Dài Lâu

Chương 3: Chương 3




Đối với Giang Thâm mà nói, một tuần vào thành phố những hai lần là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Đàm Linh Linh vẫn dậy sớm như mọi khi, lấy quần áo mới tính dành dịp Tết sang năm ra cho cậu mặc, cũng chọn cho mình một chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê được chế tác cao cấp, đứng trước gương tỉ mỉ bôi phấn vẽ mày.

“Con đi chải lại tóc đi, hớt ít nước lên.” Đàm Linh Linh vừa đánh son vừa chỉ huy Giang Thâm, “Chỉnh đốn cho gọn gàng một chút.”

Giang Thâm soi gương cố gắng xử lý mấy cọng tóc dựng ngược lên khi ngủ dậy của mình, vuốt cả buổi trời mới ép được nó xuống.

Đàm Linh Linh cầm khăn quàng cổ đến, “Đi đôi giày thể thao mới vào.”

Giang Thâm “dạ” một tiếng, ngồi trên ghế đẩu thắt dây giày.

Đàm Linh Linh ngồi xổm xuống, áo khoác lông dê của bà dài quá nên chỉ có thể bất đắc dĩ vén hết lên đầu gối, “Chân con mau dài quá.” Mẹ cậu thở dài, “Giày với quần áo mua bao nhiêu cũng không xuể.”

Giang Thâm ngây thơ, “Sửa cho lớn hơn chút không được ạ?”

Đàm Linh Linh dở khóc dở cười, “Bây giờ đâu còn ai đi sửa quần áo cũ chứ, điều kiện nhà mình bình thường, nhưng cũng không gánh nổi cái mặt mũi ấy đâu.”

Giang Thâm hiển nhiên vẫn không thể hiểu được hai cụm từ “sửa quần áo cũ để mặc” và “mất mặt” có liên quan gì đến nhau, cậu đang ở độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, dĩ nhiên chẳng nghĩ sâu xa được cái gì cả.

Gà rừng trong sân đã thức giấc, Đàm Linh Linh không đóng hàng rào, con gà đó bèn tự mình ra ngoài đi ị, nhìn thấy Giang Thâm thì “úc úc” hai tiếng.

“Tony ơi.” Cẩu Mao đua theo phong trào, nhất định phải đặt cho con gà một cái tên nước ngoài, Giang Thâm cũng nghe lời mà gọi theo như thế, “Anh và mẹ ra ngoài nhé.”

Gà Tony giật giật cổ. Đàm Linh Linh ở ngoài sân nhỏ gọi cậu, Giang Thâm bèn vội vã chạy ra.

“Có ai khờ như con không!” Đàm Linh Linh cười, “Tự dưng đi nói chuyện với gà.”

Đàm Linh Linh đã ngồi trên chuyến xe vào thành phố rất nhiều lần, riết tài xế lái xe cũng quen mặt luôn, hôm nay thấy bà thì ra điều kinh ngạc, “Vẫn phải đi đưa đồ ăn sao?”

Đàm Linh Linh: “Đi mua ít đồ.” Bà đẩy con trai, “Ngồi phía sau đi.”

Tài xế đóng cửa xe, “Hẵng còn sớm, hai mẹ con ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi.”

Đàm Linh Linh vui vẻ đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Giang Thâm, cho con trai dựa vào người mình, “Có buồn ngủ không con?”

Giang Thâm có chút phấn khởi, “Không buồn ngủ ạ, chúng ta đi đâu vậy mẹ?”

Đàm Linh Linh xoa đầu cậu, “Tháng chín này con sẽ đi học, mẹ dẫn con đi xem trường mới nhé.”

Giang Thâm: “Con và mấy người Cẩu Mao học cùng nơi không mẹ?”

“Cùng một nơi.” Đàm Linh cầm tay cậu, “Có điều mấy đứa Trần Mao Tú học cấp hai, con và Trần Thanh Linh chung một lớp.”

Giang Thâm ra điều thích thú, “Vậy con có thể đến trường cùng Thanh Linh Tử rồi.”

Đàm Linh Linh đẩy trán cậu một cái, “Ở ngoài phải gọi tên của người ta, gì mà Cẩu Mao*, ở trường mà gọi thế sẽ khó nghe lắm.”

