Qua đợt rét tháng ba này sẽ đến những cơn mưa rào tháng tư tháng năm, nhiệt độ lên cao còn nhanh hơn lúa trổ đòng, trên đại lộ thị trấn đã có đường nhựa, cây cối hai bên um tùm xanh tươi, vừa hết kỳ nghỉ đông là người nhà đã mua cho Cẩu Mao một chiếc xe điện, cuối mỗi tuần anh đều phải đi suốt quãng đường 20 km để về nhà, lúc băng qua bờ ruộng thì cố ý dừng xe gọi Giang Thâm đang vùi đầu cấy mạ, “Thâm Tử! Anh lái xe chở mày về!”
Giang Thâm ngẩng đầu lên, cậu đội một chiếc mũ che nắng rộng vành, hơn phân nửa bắp chân vùi trong bùn, vẫy vẫy tay với Cẩu Mao.
Cẩu Mao không có cách nào xuống đồng được, Giang Thâm đành phải chậm rãi chạy qua, “Em phải làm việc, chân bẩn lắm, anh có xe mới à?”
Cẩu Mao “này” một tiếng, “Máy cấy mạ thì mày cứ qua nhà anh mà mượn, anh về sẽ nói với cha anh!”
Giang Thâm bĩu môi, “Mẹ anh không đồng ý thì sao?”
Cẩu Mao nghẹn họng, suy nghĩ hồi lâu, dứt khoát dựng xe điện ở ven bờ, cởi giày kéo ống quần lên, “Nào, để anh giúp mày cấy nha.”
Giang Thâm vội vã ngăn anh lại, “Không được đâu, cha em mà thấy em sẽ ăn mắng đấy anh.”
Cẩu Mao cởi giày rồi, cũng không muốn xỏ vào lại nữa, bèn dứt khoát đặt mông xuống ngồi trên bờ ruộng nói chuyện với Giang Thâm: “Hôm nay mày có phải đến cung văn hóa không?”
Giang Thâm gật đầu: “Làm xong việc em sẽ đi.”
Cẩu Mao nhíu mày, “Sao lịch học của mày lộn bát nháo thế… Cuối cùng mày đang học cái gì?”
Giang Thâm ấp úng không chịu nói, Cẩu Mao cũng chẳng hỏi sâu, đôi chân trần vung vẩy dường như bị gió thổi lạnh quá, nổi lên một lớp da gà sần sùi, bỗng anh nói, “Hay là mày qua nhà Thụ Bảo mượn máy cấy mạ đi?”
Nhắc tới chuyện mượn máy cấy này mới nhớ, Giang Lạc Sơn dù là một con người có tính cách rắn rỏi, nhưng hai năm trước khi lưng đau quá cũng phải đi mượn tạm của nhà khác dùng.
Mẹ của Cẩu Mao là Miêu Hoa Nhi ấy thế nhưng là người đàn bà chua ngoa nổi tiếng mười tám dặm trong thôn, đồn rằng lúc gả cho Trần Lão Thực bà còn suýt nữa đá văng cả chậu than*. Đàn bà con gái trong thôn này bình thường trừ trồng trọt ra cũng chẳng có hoạt động giải trí nào khác, rảnh rỗi sẽ thường tụ tập quanh bàn chơi mạt chược, Miêu Hoa Nhi vốn độc mồm độc miệng, chơi chung lâu với bà mọi người cũng thành quen.
* Truyền thống của một số nơi ở Trung Quốc khi gả chồng thường phải bước qua chậu than mới được vào cửa.
Đàm Linh Linh thỉnh thoảng mới đi đánh bài, Miêu Hoa Nhi chơi với bà mấy lần, quan hệ xem như không tồi, hai năm trước nhà bà đã mượn máy cấy mạ của nhà họ Trần đấy.
Việc nảy sinh hiềm khích nghĩ lại cũng phức tạp, có liên quan đến mẹ Thụ Bảo là Lý Trác.
Khác với người dân bản địa, Lý Trác hoàn toàn là nàng dâu thành phố, tuy rằng gả đến nông thôn, nhưng vẫn đứng đắn làm giám sát tài chính cho một doanh nghiệp ở trong thành, nghe nói còn chiếm được cổ phần công ty, cho dù có năm cha Thụ Bảo không được mùa thì tiền Lý Trác kiếm ra vẫn đủ nuôi sống cả nhà.
