Đại Ma Đầu

Chương 152: Chương 152: Phân phối lợi ích




Sau đó liếc mắt nhìn qua Lôi Động bên cạnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi, sợ hãi co rút vào trong ngực của Đinh Uyển Ngôn.

Lôi Động bị ánh mắt cười nhạo của Đinh Uyển Ngôn liền xấu hổ một hồi, nhìn mấy ác phụ vừa bắt Lôi Thanh Nhi uy hiếp hắn, sát cơ lóe lên, nói:

- Sư tỷ ngươi mang Thanh Nhi đi trước, tiểu đệ giải quyết tốt hậu quả đã.

Đinh Uyển Ngôn tuy trong lòng có chút thiện lương, ẩn ẩn không đành lòng. Lại biết Lôi Động nghẹn một bụng tức giận, hiện giờ không diệt toàn tộc của Lý Trường An sẽ không từ bỏ ý đồ, liền không dám nói gì nữa, nhưng không đành lòng nhìn tình huống như vậy.

Sau đó hóa thành một đoàn khói loãng, bọc lấy Lôi Thanh Nhi bay ra ngoài.

Đợi đến các nàng đi rồi, Lôi Động mới rút Vạn Quỷ Phiên ra, tay run lên, hơn mười con ác quỷ may mắn đi ra, không biết có phải là ngửi được mùi huyết tinh hay không, từng con hưng phấn kêu to. Vòng quanh Vạn Quỷ Phiên, quay tròn đảo quanh, liền giương nanh múa vuốt, sau đó xông về phía đám ác phụ.

Lôi Động nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi ra ngoài, sau lưng truyền ra từng tiếng quỷ hét chói tay đầy hưng phấn, cùng với tiếng kêu thảm thiết của đám ác phụ, không ngừng cầu xin tha thứ.

Do Đinh Uyển Ngôn cùng Đông Phương Phức mang theo hài tử về ngọn núi có người nhà, về phần hai vị sư thúc, thấy hắn không có chuyện gì, cũng không có ý định đi đoạt chiến lợi phẩm của tiểu bối. Bởi vì nhận được Vạn Quỷ Lệnh Triệu Tập Lệnh mà tới, lược trận mà thôi, không có đánh liều chết liều sống. Liền lấy cớ muốn trở về tu luyện, nhanh chóng cáo từ. Đương nhiên, ở trong đó Đinh Uyển Ngôn cùng Đông Phương Phức mặt mũi chiếm tuyệt đại đa số.

Mà một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ như Lôi Động, trở mình là có thể diệt toàn tộc Lý gia.

Nhất thời cũng tìm trong mấy mật thất, chiếm được không ít đồ quý giá, tốn hao thời gian hai ba ngày, mới thô sơ giản lược tính toán ra, không ngờ có giá trị hơn trăm vạn linh thạch. Đương nhiên, trong đó tuyệt đại đa số là tài sản của Lý Trường An, Lôi Động nghe được con số này liền vui mừng, dù sao cũng là một thế hệ tích góp của cải. Cũng biết dùng Lý Trường An là một Trúc Cơ kỳ tầng ba, lão yêu quái sống mấy trăm năm, lại là trà trộn trong quái vật lớn Âm Sát Tông làm tới chức chấp sự, lăn lộn được số tài sản này cũng không có gì ngạc nhiên, nếu hắn không có được tài sản cỡ này, còn xây cái gì tu tiên gia tộc?

Nhưng Trần Mâu Vệ Hoa, tới cuối cùng nhất thở hồng hộc. Nằm mơ cũng không ngờ tới, lần này giúp đỡ Lôi Động đến diệt người ta, đó là do nghĩa khí mà làm, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, lại có được thu hoạch lớn như vậy, liền hỏi Lôi Động xử trí chiến lợi phẩm này như thế nào.