* cẩu mao nghĩa là lông chó

Mẹ nói cái gì Giang Thâm cũng rất nghe lời, cậu dựa vào bả vai Đàm Linh Linh nằm yên chốc lát, rồi lại nhịn không được vịn lên cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài, Đàm Linh Linh mới chợp mắt chút đã hơn một tiếng trôi qua, tài xế dừng xe quay đầu lại gọi họ, lúc ấy hai người mới vội vàng bước xuống.

Đàm Linh Linh ghé vào hàng tạp hóa một chuyến trước, lát sau đi ra trong tay có thêm hai hộp thuốc lá, mẹ cậu cẩn thận gói kỹ hai hộp thuốc lại, nhét vào túi, biểu cảm trên mặt mới nhẹ nhõm hơn tí xíu.

Trường Giang Thâm sắp học không tính là tốt nhất ở trong thành phố, nhưng được cái tiểu học, trung học và cả phổ thông đều gộp chung một nơi, vô cùng thuận lợi cho học sinh theo học. Nhà họ Giang nhìn trúng điểm này, học phí cũng không đắt lắm nên mới nhờ trưởng trấn sắp xếp cho đi nhập học.

Có thể nói đây chỉ là giúp trường tuyển sinh, nhưng Đàm Linh Linh vẫn cảm thấy mình nên đi chào hỏi phía trường học một chút, từ trước đến nay bà luôn là một người phụ nữ khôn khéo, mặc dù đôi khi cũng hơi tiếc tiền, nhưng sẽ không bao giờ bạc đãi người có nhân tình với gia đình mình cả.

“Mẹ đến phòng hiệu trưởng chút.” Đàm Linh Linh xoay người sửa lại cổ áo cho Giang Thâm, “Con tự mình đi chơi được không?”

Trong sân trường tương đối an toàn, Giang Thâm cũng chẳng sợ gì xung quanh, ấy mà cậu nhớ nhung cái khác cơ, “Hôm nay không mua kẹo ạ?”

Đàm Linh Linh bày ra vẻ mặt “ghét bỏ”, “Hôm qua không phải vừa ăn sao, lần trước đã nói rồi, một tuần chỉ được ăn một lần thôi.”

Giang Thâm ỉu xìu “dạ” một tiếng.

Đàm Linh Linh không mềm lòng, dặn dò thêm vài câu mới cầm bao thuốc lá đi tìm văn phòng làm việc.

Tuy đều ở trong một cái sân trường, nhưng mỗi nơi mỗi cách gọi khác nhau, tiểu học thì gọi là thực nghiệm thành phố, trung học và phổ thông thì gọi là lục trung* thành phố, Giang Thâm không có gan đi dạo ở cấp cao hơn, nên đành ngoan ngoãn tung tăng ở cấp dưới.

* Có thể hiểu là trường cấp hai/cấp ba thứ sáu ở trong thành phố.

Đang cuối tuần nên không có giờ học, bảo vệ trực ban và các giáo viên cũng mặc kệ cậu, Giang Thâm thỏa thích nhìn qua nhìn lại các phòng học học hệt như cún con đang tuần tra địa bàn, ngồi xuống dãy trên cùng, rồi lại nằm lăn ở hàng phía sau, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Đàm Linh Linh mới đó đã tặng đồ xong, đi tìm con mình cả buổi trong cái sân trường to như vậy, cuối cùng đành mượn loa phát thanh của trường gọi Giang Thâm tới.

“Ở trường cũng đâu có ai chơi.” Đàm Linh Linh thật sự là giận đến bật cười, “Vui đến như thế sao?”

Giang Thâm cười hì hì: “Vui ạ.”

Đàm Linh Linh tạt cho cậu một gáo nước lạnh, “Đến lúc đi học mẹ xem con còn vui nổi hay không.”

Lúc mẹ con hai người rời trường học vẫn chưa muộn lắm, Đàm Linh Linh đưa Giang Thâm đến thẳng cung văn hóa, cô Lâm đã ở trong phòng dạy múa, vừa mới cởi áo lông ra, kinh ngạc nói, “Hai người tới rồi.”

Đàm Linh Linh bỗng dưng khách sáo với cô Lâm: “Đến rồi đến rồi đây, hôm nay thần sắc của cô Lâm trông tốt thật nha.”

Cô Lâm cười rộ lên, nói một câu “Chị khách sáo quá”, sau đó vẫy vẫy tay gọi Giang Thâm lại gần.