Lý Trác không thân với ai trong thị trấn, càng chẳng bao giờ tham gia mấy ván mạt chược gắn bó tình cảm của nhóm phụ nữ, Miêu Hoa Nhi luôn không vừa mắt bà, cảm thấy dân thành phố làm giá quá, thích xem thường người khác, lúc chơi bài cũng ba hoa không ít.
Sau đó Đàm Linh Linh đánh bài với bà, nghe bà nói Lý Trác như thế, nhất thời không nhịn được mà đáp lại, “Mẹ Thụ Bảo không phải người như thế, chị Hoa Nhi chớ nói vậy.”
Miêu Hoa Nhi ngang ngược thành thói, đây là lần đầu tiên bà mắng ai mà dám có người phản bác, ngay tức khắc trở mặt, Đàm Linh Linh đương nhiên không phải quả hồng mềm, từ đó không đi đánh bài nữa, máy cấy mạ cũng trả lại cho nhà họ Trần.
Thật ra sau khi phát cáu xong Miêu Hoa Nhi liền hối hận, tuy là tính tình của bà không tốt, nhưng vẫn hiểu được đạo lý, đặc biệt là lúc thấy máy cấy mạ bị trả về, trong lòng bà càng khó chịu hơn, gặp mặt mấy lần vẫn không làm hòa được, cứ như vậy xoắn xuýt tới sang năm. Mắt thấy sắp qua tháng tư tháng năm rồi, lại nhớ đến tình huống trong nhà Đàm Linh Linh và lưng của Giang Lạc Sơn, Miêu Hoa Nhi thật sự đứng ngồi không yên.
Bà thu xếp một phen, ăn cơm trưa xong bèn chạy qua nhà họ Giang, lúc đi qua sân nhỏ thì cố tình lên giọng gọi: “Linh ơi!”
Gà Tony úc úc hai tiếng như đáp lại, bị Miêu Hoa Nhi không khách khí “xùy” qua một bên.
Bà lại hét lên “Linh ơi”, rồi thoải mái đi vào phòng khách, kết quả chẳng thấy Đàm Linh Linh đâu, trái lại gặp được Lý Trác đang bình tĩnh an nhàn ngồi, vừa uống trà vừa cười lễ độ với bà.
Cái tính này của Miêu Hoa Nhi, nói thế nào thì cũng không tầm thường, đến tận nơi rồi nên đành phải cắn răng ngồi xuống.
Đúng lúc Đàm Linh Linh gấp quần áo đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Miêu Hoa Nhi thì rất kinh ngạc, “Chị Hoa Nhi sao lại tới đây?”
Chuyện đánh bài trước đây, Đàm Linh Linh căn bản không đặt trong lòng, chỉ sợ Miêu Hoa Nhi để bụng nên mới trả lại máy cấy mạ, chưa nói đến đi mượn đồ vốn là chuyện làm phiền người ta nên nhà họ Giang cũng đang có ý mua chiếc máy mới.
“Ngồi đi, em đi pha trà cho chị.” Đàm Linh Linh nhiệt tình nói, bà rót thêm nước cho Lý Trác, giải thích: “Chị Trác vừa tới, tính cho nhà em mượn máy cấy mạ, đang nói đây.”
Miêu Hoa Nhi có chút ương bướng liếc mắt nhìn Lý Trác, ngượng ngùng nói: “Mẹ Thụ Bảo đã đồng ý cho mượn rồi sao…”
Lý Trác nhấp một ngụm trà, bà khác với những người phụ nữ hay làm ruộng, da dẻ mềm mịn nhã nhặn, khí chất vô cùng cẩn trọng, “Nhà tôi chỉ có máy nhỏ thôi.” Giọng của bà dịu dàng, tiếng nói phát ra như tan vào không khí, “Nếu nhà chị Hoa Nhi cho mượn cái lớn thì nhà tôi dĩ nhiên sẽ không lôi nó ra tự làm mất mặt xấu hổ rồi.”
