Hai con ngươi, bình tĩnh mà kiêu ngạo. Cứ như vậy hai tay gánh vác tất cả, lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền có thể phong vân một cõi, khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Trong một tháng này, Lôi Động muốn đạt tới tâm tình này, cho dù đơn giản chỉ mô phòng tâm tính thôi, cũng cực kỳ cố sức. Theo một ý nào đó, tuy trong ngực của Lôi Động có ngạo khí, phía sau lưng có ngông nghênh. Nhưng mà, những khí thế này đều bị thái độ cẩn thận cực mạnh của hắn, chôn đi thật sâu. Chỉ khi lòng tự trọng sâu trong lòng của hắn bị chọc giận, thứ khí thế cuồng ngạo này, mới từ từ hiển lộ ra.
Tỷ như nghĩ tới Thiên Ma, Lôi Động liền có cảm giác không khống chế được mình, cho dù thế nào cũng không khúm núm với nàng.
Cũng may tiền nhiệm Ma Đế quán thâu tất cả những kinh nghiệm này đã giúp cho hắn một cái đại ân, mà ngộ tính của Lôi Động thật tốt, nhưng thời điểm này hắn không cách nào hiểu rõ tâm tính của Thiên Hạ Vô Song. Nhưng nghĩ tới Thiên Ma, lại có một thứ tác dụng khác.
Suốt một tháng này, ban ngày Lôi Động không ngừng mô phòng thể ngộ tâm tính của Thiên Hạ Vô Song. Nhưng lúc ban đầu rất khó khăn, không cách nào tiến vào. Đến cuối cùng, Lôi Động chỉ cần trầm ngâm trong chốc lát liền có thể sơ bộ tiến vào vào tâm tính Thiên Hạ Vô Song.
Chỉ thấy Huyền Âm chân khí trong cơ thể Lôi Động vận chuyển liên tục, dùng nó thôi động công pháp Thiên Ma Biến. Thời gian dần qua, tim đập càng lúc càng nhanh, làn da của Lôi Động biến thành hồng nhuận phơn phớt. Ngay sau đó, tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Thần sắc của Lôi Động, cũng từ bình thản biến thành thống khổ, hô hấp trở nên nặng nề mà dồn dập.
Nhưng loại thống khổ này, giống như chỉ diễn ra trong chớp mắt. Huyết dịch, bắt đầu sôi trào. Thần hồn, truyền ra một cảm giác khoan khoái dễ chịu, phiêu nhiên như tiên, cảm giác vô cùng thoải mái. Toàn thân của hắn, nhịn không được mà rung động một hồi.
Huyết dịch càng ngày càng nóng, Lôi Động cảm thấy ngực của mình chướng lên, lại nhịn không được mà há miệng thét lên đầy điên cuồng.
Âm thanh vang vọng khắp nơi, chấn động lớn tới mức mảnh vỡ trên vách đó, đổ rào rào rơi xuống.
Mà cổ uất khí tích tụ trong ngực, vào lúc này đã quét sạch. Một cảm giác thống khoái dễ chịu, nhẹ nhàng vui vẻ tràn ngập thân thể.
Lôi Động nắm hai đấm lại, chỉ cảm thấy toàn thân, tràn ngập lực lượng vô tận. Trong lòng có cảm giác, chỉ cần nguyện ý, hắn có thể phá hủy tất cả, huyết dịch toàn thân tuần hoàn rất nhanh, trên làn da có một tầng ánh sáng xanh bao phủ. Lôi Động đạp chân một cái, thân thể bắn đi như đạn pháo.
Oanh!
Tiếng nổ nặng nề trên đỉnh động, đá văng tung tóe, nhưng Lôi Động không bị thương một chút nào. Phiêu phù trên đỉnh động, tâm chỉ cảm thấy thoải mái, lực lượng vô cùng vô tận tràn ra.
Nếu như Lôi Động có thể nhìn khuôn mặt và đôi mắt của mình hiện giờ, thì có thể phát hiện trên mặt xuất hiện một nụ cười vô vi, mỉm cười tràn ngập hương vị khát máu.
Ánh mắt, có tâm tính cuồng ngạo coi trời bằng vung, xen lẫn trong đó là sát cơ và lệ khí nồng đậm.
- Ba!
Lôi Động đá lên đỉnh động thật mạnh, cước lực thật mạnh, lao xuống phía sau. Nhưng hắn lại dùng động tác lộn vòng khó thực hiện nhất, hai chân giẫm mạnh lên nền động, tiếng vang thật lớn, đá dưới chân chia năm xẻ bảy, cùng lúc đó, Lôi Động lại lao ra khỏi động, ngẩng đầu nhìn trời, bay thẳng lên trời cao.
Tốc độ của hắn cực nhanh, so với lúc thi triển Quỷ Ảnh Độn, ít nhất còn nhanh hơn gấp đôi.
