Ngoài ra, tuy ma chủng quý hiếm, nhưng cũng phân ra các phẩm cấp. Dù sao cường giả khác nhau, cô đọng ra ma chủng, phẩm cấp cũng không giống nhau.
Lôi Động từ trong tin tức biết được, ma chủng mà hắn đạt được, tên là Đế Ma Chủng.
Dựa theo lý niệm của Ma Tông kia, cường giả được xưng là Vương, mà người nổi bật nhất trong số người đó, được gọi là Đế.
Trong tông phái, Vương có thể có rất nhiều, nhưng muốn xưng là Đế, lúc nào cũng chỉ có một người.
Chỉ có người mạnh nhất, mới có thể xưng là Đế, thống lĩnh cả tông phái.
Ma chủng này của Lôi Động, chính là cường giả cấp Đế này, trước khi chết ngưng tụ mà thành.
Trình độ trân quý trong đó, có thể nghĩ.
Nhưng mà, Lôi Động cũng không biết vì sao, cái Đế Ma Chủng này lại liên quan tới Phệ Hồn Tháp?
Cũng không biết vì sao, thân tháp và tinh thể dung hợp làm một, lại xuất hiện Đế Ma Chủng này?
Hắn chỉ biết là, hắn đã ngẩn người nửa ngày rồi.
Thật vất vả tiêu hóa những tin tức kinh người kia, vuốt cái trán, hắn hiện giờ có cảm giác không dám tin.
Tuy hắn biết rất rõ, thứ tinh thể kia có thể cộng minh với Phệ Hồn Tháp, đã cho mình chỗ tốt cực kỳ to lớn, lớn quá sức tưởng tượng của hắn.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, trong đó lại có một quả Đế Ma Chủng vô cùng trân quý như thế.
Đáng tiếc là, Đế Ma Chủng chỉ chú ý truyền thừa công pháp, tăng cường thần niệm, cũng không có cải biến tư chất linh căn của người kế thừa.
Chuyện này làm cho Lôi Động tiếc hận một chút, cũng không biết thời kỳ Thượng Cổ kia, có cách nào cải biến tư chất linh căn của người khác hay không.
Hay hoặc giả là, Ma Tông thời Thượng Cổ kia, người kế thừa ma chủng được mặc định là người vô cùng xuất chúng, không người nào không phải là thiên tài tu luyện, không cần đi cải biến tư chất của bọn họ làm gì.
Nghĩ tới đây, Lôi Động cảm thấy khóe miệng phát khổ, xem ra mình trong số người kế thừa ma chủng, linh căn của mình là kém cỏi nhất.
Nhưng cũng may, phương diện khác chính mình không kém, trái lại rất ưu tú.
Tỷ như ý chí, hay là ngộ tính... Nếu không, Lôi Động đã sụp đổ từ sớm.
Tăng cường độ của thần niệm, cũng làm cho sức chiến đấu của Lôi Động tăng lên, nhảy vọt về chất.
Dùng tu vi lúc trước, đồng thời ngự sử hai con quỷ vệ cấp một, hoặc một con quỷ vệ cấp ba, cực kỳ cố hết sức, tạo thành nguy hiểm hoặc nhiều hoặc ít với thần hồn của bản thân.
Nhưng mà, cường độ thần niệm hiện giờ được Đế Ma Chủng tăng cường, không nói là có thể trực tiếp chỉ huy bảy tám con quỷ vệ.
Nhưng ít ra, hiện giờ điều khiển ba con quỷ vệ, vẫn nhẹ nhàng như thường, hơn nữa còn mạnh hơn không ít.
Tuy Lôi Động chưa làm thí nghiệm qua, nhưng trực giác lại cảm thấy, cho dù toàn bộ quỷ vệ là cấp ba, thậm chí là quỷ vệ cấp bốn, cũng không bị cắn trả.
Ngẫm lại xem, một tu sĩ Trúc Cơ tầng một, lại đồng thời sai sử ba con quỷ vệ cấp bốn... Trong cùng giai, đúng là khó tìm được địch thủ.
Hơn nữa, lại có tin tức và lý giải từ Đế Ma Chủng, có tăng phúc thần niệm, đúng là gia tăng sức chiến đấu lên không ít. Đây chính là phóng đại thần niệm.
Nói cách khác, chỉ cần thần niệm bản thân của Lôi Động không ngừng tăng cường, hiệu quả tăng phúc về sau cũng không ngừng tăng lên.
Ngoài ra, cường độ thần niệm và lực sinh tồn cũng tăng lên không ít, có thể nhanh chóng phát hiện ra những nguy hiểm mà người khác không phát hiện ra.
Còn có Vạn Quỷ Phiên, có khả năng tế luyện trấn áp nhiều ác quỷ hơn nữa, đây chính là chỗ tốt khi thần niệm được tăng cường, Lôi Động càng suy nghĩ càng thoải mái, sau khi dung hợp Đế Ma Chủng này, không nói tới chiến lực của mình tăng lên gấp đôi, nhưng ít nhất cũng gia tăng thêm mấy thành.
