Chiều hoàng hôn cuối mùa thu, ánh tà dương tựa như giấy thiếc vàng phủ quanh ngọn núi ở nơi xa. Giang Thâm và Thanh Linh Tử bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, một người thì ôm bản vẽ, một người thì ôm đôi giày, cả hai đều trầm mặc chẳng nói chẳng rằng.
Phong cảnh ngoài cửa sổ hệt như một đoạn phim quét ngang ánh mắt của Giang Thâm, dường như đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn quang cảnh kia mà thở dài thở ngắn đầy phiền não.
Thiếu niên không cảm nhận được mùi vị của nỗi buồn, nhưng nỗi buồn ấy vừa chua xót vừa đau khổ, quả thật không cảm nhận được vẫn tốt hơn.
Thanh Linh Tử xuống xe, nhỏ đeo bản vẽ lên vai rồi nhìn Giang Thâm nói, “Bạn đừng nói cho anh tớ là tớ biết rồi nhé.”
Giang Thâm há miệng, bất lực nói “được” đồng ý, thầm nghĩ sao hai người này đều muốn cậu giấu giấu giếm giếm, thật sự đau đầu mà.
Hai người cùng nhau đi về nhà, lúc băng qua ruộng lúa thì Thanh Linh Tử thốt nhiên khựng lại.
Giang Thâm xuôi theo ánh mắt của nhỏ nhìn thử, lúa trên cánh đồng đã thu hoạch hơn phân nửa, phần rơm không dùng đến được xếp chồng chất giữa thửa ruộng, tầm một hai tháng nữa người lớn sẽ đưa rơm đi đốt hết, dùng làm phân bón thì năm sau sẽ có một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ.
“Thâm Tử này.” Thanh Linh Tử nhẹ giọng hỏi, “Bạn muốn tiếp tục nhảy múa không?”
Giang Thâm suy nghĩ hồi lâu mới mơ màng đáp lại, “Tớ cũng không biết…” Dừng lại một chút, cậu nói tiếp, “Nhưng Thanh Linh Tử này, tớ hy vọng bạn có thể tiếp tục vẽ tranh.”
Thanh Linh Tử nhìn cậu.
Giang Thâm mấp máy môi, nở một nụ cười rụt rè, “Anh của bạn nhất định cũng hy vọng như vậy.”
Lúc Thanh Linh Tử về đến nhà thì Miêu Hoa Nhi đang rửa táo ở trong sân, thấy con gái vào cổng thì càm ràm một câu, “Hôm nay sao về muộn thế, có đói bụng không, ăn cơm trước nha?”
Thanh Linh Tử mệt mỏi trả lời, “Không có khẩu vị.”
Bình thường Miêu Hoa Nhi cưng cô con gái này nhất, nghe câu “không có khẩu vị” thì hơi nôn nóng, “Sao lại không có khẩu vị? Ăn trên đường rồi à?”
Thanh Linh Tử không muốn nghe bà lải nhải nữa nên trả lời qua loa lấy lệ, “Ăn rồi ăn rồi.”
Nhỏ chạy về phòng, trở tay đóng cửa lại.
“…” Miêu Hoa Nhi cắn quả táo có chút bối rối, Trần Lão Thực ở tầng trên nghe thấy tiếng động, cố ý xuống xem sao, ngắm cửa phòng con gái mình cả buổi mới cẩn thận hỏi vợ mình, “Sao thế?”
Miêu Hoa Nhi cắn quả táo cái “rắc”, lắc đầu bảo, “Sao tôi biết được, ông đi gõ cửa coi…”
Trần Lão Thực nói, “Chúng ta đã bao giờ phải gõ cửa phòng nó đâu, đến thời kỳ nổi loạn rồi sao?”
Miêu Hoa Nhi cốc đầu ông một cái, “Nổi loạn cái đầu ông ấy, Thanh Linh Tử mới có mấy tuổi, nó đâu phải cái thằng Cẩu Mao nhà mình chứ!”