Đương nhiên, nó cũng không phiêu dật xuất thần giống như Quỷ Ảnh Độn. Sau khi thi triển Thiên Ma Biến, tâm tính của hắn, hành vi, cùng với chiến ý hoàn toàn khác nhau. Lôi Động chỉ cảm thấy, trong ngực có một cổ khí thế vô hạn cần phải phát tiết, trong thân thể có vô số lực lượng dùng không hết.
Một khối cự thạch rộng nửa trượng, dưới một quyền của hắn, vỡ tan thành mãnh vụn.
Một cây đại thụ che trời mấy người ôm không hết, bị khuỷu tay của hắn va chạm, đại thụ sụp đổ. Một cái thác nước rộng hơn một trượng, một chưởng đập tới, lại tạm thời đình trệ.
Sau khi hắn đã phát tiết được một nén hương, toàn bộ lực lượng của Lôi Động cũng thiêu đốt hết, thậm chí còn tiêu hao không ít. Ngồi dưới đất, tâm tình Lôi Động khôi phục trở lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Thiên Ma Biến thiêu đốt không chỉ riêng Huyền Âm chân khí, còn có thể lực của Lôi Động. Giờ phút này, hắn không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút, thậm chí cả khí lực đứng dậy cũng không có. Cốt cách toàn thân, giống như bị đứt gãy, thống khổ làm cho tinh thần của hắn như muốn sụp đổ. Tất cả lực lượng, cũng đã khô kiệt. Thiên Ma Biến giống như một yêu nữ đòi hỏi vô độ, rút sạch toàn bộ tinh lực của Lôi Động.
Đương nhiên, Lôi Động cũng biết như thế này thì không được. Cố nén cảm giác kinh mạch toàn thân như muốn nổ tung, cốt cách hóa thành bột mịn. Ngồi xếp bằng xuống, miễn cưỡng nuốt một hạt Tiểu Ngũ Hành Đan, tay hắn cầm một khỏa Trung phẩm linh thạch, bắt đầu ngồi xuống luyện khí.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lôi Động tinh thần no đủ đứng dậy, trong đôi mắt, ẩn chứa cảm giác vui sướng. Lúc này đây ngồi xuống, hắn đã tinh tiến rất nhiều, không thua ngày bình thường ngồi xuống tu luyện bốn năm ngày.
Tu luyện giả cũng biết, nếu như dưới tình huống tiêu hao chân khí quá độ, lại ngồi xuống luyện khí, hiệu quả thường thường cao hơn không ít. Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Vấn đề ở chỗ, muốn chính thức tiêu hao hết khí lực toàn thân, đây là một chuyện tốn thời gian và sức lực rất nhiều, cũng không ai muốn chịu loại cảm giác tra tấn tinh thần này.
Vì muốn tu luyện nhanh hơn một chút, lại tiêu hao nhiều thời gian và tinh lực chịu tra tấn tinh thần, rất ít người dám làm như thế. Đương nhiên, lại có một ít đạo sĩ chính phái làm như thế. Tỷ như, Kim Cương Tự, người Kim Cương Tự tu hành, hà khắc với chính mình tới mức thiên hạ ít có. Nhưng lại không thể không thừa nhận, bọn họ rất lợi hại, nhất là phương diện ý chí, các tông phái đỉnh cấp khác còn kém xa bọn họ.
Nhưng mà, Lôi Động lần này, hiệu quả rõ ràng còn tốt hơn tiêu hao chân khí rất nhiều. Ngày hôm nay ngồi xuống, bằng công sức của bốn năm ngày ngồi xuống.
Tâm của Lôi Động khẽ động, hắn có thể sử dụng phương thức này. Đầu tiên là có thể tu luyện nhanh hơn, thứ hai, cũng không trì hoãn việc tu luyện Thiên Ma Biến. Nhưng mà, xuất phát từ mục đích cẩn thận, Lôi Động vẫn kiểm tra bản thân mình có vấn đề gì hay không. Tra tấn thì tra tấn, cũng chỉ cảm thấy cốt cách cùng cơ bắp, kinh mạch bị đau nhức chưa khôi phục hoàn toàn mà thôi, cũng không có cái gì trở ngại.
Kỳ thật, Lôi Động cũng không biết được. Tu sĩ đánh nhau bình thường cũng tốt, tự hành tu luyện pháp thuật cũng tốt, đều tiêu hao lực lượng trong cơ thể. Nhưng vấn đề ở chỗ, tuy đại bộ phận chân khí nằm trong đan điền. Nhưng trên thực tế, trong mỗi góc của cơ thể, mỗi một tế bào. Cái gọi là chân khí tiêu hao hết, trên thực tế cũng chỉ có tiêu hao đại bộ phận chân khí trong đan điền, cũng không hoàn toàn tốn hao hết.
Cũng là vì thế, cho nên lúc tu sĩ dốc sức liều mạng tu luyện, cũng chỉ có chân khí tiêu hao hết.