Đế Ma Chủng, đúng là không giống bình thường, cũng không hổ là Đế Ma Chủng cao cấp nhất trong ma chủng.
Nghĩ đến đây, hắn cũng biết những ma chủng Vương cấp kia, có tăng phúc với thần niệm không có khoa trương như Đế Ma Chủng này.
Giá trị, cho dù khỏa Đế Ma Chủng này không có công hiệu khoa trương như trong truyền thuyết, nhưng Lôi Động cũng cảm thấy vô cùng có giá trị.
Mà đau khổ khi dung hợp lúc trước, cũng không có uổng phí không công.
Thời gian dần trôi qua, hiện ra môn công pháp chủ tu, tên là Thiên Ma Biến, mà công này, chính là một trong những ma công chính tông nhất vào thời Thượng Cổ. Người bình thường không cách nào tu luyện, chỉ có Ma Đế đời tiếp theo được thông qua, dùng Ma Đế Chủng được truyền thừa mới có khả năng tu luyện. Công pháp này phiền phức nhưng cũng có tác dụng to lớn, mà Lôi Động lại có được Ma Đế Chủng của Ma Đế, cho nên thừa sức có toàn bộ công pháp này, chỉ cần tinh tế thể ngộ một chút, là có thể hiểu được da lông rồi.
Nhưng nếu muốn tiêu hóa hoàn toàn, cũng phải tu luyện nó tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên là do Thiên Ma Biến này vô cùng phức tạp, thứ hai, bởi vì tu vi của Lôi Động có hạn, cũng không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của ma công này.
Nhưng dù vậy, Lôi Động mơ hồ cảm giác được, công pháp Thiên Ma Biến này, còn mạnh hơn một ít công pháp đỉnh cấp của Âm Sát Tông hiện giờ.
Trừ tu luyện Thiên Ma Biến ra, còn có nguyên một bộ pháp thuật. Những thứ này, Lôi Động cần phải tu tập Thiên Ma Biến xong, mới có thể từ từ thể ngộ tới những pháp thuật này.
Không giống với một ít pháp thuật của Âm Sát Tông, mặc dù có không ít pháp thuật nguyên bộ, cũng vẫn có thể thi triển ra, nhưng uy lực quá chênh lệch mà thôi. Nhưng một ít pháp thuật của Thiên Ma Biến, sau khi học xong công pháp chủ tu, mới có thể thi triển từng cái.
Mà trong tòa núi hoang này, linh khí thiếu thốn, Lôi Động quyết định nên tìm hiểu vài tháng, cẩn thận thể ngộ công pháp của Thiên Ma Biến này xong đã. Có lẽ vì sợ người thừa kế chưa đủ thực lực, liền đi cưỡng ép tu luyện những biến hóa phía sau, cho nên Đế Ma Chủng này, sau khi dung nhập vào người của Lôi Động, chỉ có một loại biến hóa. Chỉ khi tu luyện xong loại biến hóa này, mới có thể được Đế Ma Chủng cung cấp biến hóa phía sau.
Thời gian, giống như nước chảy trôi qua cực nhanh.
Lôi Động buổi tối ngồi xuống luyện khí, dựa vào trung phẩm linh thạch và một hạt Tiểu Ngũ Hành Đan để tu luyện, mặc dù nơi này không có linh khí, tốc độ tu luyện của Lôi Động cũng không chậm. Đương nhiên, tiêu hao linh thạch thì nhanh hơn rất nhiều.
Mà ban ngày, hắn sẽ tìm hiểu ảo diệu của Thiên Ma Biến.
Vào một tháng sau.
Lôi Động liền có thể hiểu được đôi chút về Thiên Ma Biến đệ nhất biến, Thiên Hạ Vô Song. Tên như ý nghĩa, đây là một loại tâm tính, một loại tâm tính trên trời dưới đất, ta mặc kệ hắn là ai. Chỉ cần tâm tính bực này, trong ngực sẽ có ngạo khí vô hạn, mới có thể chính thức lĩnh ngộ được cảnh giới này, nắm giữ đệ nhất biến.
Huyền Âm chân khí, vốn là một trong những công pháp chính tông nhất của Ma Đạo. Dùng Huyền Âm chân khí đi thúc dục Thiên Ma Biến, cũng cực kỳ thích hợp.
Lôi Động dụng tâm phỏng đoán, tiền nhiệm Ma Đế thông qua Đế Ma Chủng, lưu lại tâm tính ý cảnh Thiên Hạ Vô Song vào trong đó, mỗi lần thể ngộ sâu vào bên trong, tâm của Lôi Động đều có khí thế ngạo nghễ, từ từ kích phát.