Bởi vì hồi chiều đi học vội quá nên những tờ giấy vẽ Cẩu Mao sắp xếp lại tối qua bị rơi lộn xộn trên mặt đất, Thanh Linh Tử dựng giá vẽ lên rồi ngồi xổm xuống nhặt bản thảo, nhặt rồi lại nhặt, bỗng nhiên rất bực mình, thế là nhỏ vò những tờ giấy kia lại ném qua một góc.
Chốc lát sau, cô bé chợt hối hận.
Thanh Linh Tử vừa lau mặt vừa nhặt mấy cục giấy bị vò về, miết phẳng ra, nhỏ không phát ra âm thanh nào cả, nhưng nước mắt cứ không khống chế được nhỏ từng giọt từng giọt, những nét chì trên tờ giấy bị nhòe thành chấm đen, nhỏ dùng tay lau nó, những chấm đó biến thành một vũng nước nhỏ.
Đàm Linh Linh thấy Giang Thâm về muộn cũng không hỏi gì cả, chỉ bảo có người gọi điện thoại tới tìm cậu.
“Ai vậy mẹ?” Giang Thâm vừa ăn cơm vừa hỏi.
Đàm Linh Linh cười, “Thằng bé nói mình là Bạch Cẩn Nhất, ôi trời, giọng thằng bé đó đáng yêu thật sự, vừa lễ phép vừa nghe hay.”
Giang Thâm lẩm bẩm, “Có sao… Cậu ấy nói chuyện với con đâu có như thế.”
Đàm Linh Linh hỏi, “Thế thì nói như nào?”
Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, “Dù sao cũng dữ lắm.”
Đàm Linh Linh cười run cả người, Giang Lạc Sơn cũng nhịn không được hùa theo, Giang Thâm bị chọc có chút không vui, cơm nước xong xuôi rồi cũng chẳng thèm dọn bàn, Đàm Linh Linh thì tùy cậu.
Đêm nào Giang Thâm ăn xong cũng sẽ ngồi đọc lại ghi chép vũ đạo, điện thoại trong phòng khách vang lên cậu cũng không muốn bắt máy, mãi đến khi Giang Lạc Sơn giục, “Nhất định là bạn nhỏ Tiểu Bạch đấy, con mau ra nhận đi.”
Giang Thâm đành chậm chạp bước ra nhấc máy, “Alo?”
“…” Bạch Cẩn Nhất dĩ nhiên nhận ra giọng cậu, thản nhiên nói, “Sao chậm vậy?”
Giang Thâm lải nhải trong lòng, “Sao biết mình hay vậy nhỉ?”
Bạch Cẩn Nhất cũng không chờ cậu trả lời mà nói ngay trọng điểm, “Gà của tôi không chịu ăn gì cả, cậu có cách gì không?”
Giang Thâm hỏi, “Không uống nước lọc luôn sao?”
Bạch Cẩn Nhất bảo, “Cậu chờ một chút.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng dép lê lẹp bẹp lẹp bẹp, lát sau lại có tiếng lẹp bẹp chạy về, “Hình như không uống.”
Giang Thâm nhịn cười, “Sao cậu biết?”
Giọng điệu Bạch Cẩn Nhất chắc nịch: “Tôi dùng thước đo mực nước trong bát, không hề thay đổi.”
Giang Thâm: “…”
Cậu lớn thế rồi mới gặp người nào nuôi gà chính xác như vậy…
“Sao cậu không nói gì cả?” Bạch Cẩn Nhất thúc giục cậu.
Giang Thâm ho một tiếng, “Không sao đâu, có thể mới ngày đầu tiên nên còn lạ nhà, nửa đêm nó sẽ tự ăn.”
Bạch Cẩn Nhất không tin lắm, “Không chết đói chứ?”
