Edit: Mei A Mei
Trương Đức Ngọc chân trước mới vừa đi thì sau lưng một tiểu thái giám khác lại trở vào, nói rằng Thôi chỉ huy sứ cầu kiến.
Nghe thái giám nói Thôi Hào cầu kiến, mắt Vệ Trường Diêu sáng lên. Nàng vốn định thuyết phục Vĩnh Hoà đế cho mình đối chất với Thôi Hào và Vệ Ngữ Đường. Chẳng qua theo ý của Vĩnh Hoà đế thì buộc nàng phải chờ một hai ngày. Nhưng nàng không muốn chờ. Chờ lâu một khắc thì rủi ro sẽ tăng thêm một phần.
Nàng không chờ nổi.
Hiện tại Thôi Hào đã chủ động cầu kiến. Nếu nàng có thể bắt lấy cơ hội này, thuyết phục Vĩnh Hoà đế, lại gọi cả Sơ Lặc cùng Vệ Ngữ Đường tới lập tức đối chất thì nàng không chỉ bớt muộn phiền chuyện hoà thân mà Sơ Lặc cũng đảm bảo được sự an toàn.
Dẫu sao nào ai biết, có người muốn triệt đường lui của nàng, giết người diệt khẩu, chết không đối chứng hay không.
Vệ Trường Diêu nhìn chằm chằm vào Vĩnh Hoà đế. Ánh mắt mãnh liệt đến mức làm lưng ông ta nhồn nhột, khó mà bỏ qua.
Giờ phút này Vĩnh Hoà đế đã đoán được tâm tư của Vệ Trường Diêu, cuối cùng hơi mềm lòng. Đành vậy, cứ theo ý nàng thôi.
Ông ta mở miệng nói với tiểu thái giám vẻ mặt thấp thỏm: “Cho Thôi Hào vào.”
Tiểu thái giám cũng cảm nhận được bầu không khí thất thường trong Ngự Thư phòng. Lòng hắn thấp thỏm không thôi nên sợ mình sai chỗ nào; làm chủ tử tức giận, nghe lời Vĩnh Hoà đế nói, hắn như được đại xá, dập đầu rồi đi xuống, chẳng dám ở lại nữa.
Mới bước vào phòng, Thôi Hào cũng lập tức nhận thấy bầu không khí quái lạ bên trong. Hắn ép hàm dưới, tiến lên hành lễ, vừa giương mắt đã thấy ngay bóng lưng đang ngồi đằng trước. Cảm giác quen thuộc đập vào mặt, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.
Nhớ tới chuyện của mình, hắn chẳng hề bị phân tâm bởi người trước mắt. Hắn đi lên trước vài bước, khom lưng vấn an Vĩnh Hoà đế: “Thần Thôi Hào tham kiến bệ hạ.”
Vĩnh Hoà đế luôn rất hài lòng với Thôi Hào, ông ta khẽ gật đầu: “Đứng dậy đi. Hôm nay ngươi tới có chuyện gì muốn bẩm báo?” Ông ta hơi tò mò về mục đích mà Thôi Hào đến ngày hôm nay, vì cáo trạng hay là...
Vệ Trường Diêu cũng có chút tò mò. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Hào. Gã kia dáng người cao to, lưng thẳng, gò má hõm sâu, mi mắt hơi run và tác phong nhanh nhẹn.
Mặt Thôi Hào nghiêm nghị, hầu kết khẽ nhúc nhích, nói giọng khàn khàn: “Bẩm hoàng thượng, chuyện liên quan đến vụ quái bệnh ở kinh thành.” Nhận thấy người bên cạnh như đang nhìn hắn, lông mày như mực hơi cau lại.
“Hôm qua thần đã tra ra manh mối, bắt được một kẻ dáng dấp khả nghi và mang về trấn phủ riêng. Thông qua điều tra, quả thật hắn ta có phần liên quan với chứng bệnh lần này.”
Câu trả lời của Thôi Hào nằm ngoài dự liệu Vĩnh Hoà đế. Vậy mà hắn lại không đến cáo trạng, trong lời nói cũng chẳng có bất kì sự khó chịu nào.
Nghe hắn nói, Vệ Trường Diêu cũng cảm thấy kinh ngạc, nhất thời quên thu ánh mắt về. Lúc Thôi Hào quay đầu nhìn qua bên này thì nàng mới giật mình hoàn hồn, vội vã cúi đầu.