“Mua giày múa chưa?” Cô Lâm hỏi.

Đàm Linh Linh hơi lúng túng, “Vẫn chưa kịp mua…”

Cô Lâm cũng không nói gì, đi vào phòng trang phục cầm một đôi giày múa dự phòng ra, “Cô còn thừa một đôi giày size lớn cho nữ, em đi thử xem sao?”

Giang Thâm vội vàng cởi giày của mình ra, chuẩn bị xỏ vào.

Trên tay cô Lâm cầm một đôi giày múa ba-lê, gắng đi thì vẫn vừa chân, nhưng mà Giang Thâm không biết thắt dây giày, cậu ngồi xếp bằng dưới đất buộc cả buổi, toát cả mồ hôi hột luôn.

Cô Lâm cúi người, “Đừng nóng vội, để cô buộc cho em.”

Mắt cá chân của bé trai thô hơn so với bé gái, dải băng hơi ngắn, cô Lâm quấn cho cậu ít vòng hơn, vì trời đang lạnh nên Giang Thâm không cởi quần lông ra, ống quần kéo lên tận bắp chân.

Lúc Giang Thâm đứng lên trông có hơi tức cười, người ngoài nhìn vào khá giống con vịt bị trụi lông đùi. Đàm Linh Linh đứng ngoài cửa xem, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.

Giang Thâm không phát hiện, vẻ mặt của cậu vô cùng nghiêm túc, đứng thẳng ở trước gương.

Cô Lâm nói, “Chúng ta làm nóng người trước nhé, uốn eo ép chân giãn cơ, không cần miễn cưỡng, làm được cái nào thì làm.”

Cô cúi người phía trước gương, Giang Thâm học theo động tác của cô, cô Lâm thẳng người lên, đi vòng ra phía sau cậu, đưa tay đè lưng cậu xuống, “Xuống chậm thôi…”

Hai tay Giang Thâm đã dính sát xuống sàn nhà, cô Lâm rất hài lòng: “Đứng dậy nào.”

Giang Thâm thẳng lưng lên.

“Làm ngược lại nào.” Cô Lâm đỡ sau lưng cậu, “Từ từ thôi.”

Giang Thâm nhịn không được hỏi, “Đây là làm gì ạ?”

Cô Lâm đáp, “Này gọi là uốn eo.”

Đầu Giang Thâm ngẩng lên trời, hai tay chống qua đỉnh đầu, cậu cảm thấy như quần áo bị kéo căng, bụng cũng lộ ra ngoài rồi.

“Đừng thả lỏng.” Cô Lâm dùng ít sức, “Dần đưa eo lên.”

Giang Thâm nín thở ráng sức, nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ rần rần.

Cô Lâm nhìn thấy bèn cười nói, “Đừng có ngượng, lần sau mặc trang phục múa rồi thì sẽ không cảm thấy như vậy nữa.”

Giang Thâm lúng túng nói không nên lời, tập xong uốn eo, cô Lâm lại dạy cậu làm thế nào để giãn cơ, ép chân, cuối cùng đến lúc Giang Thâm xoạc chân thì không ngờ mình có thể làm làm nhẹ nhàng được như vậy.

“Rất tốt.” Cô Lâm khích lệ cậu, “Sau này ở nhà ngày nào cũng phải tập luyện nhé.”

Giang Thâm gật gật đầu, lúc cậu đứng dậy thì mới cảm thấy có hơi khó chịu, quần chặt cứng, nãy xoạc chân liền một mạch nên không phát hiện ra, đứng lên rồi mới nhận ra được động tác ban nãy đã làm sụt chỉ quần.

Đàm Linh Linh trông thấy con mình một tay che phía dưới, một tay cố thay giày, rốt cuộc nhịn không nổi mà phịt cười.

Giang Thâm: “…”

Cô Lâm tốt bụng an ủi cậu, “Con trai ấy mà, chuyện bình thường thôi, lần sau hãy mặc quần nào rộng một chút nhé.”

Đàm Linh Linh giúp Giang Thâm cởi giày ra, lúc chuẩn bị trả lại thì cô Lâm bỗng đẩy về, “Giày này em tặng cho em ấy, về nhà thay dây khác vào, sẽ mang được tầm một thời gian.”

