nữa đứng không vững, cậu thả cái giỏ xuống sàn nhà, các bé gái nằm sấp thành một vòng tròn xung quanh nó.
Tống Hân hăng hái tới mức mặt đỏ rần lên, “Chị nghe thấy tiếng chíp chíp.”
Giang Thâm cười, “Nó kêu cả đường rồi á.” Cậu cẩn thận vén miếng vải đang trải trên cái giỏ lên, Tống Hân ghé lại gần, thấy hai cái đầu vàng nhạt thì mặt đỏ bừng, “oa” một tiếng.
Mấy cô bé ngồi đấy dĩ nhiên cũng nhịn không nổi nữa, liên tục phát ra những tiếng cảm thán giống nhau, mấy cái đầu lúc nhúc hận không thể chui luôn vào giỏ xách.
“Đừng có lấy ra chơi nhé.” Giang Thâm nghiêm túc nói, “Nó còn nhỏ, cứ nghịch nhiều nó sẽ chết đấy.”
Tống Hân vội vàng nói, “Chị không chạm chị không chạm đâu.”
Giang Thâm đưa một cái giỏ khác cho cô, bế một bé gà đưa qua, “Trong này có bột ngô, ăn hết rồi lần sau em sẽ mang thêm cho chị, lâu lâu chị cũng có thể cho nó ăn rau băm nhuyễn, nhưng mà không được ăn nhiều đâu.”
Tống Hân ôm cái giỏ cứ như là bảo bối, hận không thể xem lời của Giang Thâm như thánh chỉ mà viết hết hết lên gáy.
Giang Thâm thấy cô không còn vấn đề gì nữa mới xách rổ qua quyền Anh quán bên cạnh, Lại Tùng đứng ngoài cửa nhìn cả buổi trời, thấy cậu ra thì nhịn không được hỏi, “Mấy nàng tiên bọn em làm gì vậy, líu ra líu rít lâu thấy mồ.”
Giang Thâm không để ý đến anh, mà nhìn vào bên trong, “Bạch Cẩn Nhất đâu anh?”
Lại Tùng giương lông mày, quay đầu gọi hắn, “Bạch nhị đại!”
Bạch Cẩn Nhất vừa thay quần áo và đeo bao tay xong, vẻ mặt dường như không kiên nhẫn lắm, chậm rãi đi tới, cố ý hỏi lại, “Tìm tôi?”
Giang Thâm mỉm cười nhìn hắn, “Tìm cậu đó.”
Lại Tùng nhìn cái giỏ của cậu, “Trỏng có gì vậy?”
Giang Thâm đáp, “Bé gà con ạ.”
Lại Tùng trợn tròn mắt, “Nhóc đưa cho nó gà con làm gì? Nuôi lớn rồi thịt ăn sao?”
Giang Thâm: “…” Cậu không muốn nói chuyện với Lại Tùng nữa, trong lòng người này không phải ăn thì vẫn là ăn! Nhỏ con chưa ăn được thì lại nuôi lớn để ăn!
Bạch Cẩn Nhất liếc nhìn Lại Tùng đầy cảnh cáo, hắn vươn tay, vén vải che lên.
Một bé gà lông xù vàng nhạt ngó đầu ra, nhìn một vòng rồi lại run lẩy bẩy rụt đầu về, tiếng kêu vừa mềm mại vừa tủi thân.
Lại Tùng: “…”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn vào trong giỏ xách như đang đối mặt với cơn sóng thần đáng sợ, cả buổi trời cũng không hề động đậy.
Giang Thâm mèo tự khen mèo dài đuôi nói, “Có phải siêu đáng yêu không?”
Lại Tùng đưa tay lên che mắt, xót xa nói, “Sau này anh không bao giờ ăn gà nữa.”
Bạch Cẩn Nhất lười để ý đến anh, hắn nhìn Giang Thâm hỏi, “Tặng tôi hả?”
“Ừm!” Giang Thâm nhét cái giỏ vào ngực hắn, nghiêm túc dặn dò, “Cậu phải nuôi nó cho tốt nhé, đừng có để nó chết đấy.”
Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng mang nét mặt căng thẳng ngồi xếp bằng trước cái giỏ, Lại Tùng lén liếc Bạch Cẩn Nhất, “Chú muốn nuôi nó thật à?”
Bạch Cẩn Nhất liếc mắt, “Em không nuôi thì anh nuôi sao?”