Đây là lần đầu tiên Miêu Hoa Nhi nói chuyện với Lý Trác, được đối phương tâng bốc như thế, trong lòng nóng ran, mặt mũi đỏ bừng, chẳng biết là xấu hổ hay mắc cỡ, bèn cắt ngang, “Tôi cho mượn tôi cho mượn mà, chuyện nhỏ như thế, em Linh cũng thật là, sao không nói sớm với chị?”
Ánh mắt Đàm Linh Linh liếc qua liếc lại vài lần giữa hai bà, “phụt” một cái cười ra tiếng, “Hai chị đúng là đều có tấm lòng Bồ Tát, khách khí với nhau cái gì chứ?”
Miêu Hoa Nhi không đỏ mặt nữa, tính bà vốn thẳng thắn, giả bộ tát mấy cái lên miệng mình, nói với Lý Trác: “Tôi ấy, bình thường lắm mồm, cô Trác chớ để bụng nhé.”
Lý Trác cũng cười, dáng vẻ dịu dàng yếu ớt, tròn xoe mắt hỏi, “Sao tôi chẳng biết gì cả.”
Bà vừa dứt lời thì tự bật cười, thấy bà cười, Đàm Linh Linh cũng cười theo, chế nhạo Miêu Hoa Nhi: “Chị Trác đánh bài giỏi lắm, bữa nào em đưa chị ấy đến nhà chơi chung, nhớ mang nhiều nhiều tiền nhé.”
“Ôi, nói như thể chị sẽ thua vậy.” Nhắc đến đánh bài, tính tình Miêu Hoa Nhi lại vùng lên, ngoài miệng càng không khách sáo, “Cẩn thận bà đây moi sạch túi quần mấy cô đấy!”
Lúc Giang Thâm từ bên ngoài đi vào phòng nghe thấy tiếng cười giòn dã thì có chút khó hiểu, chiều nay cậu có buổi học múa, giữa trưa chờ cha đưa đồ ăn tới, ăn như hổ đói, để tiết kiệm thời gian cậu bèn rửa ráy chân tay qua loa dưới ruộng, rồi leo lên xe điện của Cẩu Mao về nhà.
Đàm Linh Linh liếc mắt thấy con mình, “Về rồi sao… Giày trong phòng ấy!”
Giang Thâm lễ phép nói “Chào các dì”, cũng không rảnh mà suy nghĩ xem mấy dì ấy tới nhà mình làm gì, quay về phòng cầm giày múa, vắt thẳng lên cổ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Đàm Linh Linh đuổi theo phía sau gọi lớn, “Mang theo chút tiền đi!”
Giang Thâm đành phải quay người về phòng móc ra ít tiền cỏn con.
Miêu Hoa Nhi kì quái hỏi, “Ủa nó đi đâu vậy?”
Đàm Linh Linh vừa quay lại trả lời, “Hôm bữa tới cung văn hóa xin học lớp múa, giờ đang đi học đấy.”
Lý Trác cũng có chút ngạc nhiên: “Thâm Tử biết múa sao?”
Đàm Linh Linh chẳng hề để ý phất phất tay, “Đang học thôi.”
Dây giày vắt trên cổ Giang Thâm đung đưa qua lại, cậu gắng sức chạy ra đồng ruộng, một đường băng qua con kênh trong veo gợn sóng, ông lão chủ tiệm thuê sách đang ngậm tẩu thuốc ép lại mép báo bị gió thổi tung, ngẩng đầu trông ra Giang Thâm đang chạy ở đằng xa, lớn tiếng bảo: “Chạy chậm chút đi!”
Giang Thâm xoay người vẫy vẫy tay với ông, làn gió thổi dưới ánh mặt trời, lùa qua mái tóc ngang trán của cậu.
Trước khi chuyến xe buýt vào thành phố chuẩn bị lái đi, Giang Thâm chạy theo bên cạnh gọi lại: “Đợi một chút! Đợi đã nào!”
Tài xế ngừng xe, Giang Thâm sải bước nhảy lên.
“Coi chừng kẻo ngã!” Tài xế lái xe cười mắng.
Giang Thâm thở hồng hộc, luôn miệng nói cảm ơn, cậu cất giày gọn gàng lại, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Kết quả là đến cung văn hóa muộn một tí, cô Lâm cũng không nói gì cả, rủ Giang Thâm đi thay quần áo trước.