Đàm Linh Linh biết cô có lòng tốt, nên cũng đành nhận, thấp giọng phiền muộn nói, “Con trai ở cái tuổi này, vóc dáng lớn nhanh quá, mấy đôi giày hay đi cũng phải đổi suốt…”

Mặt trời xuống núi, bầu trời dần sẩm tối, Đàm Linh Linh gọi Giang Thâm dậy, bé trai nhập nhèm dụi dụi mắt, lúc cậu ngủ còn cầm giày ba-lê trong tay, bóp đến mức đế giày suýt biến dạng.

Đàm Linh Linh kéo tay cậu hỏi, “Chân đau không con?”

Giang Thâm ngáp một cái, “Không đau ạ.”

Đàm Linh Linh, “Về đến nhà rồi con còn nhịn cái gì? Đau thì nói.”

Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, trung thực nói, “Hơi hơi ạ…”

Đàm Linh Linh ha ha hai tiếng cười chê con mình.

Lúc về đến nhà Giang Lạc Sơn đã nấu đồ ăn tối xong rồi, Tony anh dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lòng vòng trong sân, thấy Giang Thâm và Đàm Linh Linh mở cửa ra thì gắng sức vỗ cánh vài cái.

Đàm Linh Linh vào bếp cầm thức ăn ra cho gà, Giang Lạc Sơn nhìn đôi giày ba-lê trong tay con mình mấy lần, không nói gì.

Một nhà ba người ngồi ăn cơm tối với nhau, lúc đang dọn dẹp bát đũa thì Cẩu Mao đến gọi Giang Thâm đi bắt chim, Giang Lạc Sơn phất tay, “Đi đi.”

Giang Thâm chạy đi chơi với Cẩu Mao.

Đàm Linh Linh rửa xong bát thì lấy đồ may vá, chuyển cái ghế đẩu ra ngồi ngoài sân, Giang Lạc Sơn bê một chậu than tới đặt bên cạnh chân bà.

Hai người nói chuyện tầm phào một hồi, Giang Lạc Sơn mới đảo than hỏi, “Nạp học phí chưa?”

“Nạp rồi.” Đàm Linh Linh giơ đường kim chỉ qua đỉnh đầu, bà vừa mới tìm được mấy mảnh vải gấm mới, cắt cái dây cũ trên giày ba-lê ra, chậm rãi khâu dây mới vào, “Nhà mình còn thừa bao nhiêu tiền nữa?”

Giang Lạc Sơn nhìn bà vá giày, “Em không cần quan tâm đến tiền nong, anh sẽ làm việc chăm chỉ mỗi ngày, tháng chín năm nay có lẽ được mùa đấy.”

Đàm Linh Linh thở dài, bà cúi đầu xuống, động tác vá giày rất nhanh nhẹn, nhưng giọng điệu không thoải mái chút nào, “Vốn có thể mua một cái máy cấy mạ mới… Mấy tháng nay vất vả như thế, lưng anh có chịu được không?”

Giang Lạc Sơn: “Anh là một người đàn ông thì có gì mà chịu không được.”

Đàm Linh Linh giận dỗi liếc ông, “Anh đấy, con trai cũng hệt như anh luôn, đau đớn chỗ nào, mệt mỏi ra sao cũng chẳng chịu nói.”

Giang Lạc Sơn cười cười không nói gì, ông hỏi, “Con nhà mình học múa đến đâu rồi?”

Đàm Linh Linh mỉm cười, “Chưa bắt đầu học, hôm nay đi tập cái gì gì mà uốn eo, giãn cơ, xoạc chân ấy. Ai nha, em nhìn mà cũng thấy xót.” Dừng một lát, bà nói tiếp, “Có điều Thâm Tử thích lắm.”

Vẻ mặt Giang Lạc Sơn khá phức tạp, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Em nói xem, sao con mình bỗng dưng lại thích múa vậy? Cũng đâu phải con gái…”

Đàm Linh Linh lườm ông, “Thời đại nào rồi hả, không phải con gái thì sao chứ, nói không chừng sau này nhà mình lại có một vũ công đấy.”

Giang Lạc Sơn vừa cười cợt nghe vợ nhà mình “nói sảng”, vừa vươn tay đảo lửa than, từng đốm nhỏ đỏ sẫm bay lên.

Như muốn sưởi ấm đêm xuân buốt giá này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.