Giang Thâm thở dài, “Đâu có dễ chết vậy được…”
Bạch Cẩn Nhất nghe lời cam đoan mới yên tâm được tí, nhất thời hắn không tìm được chủ đề gì để nói nữa, im lặng hồi lâu thoắt nhiên hỏi, “Cậu đang làm gì vậy?”
Giang Thâm thành thật báo cáo, “Xem ghi chép vũ đạo.” Như nhớ ra điều gì, cậu hỏi lại, “Sao cậu biết số điện thoại nhà tớ vậy?”
“Tôi hỏi cô Lâm.” Bạch Cẩn Nhất trả lời đắc ý, cách một đầu điện thoại nhưng Giang Thâm dường như vẫn có thể thấy được cái nhíu mày hiên ngang của đối phương.
“Cậu cầm bút đến đây.” Bạch Cẩn Nhất bỗng ra lệnh.
Giang Thâm khó hiểu, “Làm gì vậy?” Tuy hỏi thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn lấy giấy bút qua.
Bạch Cẩn Nhất nói, “Ghi số điện thoại của tôi.”
Giang Thâm chau mày, “Tớ nào có điện thoại…”
Bạch Cẩn Nhất: “Vậy cũng phải ghi lại, sau này dùng điện thoại người nhà gọi cho tôi.”
Giang Thâm nghĩ thầm tớ cũng đâu có việc gì mà tìm cậu chứ, nhưng tay vẫn nhanh chóng chép số lại, viết xong thì nghía nghía thử, mười một con số rất dễ nhớ.
“Số của tôi là số Cát Tường* đấy.” Bạch Cẩn Nhất khoe khoang, “Trừ cậu ra thì chưa từng nói cho ai đâu.”
* số mang lại may mắn
Giang Thâm không hiểu số Cát Tường là cái gì, chỉ đọc lại dãy số một lần nữa, vui vẻ nói, “Tớ nhớ rồi.”
Bạch Cẩn Nhất hài lòng “hừ” một tiếng.
Cho tới lúc này thì Giang Thâm chưa bao giờ bắt một cuộc điện thoại dài đến thế, dẫu gì ở các nhà ở nông thôn cũng nằm san sát nhau, muốn nói chuyện với ai đó thì cứ ra cửa thôn hét tên là được.
Bạch Cẩn Nhất không tắt điện thoại nên Giang Thâm cũng không dám cúp máy, tai cậu dính vào bên ống nghe nóng bừng, bất đắc dĩ phải đổi qua bên khác, hai tai cứ thay phiên nhau như vậy.
“Bạch Cẩn Nhất này.” Giang Thâm hỏi, “Cậu sẽ tiếp tục đấm bốc chứ?”
Bạch Cẩn Nhất trả lời không chút do dự, “Tất nhiên.”
Giang Thâm hỏi tiếp, “Cha mẹ cậu đều ủng hộ cậu hả?”
Bạch Cẩn Nhất đáp, “Nghe họ làm gì, hồi đầu tôi bảo muốn đấm bốc mẹ của tôi cũng sống chết không đồng ý, kết quả vẫn cứ cho tôi đi đấy thôi.”
Giang Thâm: “…” Cái trình tự sự việc này hơi sai sai…
Bạch Cẩn Nhất khá nhạy cảm, “Cha mẹ cậu không cho cậu học múa nữa hả?”
“Không phải tớ…” Giang Thâm không ngờ hắn đoán được, xấu hổ nói, “Tớ có một cô em gái, học vẽ ý, nhưng gia đình nhỏ có lẽ không cho nhỏ học nữa…”
Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Cô bạn kia vẫn muốn tiếp tục vẽ tranh chứ?”
Giang Thâm chân thành trả lời, “Đương nhiên rồi, Thanh Linh Tử có ước mơ làm họa sĩ nổi tiếng mà.”
“Vậy là được rồi còn gì.” Bạch Cẩn Nhất nói như lẽ thường, “Chỉ cần muốn vẽ tranh, thì nhất định sẽ có thể vẽ tiếp.”