Thôi Hào hơi nghiêng người, muốn xem xem rốt cục kẻ vừa nhìn hắn là ai, chỉ thấy dáng dấp người bên cạnh thon thon, cúi đầu ngồi dưới đất, mặc áo ngắn màu xanh nhạt, trên váy có thêu hoa hải đường mờ bằng chỉ bạc, óng ánh mơ hồ; bên chân còn có mấy mảnh vỡ của chén trà, phong thái trầm tĩnh, không chút e dè.
Ánh mắt hắn dừng trên đỉnh đầu nàng, càng cảm thấy quen thuộc, nhưng vẫn chưa có đầu mối.
Thôi Hào nhìn người bên cạnh chằm chằm, giữa chừng ngửi thấy mùi rượu, là Trúc Diệp Thanh. Hắn ngoảnh đầu liếc về nơi khác trong phòng, nhưng không thấy có bất kì đồ uống rượu nào...Rốt cục người này là ai?
Vĩnh Hoà đế thấy Thôi Hào nhìn đăm đăm vào Vệ Trường Diêu, hơi xấu hổ.
Chẳng lẽ Thôi Hào đã biết được người trước mắt là Sùng Huy?
“Khụ...”
Tiếng ho khan làm Thôi Hào dời ánh nhìn qua Vĩnh Hoà đế, chỉ thấy nét mặt ông ta ung dung, giọng điệu ôn hoà mang theo ý an ủi.
“Thôi Hào à, trẫm đã biết nguyên do hôm nay ngươi không vào triều sớm rồi...”
“Chuyện này, là Sùng Huy sai, ngươi chớ chấp nhặt nó.”
Đáy lòng Vĩnh Hoà đế bề bộn phức tạp. Một bên là sủng thần, một bên là nữ nhi, mình không thể để Thôi Hào thiệt thòi, thế nhưng...Dù sao Sùng Huy cũng là thiếu niên không hiểu chuyện, dưới cơn giận dữ đã đắc tội Thôi Hào. Tuổi Thôi Hào còn trẻ nên tâm tư thâm trầm, cửa biển động gió như cá gặp nước. Nếu hắn muốn báo thù thì làm sao Sùng Huy trốn được đây?
Ông ta muốn bảo vệ nàng.
Vừa nghe câu đầu tiên, ánh mắt Thôi Hào đã biến đổi.
Hắn vốn lường trước được chuyện này từ lâu, nhưng không ngờ rằng nó sẽ đến nhanh như vậy. Hôm qua bị ngoại thương, ban đêm bản thân còn bắt đầu sốt. Tới sáng nay, sau buổi hạ triều hắn mới tỉnh lại, rồi được người trong phủ báo rằng tổ phụ đã xin nghỉ giúp mình.
Chỉ là trong lòng hắn luôn đau đáu vụ án quái bệnh liên luỵ khắp kinh thành lần này. Hắn không thể chấp nhận được bất cứ sự qua loa nào nên đã vác cơ thể ốm yếu tiến cung thương nghị cùng hoàng thượng, lại chẳng ngờ hoàng thượng sẽ nói với mình những lời đó.
Nghe Vĩnh Hoà đế nói câu thứ hai, khuôn mặt tuấn tú của Thôi Hào hơi nhúc nhích. Nghĩ tới Vệ Trường Diêu. Vị Sùng Huy công chúa kia...mặt đầy kiêu ngạo đắc ý. Tiểu công chúa đã đánh hắn trọng thương ở từ đường?
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nàng sợ hắn sẽ trả thù sao? Người giống như cọp con, hắn nào dám trêu chọc chứ?
Tuy rằng đã trêu chọc một lần rồi, cũng bị trả thù rồi, nhưng hắn thật sự sẽ không đối xử với nàng như thế nữa.
Chính hắn đã đồng ý tính kế Vệ Trường Diêu đi hoà thân vì ân nghĩa, để Vệ Ngữ Đường ở lại Đại Ung. Chuyện hắn làm thì nhân tình cũng trả xong. Khi tính kế Vệ Trường Diêu, hắn không hề lưu tình. Nàng bị hắn tuỳ ý sắp đặt như một quân cờ, nếu thành công sẽ huỷ hoại cả đời nàng.