Lại Tùng vội khoát tay, “Ôi trời, bé gà cao quý như thế anh nuôi không có nổi đâu.”
“Gà thì có gì mà cao quý.” Bạch Cẩn Nhất lẩm bẩm, “Lúc nhỏ thì đáng yêu, lớn lên xấu chẳng nỡ nhìn.”
Nói xong hắn lại vén tấm vải lên nhìn thoáng qua, Lại Tùng cũng ghé sát nhìn, hai cái đầu cùng ngắm bé gà con đã ngủ say trong chiếc giỏ.
Không biết gia cầm có nằm mơ được hay không mà hai cái cánh nhỏ xù lông của bé gà nhẹ nhàng run rẩy, còn kêu lên hai tiếng như nói mê.
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Lại Tùng: “…”
Thật sự là con mẹ nó quá đáng yêu mà!
Lại Tùng thành khẩn sâu sắc nói, “Nuôi đi nuôi đi, thiên nga nhỏ tặng chú, nuôi lớn cũng không ăn được, có gì thì cứ để nó dưỡng lão lo ma chay cho chú.”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Giang Thâm tặng xong quà thì cả người hết sức phấn khởi, cậu ở phía đối diện với Tống Hân giạng chân uốn eo, thỉnh thoảng hai người còn lặng lẽ nói chuyện phiếm.
“Em mua giày mới rồi à?” Tống Hân khá là tinh mắt, cô là người phát hiện đầu tiên, “Không có miếng độn ở mũi giày có phải thoải mái hơn không?”
Giang Thâm quơ quơ chân của mình, “Cũng tạm chị ạ… Đôi kia em đi cũng quen rồi.”
Tống Hân bật cười, nghiêm túc bảo, “Nhưng mà em nên có miếng độn bảo vệ, vì nam nữ như nhau cả, đều phải tập đứng bằng mũi chân mà.”
Giang Thâm có chút đắc ý, “Không cần miếng độn em cũng đứng được mà.”
“Em giờ còn nhỏ.” Tống Hân lại ra vẻ người lớn, “Chờ lớn lên tí nữa, vũ công nam sẽ không cần dùng miếng độn nữa.”
Như có điều suy nghĩ, Tống Hân hỏi, “Em xem Hồ Thiên Nga phiên bản nam chưa?”
Giang Thâm thở dài, “Nhà em không có máy tính… nên không xem được.”
Tống Hân nói, “Thì xem ở phòng vũ đạo nè.”
Giang Thâm lắc đầu, “Chỉ mình em là con trai, không thể vì em mà bắt mọi người cùng xem được.”
Tống Hân nghĩ lại thấy cũng có lý, một lát sau, cô đột nhiên nảy ra ý kiến, vui vẻ bảo, “Hay là hỏi Bạch Cẩn Nhất thử! Cậu ta có máy tính, em mượn mà xem.”
Giang Thâm ngơ ngẩn sau câu nói ấy.
Cô Lâm đã tới, các học sinh đã làm nóng người xong xếp thành hai hàng, cùng nhảy những động tác cơ bản theo nhịp, nhảy xong Battement thì chuyển qua Revele, Giang Thâm nhìn tư thế của mình trong gương, nhịn không được lại thở dài một hơi.
Lúc trước vì một bữa KFC đã khiến cậu phải vắt hết óc cố trả ân huệ, giờ mà đi mượn máy tính của Bạch Cẩn Nhất tiếp thì… Giang Thâm thật sự không biết nên trả cái gì nữa cả.
Ba tiếng học múa thoáng cái đã trôi qua, cô Lâm dạy xong cũng không ở lại lâu, Tống Hân vội về nhà để cất gà con, Giang Thâm quét dọn vệ sinh xong thì định bụng qua quyền Anh quán bên cạnh tìm Bạch Cẩn Nhất.
Đang thu dọn đồ thì ngoài cửa bỗng có một người quen ngó đầu vào.
“Thanh Linh Tử?” Giang Thâm kinh ngạc nói, “Sao bạn lại tới đây?”
Cung văn hóa rất lớn, lớp mỹ thuật, luyện chữ, làm gốm được xếp ở một tòa nhà khác, bình thường Thanh Linh Tử cũng không đến tìm cậu, nay chẳng hiểu sao lại chạy từ xa tới.
Thanh Linh Tử hỏi, “Bạn tan học rồi chứ?”
Giang Thâm gật đầu, “Ừa, đang chuẩn bị về nè, về chung không?”
