Edit: Mei A Mei
Chỉ mất một khắc đồng hồ, Vệ Ngữ Đường đã được mời tới Ngự Thư phòng.
Vệ Trường Diêu đánh giá thật kĩ nàng nữ chính trong sách này.
Nàng ta khoác vạt áo giao lĩnh màu trắng ngó sen. Dưới thân phối váy thêu hải đường đỏ giữa ánh trăng. Vóc người thon thon. Bước đi chậm rãi.
Da dẻ thiếu nữ nõn nà. Gương mặt đẹp đến từng chi tiết. Hai má ửng hồng. Cánh môi ướt át. Đôi mắt có hồn, to tròn xinh đẹp mà xấu hổ. Đập vào mặt là phong thái dịu dàng thuộc về sông nước Giang Nam, như một nụ hoa sen bẽn lẽn vào buổi sớm, tuy mãi vẫn chưa nở, nhưng mùi hương lại khiến người đi đường dừng chân hồi lâu.
Nàng nhìn một chút thôi mà lòng đã muốn mềm nhũn ra rồi.
Vậy những người khác thì sao?
Vệ Trường Diêu lặng lẽ thu hồi tầm mắt, liếc về phía Vĩnh Hoà đế. Vĩnh Hoà đế đang nhìn dáng điệu uyển chuyển của Vệ Ngữ Đường, mắt lộ vẻ vui mừng. Nàng thấy nhạt nhẽo, đành ném ánh nhìn về phía Thôi Hào. Thân hình cao ngất của hắn đứng ở một bên, hai mắt khép hờ, đúng là chưa từng đặt ánh mắt lên người Vệ Ngữ Đường.
Ngược lại điều này hơi bất thường. Chẳng lẽ Thôi Hào đang sợ nàng chèn ép Vệ Ngữ Đường nên mới ra vẻ cho nàng xem ư? Nghĩ vậy, nàng tiếp tục quan sát Thôi Hào. Thôi Hào đột nhiên mở to mắt, nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn nhìn mình thì nhíu mày như thể muốn hỏi tại sao nàng vẫn nhìn hắn như thế.
Vệ Trường Diêu chợt nhớ hôm nay đã bị bắt nhìn lén mấy lần, nhất thời trong lòng căng cứng, cảm thấy hơi nóng mặt, đành nhìn Vệ Ngữ Đường.
Lúc này Vệ Ngữ Đường đã đứng cùng một chỗ với Thôi Hào và Vệ Trường Diêu. Nàng ta bước lên trước yểu điệu cúi đầu với Vĩnh Hoà đế, nói giọng nhẹ nhàng: “Vũ Dương bái kiến phụ hoàng.”
Vĩnh Hoà đế nhìn Vệ Ngữ Đường tính tình dịu hiền bằng ánh mắt ôn hoà, nói miễn lễ. Thật sự ông ta không tin Vệ Ngữ Đường sẽ làm ra chuyện gì khác người, nhưng ông ta cũng không tin Vệ Trường Diêu sẽ rũ bỏ tình thân. Nhất định giữa hai bên có hiểu lầm gì đó, cần phải gỡ bỏ mới được. Bởi vậy, ông ta mới chịu đáp ứng Sùng Huy gọi vài người tới đối chất.
Vệ Trường Diêu vẫn đang quan sát Vệ Ngữ Đường.
Thiếu nữ vừa đứng dậy đã xoay người mỉm cười với Thôi Hào. Khoé môi như đoá hoa hồng lộ ra hai cái lúm đồng tiền mờ mờ, cơ hồ muốn phát gục người trước mắt. Giọng nói trong trẻo êm tai.
“Vũ Dương tham kiến Thôi chỉ huy sứ.”
Ngay cả người ngoài cuộc như Vệ Trường Diêu cũng cảm nhận được nội tâm đầy xúc động của thiếu nữ. Chỉ là Thôi Hào vẫn lạnh lùng như cũ, không phản ứng một tơ một cắc nào.
“Vi thần bái kiến Vũ Dương công chúa. Công chúa vạn an.”
Niềm mong mỏi trong mắt thiếu nữ chậm rãi phai dần. Cánh môi vốn ướt át cũng từ từ nhợt nhạt. Nàng ta kinh ngạc với vẻ thờ ơ của hắn.
Dứt lời, Thôi Hào lách người, để lộ Vệ Trường Diêu đang đứng khuất sau lưng hắn. Hình như thiếu nữ không ngờ nơi này vẫn còn một người nữa. Nàng ta quay đầu muốn nhìn rõ đó là ai. Nhưng khi trực tiếp đối diện, nàng ta lập tức trợn trừng mắt, khẽ nhếch môi, như trông thấy quái vật. Ngay cả một chút huyết sắc trên mặt cũng phai đi, lộ nụ cười thảm, hỏi bằng giọng run rẩy: “Sao tam tỷ cũng ở đây?”