Chẳng qua quân cờ đã thức tỉnh vào thời khắc mấu chốt, thành người chơi cờ, trái lại chính hắn lại thành quân cờ, vậy thì hắn không còn gì để oán trách. Người thắng làm vua, người thua làm giặc mà thôi. Hắn đã đánh cược thì phải chịu thua.
Tuy hắn không từ thủ đoạn, nhưng vốn dĩ chuyện này là do hắn khởi xướng trước. Hiện tại bị đối phương giáng một cái tát, vì chiêu trò của hắn chẳng sánh bằng.
Vì thế hắn sẽ không trả thù.
Giọng Thôi Hào khàn khàn. Hắn cúi gằm mặt xuống: “Ngài lo lắng quá rồi. Công chúa là thần. Thôi Hào là quân. Vi thần hiểu đạo lý 'lôi đình mưa móc đều là quân ân'.”
Nghe giọng Thôi Hào không có gì lạ thường, Vĩnh Hoà đế mới thoáng yên tâm. Tuy Thôi Hào lòng dạ ác độc, nhưng cũng là người coi trọng lời hứa. Nếu hắn đã đồng ý thì sẽ không chấp nhất chuyện như vậy nữa.
Vệ Trường Diêu cúi đầu nghe hai bên quân thần đối thoại, khiếp sợ từng khắc từng khắc.
Thế mà Vĩnh Hoà đế lại cầu tình vì nàng!
Thế mà Thôi Hào cũng chẳng định trả thù nàng!
Nàng không khỏi hoài nghi rằng liệu mình có xuyên nhầm quyển truyện giả chăng.
Đương mải mê nghĩ tới mục tiêu sau này thì nghe tiếng Trương Đức Ngọc trở về.
Vệ Trường Diêu trông thấy Trương Đức Ngọc dắt một vị thái y hạc phát đồng nhan* tiến vào.
*: Hạc phát đồng nhan: Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.
Sắc mặt thái y hồng hào, tinh thần minh mẫn. Có lẽ trên đường đi nhanh quá nên khi thở ra đã biến thành một tầng sương mỏng lởn vởn quanh hồ suối, lóng lánh trong suốt, dù tuổi xế chiều nhưng không hề già nua, trái lại còn bừng bừng sức sống.
Cảm giác lại có một giọt máu chảy xuống theo cặp mắt, nàng đành vội vã cúi đầu.
Từ thái y cũng đầy nghi vấn. Một khắc trước khi ông ta đang nghiên cứu điển tịch trong Thái Y Viện, vị Trương công công này đã vội vàng xông vào sân, lôi ông ta đi, nói rằng có quý nhân bị thương. Tức thì ông ta khuyên can mãi Trương công công mới bằng lòng buông ông ta ra, để ông ta cầm theo hòm thuốc rồi chạy tới Ngự Thư Phòng.
Đương muốn hành lễ, ông ta nghe thấy giọng nói uy nghiêm của hoàng thượng: “Không cần đa lễ. Xem vết thương cho nó trước đi.”
Ông ta không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng đáp một câu rồi cúi đầu nhìn người đang ngồi trên mặt đất. Nàng cúi gằm mặt. Ông ta cũng không thể trực tiếp hành sự nên đành cẩn thận nói từng li từng tí: “Phiền người ngẩng đầu lên để lão thần xem vết thương ở nơi nào giúp người.”
Nghe vậy, Vệ Trường Diêu nhẹ nhàng nâng cằm. Lòng Từ thái y căng thẳng. Đúng là Sùng Huy công chúa!
Từ thái y nhìn mặt tam công chúa, thầm hít một hơi thật sâu.
Tất cả vết máu trên mặt đều khô hết rồi! Vẫn còn vài giọt chảy xuống. Ông ta càng tập trung, gỡ búi tóc của Vệ Trường Diêu, bày trầm cài tóc thành một hàng, lại nhẹ nhàng rẽ sợi tóc ở đỉnh đầu. Da đầu lộ ra, bị đập thành một cục sưng tấy. Từ thái y nhẹ nhàng khử trùng, rải thuốc bột lên. Chỉ chốc lát đã băng bó xong miệng vết thương.
Làm xong, Từ thái y nhẹ giọng dặn dò: “Mấy ngày gần đây thức ăn của công chúa cần phải thanh đạm chút, không thể ăn đồ cay, khi tắm rửa cũng phải rất cẩn thận. Miệng vết thương không thể tiếp xúc với nước.”