“Hầy.” Giang Thâm thở dài, cậu hơi nôn nóng, “Không phải dễ như cậu nghĩ đâu.”
Giang Thâm không biết nên nói thế nào cả, cậu đột nhiên phát hiện, thảo luận vấn đề này với Bạch Cẩn Nhất thật sự không có ý nghĩa gì hết, sự khác biệt giữa điều kiện của cậu và Bạch Cẩn Nhất sẽ không thể cùng thảo luận công bằng một vài chuyện, nghĩ thông suốt rồi Giang Thâm lại có chút cô đơn.
Lần đầu tiên cậu học theo âm điệu của người lớn, bất đắc dĩ nói, “Lớn lên rồi cậu sẽ hiểu.”
Cúp điện thoại của Bạch Cẩn Nhất, cậu xoa xoa hai cái tai đỏ bừng, Đàm Linh Linh nhìn thấy thì chọc cậu, “Mai sẽ gặp nhau rồi mà hôm nay còn nói chuyện lâu thế, một đêm không gặp là không chịu được à.”
Giang Thâm ngượng ngùng, “Đâu có ạ.” Cậu hỏi mẹ, “Cẩu Mao về chưa mẹ?
Đàm Linh Linh đáp, “Không thấy động tĩnh gì, sao thế?”
Giang Thâm lắc đầu, “Không có gì ạ.” Cậu cầm thức ăn cho gà mang ra sân cho Tony ăn, thỉnh thoảng thì lại nhìn ra ngoài cổng, chốc sau mới mới thấy có bóng người chậm rãi tiêu sái đi từ cửa thôn vào, lúc đến gần chỗ có ánh sáng mới nhận rõ đó là Trần Mao Tú.
Cẩu Mao cũng trông thấy cậu.
“Sao mày chưa ngủ nữa?” Cẩu Mao đứng ngoài cửa hỏi, anh lén nhìn thoáng qua Tony, may mà gà mệt rồi, không tới gây rắc rối cho anh nữa.
Giang Thâm bảo, “Anh về muộn quá.”
Cẩu Mao cười, “Lâu lâu mới vậy mà.” Anh rủ Giang Thâm xòe tay ra, “Cho mày đấy.”
Giang Thâm cúi đầu nhìn gói giấy rực rỡ màu sắc, “Đây là gì?”
“Kẹo nhập khẩu đấy.” Cẩu Mao đắc ý, “Mày một gói, Thanh Linh Tử một gói.”
Giang Thâm cười ha ha, “Cảm ơn anh Cẩu Mao.”
Cẩu Mao đưa tay xoa xoa đầu cậu, “Anh về đây, mày ngủ sớm chút đi.”
Giang Thâm ôm kẹo gật đầu, cậu thấy Cẩu Mao đi vào nhà bên cạnh rồi mới qua cho Tony thêm ít nước, sau đó lê dép về phòng.
Miêu Hoa Nhi và Trần Lão Thực đã ngủ rồi, Cẩu Mao rón ra rón rén lén mở cửa phòng Thanh Linh Tử ra, dáng ngủ của nhỏ chẳng ngoan ngoãn chút nào, cuốn chăn thành một cục ôm trong ngực, Cẩu Mao thở dài, kéo chăn ra đắp cho nhỏ rồi để kẹo bên gối của em gái.
Cũng không biết trước khi ngủ Thanh Linh Tử đã vẽ bao lâu, bút chì, giấy trắng và giá vẽ cũng chẳng cất, Cẩu Mao không thích lộn xộn nên chỉ có thể ngồi xổm xuống thu dọn cho nhỏ.
Anh không biết nhiều về hội họa, nhưng vẫn nhìn ra được những nét phác thảo trên bức tranh.
“Nó vẽ ai thế này?” Cẩu Mao cúi sát xuống cẩn thận phân tích, có chút buồn cười thầm thì, “Hay là con bé khùng này crush ai rồi ta…”