Thanh Linh Tử do dự một chốc, hỏi lại, “Tớ hỏi bạn, Cẩu Mao đi đâu rồi?”
Giang Thâm sửng sốt, hôm nay là thứ bảy, nếu Cẩu Mao không có ở đây, cũng không ở nhà làm ruộng như hồi trước, ắt hẳn lại theo đàn anh đàn chị có tiền đến KTV làm chân chạy vặt rồi.
Có điều đây là bí mật, đương nhiên không thể nói với Thanh Linh Tử được.
Giang Thâm giả ngu, “Anh Mao Tú không ở nhà ư?”
Thanh Linh Tử nghi ngờ nhìn cậu, “Bạn không biết thật sao?”
Giang Thâm không quen nói dối, nhưng đã đồng ý giữ bí mật cho Trần Mao Tú rồi, chỉ có thể kiên trì “ừm” một tiếng.
Trần Thanh Linh có chút không vui, “Vậy thì tớ tự mình đi tìm ổng.”
Giang Thâm hoảng sợ, “Bạn đi đâu mà tìm chứ?”
Trần Thanh Linh híp mắt, “Tớ đâu có đần như bạn, tớ biết ổng hay lông bông với ai trong trường, cũng biết ổng thường ăn chơi ở chỗ nào, không phải là KTV sao, tớ tìm từng nơi là được.”
Giang Thâm: “…”
Dù nói thế nào thì cũng không thể để một cô bé đi vào KTV tìm người một mình được, Giang Thâm không thể ngăn lại nên chỉ có thể đi theo làm vệ sĩ.
Hai người không mang theo nhiều tiền, chỉ có thể ngồi phương tiện công cộng, may mà KTV chính quy đều tập trung ở chợ trung tâm, tìm kiếm không khó khăn lắm.
Nhưng dù tìm được mà hai người không có tiền thuê phòng cũng bằng không, Trần Thanh Linh chưa từ bỏ ý định, đứng trước quầy thu ngân hỏi, “Có ghi lại những người đã từng vào đây không?”
Người thu ngân bật cười, “Chỗ này cũng đâu phải nhà nghỉ cho mướn phòng đâu, người đến đây ai cũng đều đứng đắn, hát một bài thôi thì cần gì phải đăng ký.”
Giang Thâm nghe thấy câu “người đến ai cũng đều đứng đắn” mới thả lỏng, an ủi Thanh Linh Tử, “Bạn xem, Cẩu Mao đâu có học cái gì xấu đâu, anh ấy tới đây giải trí thôi, bạn đừng lo lắng quá.”
Trần Thanh Linh mạnh mồm, “Ai thèm lo cho ổng chứ!”
Giang Thâm nhếch miệng cười, cậu kéo Thanh Linh Tử đến đại sảnh ngồi, đang nghĩ ngợi nên khuyên cô bé thế nào thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
“Thiên nga nhỏ!” Lại Tùng không biết từ phòng nào đi ra, lớn tiếng gọi cậu, “Thiên nga nhỏ, sao em lại ở đây?”
Trần Thanh Linh không phản ứng kịp, “Thiên nga nhỏ là ai?”
Giang Thâm: “…”
Lại Tùng hoàn toàn không biết ngượng là gì, chạy nhanh tới, thấy Trần Thanh Linh thì càng không đứng đắn, “Hở, ai vậy nè, bạn gái nhỏ của em hả?”
Giang Thâm vội phủ nhận, “Không đúng không đúng, là em gái em.”
Trần Thanh Linh hơi đề phòng, “Anh là ai?”
Lại Tùng chỉ vào mình, “Anh là bạn của anh em.” Anh nhìn Giang Thâm, “Em đến đây hát à?”
“Em không tới hát.” Giang Thâm cố gắng giải thích, cậu nhìn một vòng quanh Lại Tùng, có chút tò mò, “Bạch Cẩn Nhất không đến với anh ạ?”
Lại Tùng trợn tròn mắt, “Nó đến? Sao mà đến được? Nay em tặng nó bé gà, nó vội về nhà nuôi rồi.”