Nói rồi lấy ra một hộp thuốc cao từ trong hòm, dặn dò: “Thuốc cao này cực kì tốt với vết thương của người. Một ngày bôi 3 lần là được.”
“Có điều mùi hơi khác lạ.” Từ thái y bổ sung thêm.
Vệ Trường Diêu nhẹ nhàng gật đầu, dịu giọng: “Đa tạ Từ thái y. Bản cung nhớ kỹ rồi.”
Từ thái y không mấy tin tưởng nên nói thẳng: “Điện hạ đừng gạt lão thần đấy. Mấy người trẻ tuổi như các ngài đều thích những thứ bề ngoài hào nhoáng, không hề biết rằng giản dị mới là tốt nhất. Cơ mà đừng ngại cái mùi khó ngửi của thuốc cao này, hiệu quả tốt lắm đó.”
Ngừng một chút, Từ thái y lại nói với Vệ Trường Diêu: “Điện hạ đừng học theo Thôi chỉ huy sứ. Hôm qua hắn bị thương. Thần dược của lão thần vô dụng. Chẳng những thế, đêm qua hắn còn bắt đầu phát sốt, không theo kịp buổi lâm triều hôm nay.”
Nói xong bĩu môi với Thôi Hào như thể bất mãn lắm.
Vệ Trường Diêu: “...” Cảm ơn ngài, ta cũng đếch muốn liên quan gì đến hắn.
Từ thái y nói xong thì mặc kệ sắc mặt của Thôi Hào và Vệ Trường Diêu, xoay người hành lễ Vĩnh Hoà đế rồi lui xuống.
Lúc này Vệ Trường Diêu mới quang minh chính đại nhìn về phía Thôi Hào. Hôm nay sắc mặt hắn không đỏ như bữa trước, hơi tái nhợt. Nhưng khí thế toàn thân lại không hề giảm đi chút nào. Đúng thật là kéo cái thân bệnh tiến cung rồi.
Có điều ánh mắt khi gã này nhìn nàng lại hơi kinh ngạc, như thể không ngờ người bị thương là nàng.
Vệ Trường Diêu cười lạnh trong lòng, đẹp đẽ gì chứ, chẳng phải là món quà mà hắn cùng Vệ Ngữ Đường đã ban tặng đấy sao? Quẳng một cái liếc mắt không chút khách khí nào. Đối với kẻ thù, nàng sẽ không cho sắc mặt tốt.
Biết Vệ Trường Diêu xem thường mình, Thôi Hào thật sự không hề tức giận. Chỉ là hắn đột nhiên phát hiện vị Sùng Huy công chúa này chẳng chất phác như lời đồn, ngược lại còn rất giảo hoạt.
Tuy Vệ Trường Diêu giận Thôi Hào, nhưng nàng vẫn chưa quên mục đích ngày hôm nay đến đây, liền nhắc nhở Vĩnh Hoà đế: “Kính mong phụ hoàng hãy đưa sứ thần Nguyệt Thị Sơ Lặc và tứ muội tới. Sùng Huy muốn đối chất cùng bọn họ.”
Vĩnh Hoà đế thấy Vệ Trường Diêu cố chấp, trầm giọng hỏi: “Sùng Huy, nếu con muốn thì được thôi. Nhưng đi một bước này con sẽ không còn đường lui nữa.”
Vệ Trường Diêu khựng một chút, nhắm mắt nói: “Sùng Huy không hối hận.”
Hôm nay mà không đối chất thì nàng mới hối hận. Dù có thế nào, nàng cũng phải lột trần sự thật này ra!
Vĩnh Hoà đế nghe Vệ Trường Diêu nói xong, quay đầu nhìn qua phía Thôi Hào, hỏi hắn: “Về chuyện hoà thân, ngươi có đồng ý đối chất với Sùng Huy không?”
Thôi Hào nhìn đôi phụ tử trước mắt, cũng đoán được thế cục bây giờ. Hôm nay sau khi tỉnh táo, chuyện xảy ra trên triều đình đã truyền khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ ở kinh đô, nghe xong, trái lại hắn không khỏi cảm thán vị Sùng Huy công chúa này lại tìm được người giúp đỡ giỏi.
Trong lòng hắn biết trốn tránh chẳng có tác dụng gì nên đành mở miệng: “Thần đồng ý.”
Nghe lời hắn nói, Vĩnh Hoà đế mới sai người mời Vệ Ngữ Đường và Sơ Lặc.