Vệ Trường Diêu cứ lẳng lặng nhìn Vệ Ngữ Đường như vậy.
Nàng ta đang đồng cảm với nàng sao? Còn hơi sợ hãi nữa chứ? Chẳng lẽ Vệ Ngữ Đường vẫn chưa biết người hoà thân đã đổi thành nàng ta ư?
Ánh mắt Vệ Trường Diêu chợt loé, nhớ ra vì sợ có người mang chuyện hoà thân đổ lên đầu nữ chính nên vị mẫu thân quý phi kia đã phái nữ chính đi Đại Phật Tự cầu phúc từ lâu. Đợi khi chọn xong nhân tuyển mới kêu nàng ta về, hình như trước mắt nữ chính vừa trở về? Nàng liếc đôi giày thêu của Vệ Ngữ Đường.
Quả nhiên, đế giày còn dính bùn đất. Vệ Ngữ Đường vẫn chưa về tẩm cung. Bằng không, đôi giày này nên thay đi mới phải.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của nữ chính, Vệ Trường Diêu cười nhạt hỏi lại: “Sao nào? Bản cung không thể ở chỗ này à?”
Đương muốn nói điều gì, Vệ Ngữ Đường bỗng chớp mắt, im lặng.
Vệ Trường Diêu lại chẳng hề quan tâm nàng ta có nói hay không, vẫn hỏi: “Thế này là thế nào hả tứ muội? Chẳng phải muội có phước đi cầu phúc ư? Sao quay về vội vậy?”
Nghe Vệ Trường Diêu nhắc chuyện cầu phúc tại chùa miếu thì Vệ Ngữ Đường lại nhớ tới Cố công tử tuấn dật phi phàm mà mình đã từng quen biết. Bên má nàng ta hơi phiếm hồng, bỗng nghĩ đến việc mẫu phi muốn nàng ta trở về khi trời tối, nàng ta thấp thỏm bất an, trả lời: “Vì mẫu phi muốn muội trở về. Vốn dĩ muội chơi rất vui, nhưng mẫu phi cứ giục muội về đấy chứ...”
Vốn...vốn dĩ nàng ta có thể tiếp xúc với Cố công tử lâu hơn một chút. Trước mắt, lại chẳng được gặp...
Nghe nàng ta nói xong, ba người ở đây mang ba vẻ mặt khác nhau...
Mặt Vĩnh Hoà đế nặng nề như nghĩ ra điều gì. Khí thế toàn thân thay đổi.
Còn Thôi Hào thì càng lạnh lùng hơn. Mắt sắc sâu hoắm. Hơi thở nhẹ bẫng. Cánh môi đỏ sẫm mím càng chặt. Cả người lộ rõ gai nhọn.
Vệ Trường Diêu nheo mắt, nghiền ngẫm về lời Vệ Ngữ Đường nói.
E là Thôi quý phi đã biết được tin tức, mới có thể vội vàng gọi Vệ Ngữ Đường. Đáng tiếc, đại cục đã định.
Trông thấy sắc mặt ba người cứng đơ, Vệ Ngữ Đường hơi sợ. Nàng ta cắn cắn môi, run giọng hỏi: “Sao vậy ạ? Cơ thể mẫu phi bị bệnh ạ?”
Nhìn Vệ Ngữ Đường ngây thơ như một con thỏ trắng, Vệ Trường Diêu nóng gan nóng ruột, tươi cười với Vệ Ngữ Đường, nói chầm chậm: “Thôi quý phi ổn cả, chỉ là...”
“Chỉ là hôm nay trên triều, sứ thần Nguyệt Thị đã thay vua bọn họ cầu hôn công chúa, chính là tứ muội đấy!”
Nhìn sắc mặt thoắt cái trắng bệch của Vệ Ngữ Đường, Vệ Trường Diêu tiếp tục nhẹ nhàng lên tiếng: “Bản cung chúc mừng tứ muội ở đây trước nhé. Sau này tứ muội sẽ là vương phi của nước Nguyệt Thị rồi.”
Trong giọng nói Vệ Trường Diêu không thiếu tiếng cười trên nỗi đau của người khác. Nói xong nàng lại chạy về sau lưng Thôi Hào, đẩy Thôi Hào lên trước, cản đao thay nàng.