Một lớp có mười mấy nữ sinh, chỉ mỗi Giang Thâm là con trai, cậu mặc áo ba lỗ và quần đùi Đàm Linh Linh đã sửa lại, từ phòng thay quần áo đến phòng múa có một đoạn hành lang không có máy sưởi, Giang Thâm ôm cánh tay run lẩy bẩy chậm rãi bước đi. Lúc cô Lâm giới thiệu cậu, những nữ sinh khác ai nấy đều tò mò tụ lại dõi theo.
Giang Thâm lớn vậy rồi nhưng chưa từng bị nhiều bạn nữ như thế nhìn mình, mặt bất giác đỏ ửng.
“Bạn ấy đen ghê.” Có nữ sinh ngồi hàng trước nhỏ giọng nói.
Một nữ sinh khác đáp lời, “Bởi vì bạn ấy là con trai mà.”
Giang Thâm luống cuống không biết nên đặt tay ở đâu.
Cô Lâm hiền hòa nói: “Em đứng ở hàng đầu đi.” Cô vỗ tay, “Chúng ta làm nóng người đi nào”
Các nữ sinh lập tức giải tán, tốp ba tốp năm ép dẻo giãn cơ, Giang Thâm ngốc nghếch đứng ở một bên, mới nhớ tới bài tập uốn eo xoạc chân lúc trước, bèn dựa vào đó làm lại lần nữa theo thứ tự, lúc uốn ngược lưng ra sau bỗng có nữ sinh nhìn cậu.
“Bạn biết giạng chân không?” Có một nữ sinh chủ động hỏi.
Giang Thâm gật đầu: “Biết chứ.” Cậu nói xong, như sợ đối phương không tin, nhanh chóng xoạc dọc chân một cái.
Nữ sinh xoạc ngang chân ra, “Này thì sao?”
Giang Thâm dựa theo làm lần nữa, nữ sinh đứng lên, vòng qua sau lưng cậu, “Tớ giúp bạn ép dẻo nhé.”
Giang Thâm cảm thấy sau lưng nặng dần, chớp mắt, nửa người trên của cậu dính chặt lên sàn nhà.
“Ôi trời!” Nữ sinh có hơi kinh ngạc, “Bạn thật sự rất dẻo.”
Cô bé vừa dứt lời, hầu hết nữ sinh đều lại gần, thậm chí còn quỳ gối bên cạnh, cúi người nhìn xem có phải cậu thật sự đã ép sát xuống sàn nhà rồi hay không.
“Lần đầu tiên gặp nam sinh nào dẻo dai thế đấy.” Một cô bé cao ráo nói.
Giang Thâm lơ mơ: “Còn có nam sinh khác ư?”
Nữ sinh đáp: “Ở đây chỉ mỗi bạn thôi, cơ mà bên cạnh có một quyền Anh quán, tất cả đều là nam ấy.”
Mấy cô bé hệt như chim nhỏ, kéo Giang Thâm chạy qua phòng bên cạnh, bên kia cũng đang đứng lớp, mười mấy bé trai đứng thành hai hàng, tư thế nghỉ nghiêm, hai tay chắp ở sau lưng.
“Các bạn ấy ngay cả xoạc chân cũng chẳng làm được.” Mấy nữ sinh đắc ý nói, “Thấy cậu bạn kia không, bạn ấy không lớn hơn bạn là bao đâu.”
Giang Thâm xuôi theo hướng ngón tay cô bé chỉ mà nhìn sang, một nam sinh đứng cuối cùng hàng đầu tiên bỗng quay đầu.
Giang Thâm còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị mấy bé gái nhấn đầu xuống, “Bạn ấy nhìn qua kìa!”
“Dữ quá trời! Bạn ấy nguýt tớ á…”
Giang Thâm vùng vẫy cả buổi mới được mấy bé gái buông ra.
“Bạn không được học theo họ nhé.” Mấy nữ sinh vây quanh cậu rất nghiêm túc, ngôn từ nghe vô cùng chính nghĩa, “Mấy bạn kia cả ngày vừa bẩn vừa hôi, trông đáng ghét lắm!”