Suýt nữa Giang Thâm đã quên mất chuyện đó, có điều Bạch Cẩn Nhất không tới cũng tốt, Giang Thâm không hiểu vì sao mình lại thở phào may mắn, nhưng ngẫm lại thì không biết mình may mắn cái gì…
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, thì Thanh Linh Tử đã “a” lên một tiếng, kéo Giang Thâm ngồi xổm xuống, vóc dáng cả hai không lớn lắm nên cây xanh có thể che được hết toàn bộ, đáng thương là Lại Tùng cũng vô thức đi trốn theo, thân thể cường tráng co ro đầy khó khăn.
“Hai đứa đang làm gì vậy? Lén la lén lút.” Hiếm khi Lại Bãi Rác phải nói năng nhỏ nhẹ như vậy, cổ họng bị ép ra giọng mũi luôn.
Giang Thâm sợ anh không phối hợp nên đành phải giải thích, “Thanh Linh Tử đến tìm anh của bạn ấy, anh trai ruột ấy, chính là người kia.” Cậu vươn tay chỉ phía xa cho Lại Tùng nhìn.
Lại Bãi Rác thị lực 2.5 nhìn cũng không phí sức lắm, anh cau mày như nhớ lại gì đó, vỗ mạnh đùi một cái, “Anh bảo sao quen vậy, anh ruột em không phải là chân chạy vặt cho phòng cạnh phòng anh sao.”
Thanh Linh Tử quay đầu, “Chân chạy vặt sao?”
“Hai đứa nhìn kìa.” Lại Tùng chép miệng, “Cái phòng kế bên ấy thường xuyên đến hát lắm, cố định mười mấy người, cơ mà đồ uống ở đây siêu đắt, may mà có thể đưa từ ngoài vào, thằng nhóc kia là chân chạy vặt, giúp mọi người mang đồ uống đến, bọn anh cũng hay nhờ thằng nhóc đưa đồ giùm, một lon sẽ cho cậu ta bốn năm khối.”
Thanh Linh Tử không nói lời nào, nhỏ ôm chân, nhìn chằm chằm Trần Mao Tú đang kiếm tiền ở đằng kia.
Giang Thâm nháy mắt liên tục ý bảo Lại Tùng đừng nói nữa, tiếc là tên đần này nhìn không hiểu.
“Bọn anh còn nói là cậu ta mới bây lớn sao lại đi kiếm tiền làm gì, nhìn cũng đâu có giống nhà nghèo thiếu học phí đâu.” Lại Tùng xoa xoa cằm, bật cười, “Kết quả cậu ta bảo muốn mua cái gì… hiệu gì nhỉ? Chả nhớ, chỉ biết là một bộ cọ sơn dầu hàng xịn thôi.”
Giang Thâm: “…”
Thanh Linh Tử đột nhiên nói, “Escoda.”
Lại Tùng trả lời, “Chính nó! Là hiệu đó đấy!” Hơi dừng lại một lát anh mới phản ứng ra, “Mua cho em đấy hả?”
Thanh Linh Tử không trả lời, nhỏ đột nhiên đứng dậy, Trần Mao Tú không thấy nhỏ, nhỏ quay lưng về phía Giang Thâm cả buổi không nhúc nhích, rồi thoắt nhiên chạy ra ngoài.
Giang Thâm giật mình, vội chào Lại Tùng rồi chạy theo nhỏ.
“Thanh Linh Tử!” Giang Thâm gọi, “Bạn đi đâu vậy?”
Thật ra Trần Thanh Linh cũng không biết mình muốn đi đâu, nhỏ xách bản vẽ, dừng lại giữa dòng người.
Giang Thâm bắt kịp được nhỏ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Thanh Linh Tử, nhỏ chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Giang Thâm: “…”
“Đó là bộ cọ mà tớ thích.” Trần Thanh Linh bỗng nói, “Cha mẹ biết tớ thích, nhưng đắt quá, không chịu mua cho tớ.”
Giang Thâm hơi lúng túng, “Tớ biết…”
Trần Thanh Linh mỉm cười, “Chừng hai năm nữa, có lẽ tớ sẽ phải nghỉ lớp học vẽ.”
Giang Thâm sợ hết hồn, vội nói, “Sao lại vậy, trước anh Cẩu Mao nói bạn lớn lên muốn làm họa sĩ mà.”
Trần Thanh Linh lắc đầu, nhỏ giơ tay lên chà lau đôi mắt.
“Tớ ghét anh trai nhất.” Trần Thanh Linh thấp giọng nói.
Giang Thâm: “…”
Trần Thanh Linh ngẩng đầu, vành mắt nhỏ ửng hồng, khẽ mỉm cười, “Tớ rất ghét ổng.”