Thôi Hào cứ nhìn Vệ Trường Diêu “bắt nạt” Vệ Ngữ Đường như thế, hơi buồn cười trong lòng. Gương mặt hiệp ân báo đáp còn rõ ràng trước mắt. Nàng ta kiêu ngạo muốn tự nghĩ cách đổi người hoà thân, nghĩ rằng như vậy đã là vạn sự đại cát, lại không ngờ rằng, công chúa Sùng Huy là người chẳng lên tiếng thì thôi, mà đã lên tiếng thì bỗng chốc nổi rần rần. Trước mắt, những thứ nàng ta muốn cũng hoá thành suy nghĩ viển vông rồi.
Vĩnh Hoà đế lẳng lặng nhìn Vệ Ngữ Đường. Nàng ta cắn đến mức trắng bệch đôi môi mềm mại. Cổ họng tắc nghẹn cố nói bằng giọng run rẩy: “Không...không thể nào! Chẳng phải mẫu phi đã bảo người hoà thân không phải là muội sao?”
Tựa như vừa nhớ ra điều gì đó. Nàng ta xoay người, đến trước mặt Thôi Hào. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thốt lên những lời lẽ như tiếng đỗ quyên than thở: “Chẳng phải biểu ca đã đáp ứng ta sao? Chẳng phải huynh sẽ làm sao? Chẳng phải huynh đã nói với mẫu phi hay lắm sao? Tại sao huynh nói mà không giữ lời chứ?”
Vệ Trường Diêu cũng ló đầu nhìn chăm chăm vào mặt Thôi Hào. Nàng hơi tò mò, vì sao hôm nay Thôi Hào lại bình tĩnh thế nhỉ? Không hề gian dối một chút nào.
Chỉ thấy Thôi Hào ngước mắt. Đôi con ngươi như mực của hắn phản chiếu sắc mặt khốn khổ của Vệ Ngữ Đường. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Thần đã đáp ứng với công chúa và quý phi. Việc đã đồng ý thì thần làm xong hết rồi. Thần không thẹn với lòng.”
Vệ Ngữ Đường khiếp đảm: “Làm...rồi, là ý gì?”
Vệ Trường Diêu nhìn vẻ mặt hoài nghi ấy, biết rõ đã đến lúc nàng nên đặt câu hỏi rồi.
Nàng nhất cổ tác khí*, nhanh nhẹn tiến lên rồi duỗi tay kéo thắt lưng Thôi Hào lôi hắn ra sau. Nàng sẵng giọng với Vệ Ngữ Đường: “Ý gì à? Ý là muội và mẫu phi của muội đã sai hắn uy hiếp sứ thần Nguyệt Thị đổi vụ tuyển người thành chuyện của ta.”
*: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm
Vệ Ngữ Đường buộc phải lui về sau một bước, như không lường được rằng Thôi Hào sẽ làm việc đó. Vì theo nàng ta, chẳng chuyện gì Thôi Hào làm là không thành công cả.
Vậy, tại sao lần này...
Trông thấy ánh mắt khó tin của đối phương, Vệ Trường Diêu đã đoán ngay được lòng dạ nàng ta. Mỗi lần thốt một tiếng, nàng lại bước lên một bước: “Sao hả? Còn tưởng rằng có Thôi Hào thì vô tư thoải mái hả?”
“Hôm nay ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể thực hiện kế hoạch này được. Thái thượng lão quân có tới cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu.”
Lúc này ba người đứng thành một hàng, Vệ Ngữ Đường và Vệ Trường Diêu giằng co, còn Thôi Hào lại đứng sau lưng Vệ Trường Diêu. Ánh mắt hắn dừng trên đỉnh đầu Vệ Trường Diêu, nhìn Vệ Trường Diêu ép Vệ Ngữ Đường lùi từng bước về phía sau, trong lòng hơi buồn cười. Công chúa Sùng Huy quả nhiên là con cọp con, làm cho Vệ Ngữ Đường vỡ trận.
Với tình cảnh như vậy thì dù sứ thần Nguyệt Thị chưa tới, Vĩnh Hoà đế cũng hiểu được cơ sự thế nào.
Nhìn hai nữ nhi giương cung bạt kiếm, ông ta thở dài một hơi. Tóm lại ông ta sai rồi. Bản thân đinh ninh Sùng Huy tính kế Vũ Dương, kết quả là Vũ Dương đã tính kế Sùng Huy cùng kẻ khác. Kẻ ấy lại là vị hôn phu của Sùng Huy. Thậm chí người làm phụ thân như ông ta cũng chen một chân, làm sao ông ta xứng với mẫu thân đã qua đời của Sùng Huy đây?
Vĩnh Hoà đế nhắm chặt mắt. Đương lúc định nói cái gì thì bên ngoài Ngự Thư phòng bỗng vọng đến một trận ồn lớn.