Lôi Động cũng âm thầm cân nhắc một phen, nhân tiện nói:

- Trước phân thành mười phần. Một đám đệ tử Luyện Khí kỳ Vạn Quỷ Quật của chúng ta, mỗi người một phần, chỉ chiếm bốn phần, còn lại phân ra ba phần, phân biệt cho Đông Phương Phức, Nhị sư thúc, Ngũ sư thúc ba người.

Con số trăm vạn linh thạch, Lôi Động lúc này rất thiếu thốn linh thạch, làm sao không động tâm chứ. Nhưng hắn biết rõ, nếu như phân phối không đồng đều, sau này sợi dây liên kết giữa bọn họ sẽ tản mát. Đừng nhìn hai sư thúc Trúc Cơ luôn mồm không muốn, còn lập tức tránh hiềm nghi đi trước. Nhưng linh thạch thứ này, mỗi người đều yêu, ngay cả lão tổ cũng không ngoại lệ, nếu lần này bởi vì lòng tham nhất thời, lãnh đạm xem nhẹ bọn họ, vậy sau này có chuyện gì, cũng không gọi bọn họ được, không thể nói trước trong nội tâm còn âm thầm ghen ghét, lưu lại hậu hoạn.

Nhưng nếu khi bọn họ liên tục từ chối, còn chủ động đưa cho bọn họ một phần phân phối chiến lợi phẩm phong phú. Bọn họ sẽ có quan niệm ấn tượng tới với mình, tỷ như Lôi Động là người hiểu chuyện, biết làm người, làm việc cùng với hắn, sẽ không lỗ lả... Về sau nếu vạn nhất gặp phiền toái không giải quyết được, lén đi cầu cạnh, hai vị sư thúc Trúc Cơ kỳ chịu hỗ trợ là rất cao. Tuy tổn thất trong nhất thời, nhưng trường kỳ lại có thể đạt được hồi báo cực lớn, còn có thể tìm được chỗ dựa không tệ, cũng không thể việc lớn việc nhỏ, đều đi tìm lão tổ giúp đỡ giải quyết a?

Về phần đem phân phối lợi ích cho mấy sư tỷ đệ, mặc dù có chút đau lòng, thực sự Lôi Động có chủ trương của chính mình. Nếu cho bọn họ quá ít, trong nội tâm của bọn họ xuất hiện cảm giác không công bằng, còn không bằng chia đều. Hơn nữa, mấy vị sư đệ lần này xuất lực cũng không ít.

Huống chi, trải qua việc ngày hôm nay. Lôi Động cũng có chút biết rõ, một người, thực lực có mạnh hơn nữa, nếu gặp phải địch nhân đông đảo vây công, song quyền khó địch tứ thủ. Giống như Lý Trường An, nếu tình hình kinh tế sung túc hiện giờ, nhưng không chịu làm gì cả, nếu như hắn chịu bỏ bớt chút gia sản, võ trang huấn luyện cho đám tán tu Luyện Khí kỳ và trang bị Thượng phẩm pháp khí cho chúng, tình huống cũng không giống hiện giờ. Ít nhất, lực phản kháng gia tăng thật lớn. Mà không phải như đám tán tu kia, dùng pháp khí rách rưới, cũng không có pháp thuật cường đại, dễ dàng sụp đổ, chết không công.

Trừ tam sư đệ của mình, Trần Mâu Vệ Hoa tư chất tuy yếu kém chênh lệch, nhưng cũng mạnh hơn tán tu bình thường quá nhiều. Hơn nữa hai giả hỏa này, tâm tư đều rất kín đáo, động thủ cũng tâm ngoan thủ lạt, gọn gàng, tuyệt đối là lương tài. Mà Tả Siêu, mặc dù có chút chân thật chất phác, nhưng là người có tư chất tốt, dạy dỗ tốt, sẽ thành mãnh tướng.

Còn phải cho Đông Phương Phức một cái hồng bao lớn, chuyện này càng hợp tình lý.

Thủ tịch đệ tử Thiên Ma Cung, tâng bốc mã thí Thiên Ma truyền nhân không làm sớm, không sớm kết giao, thì đợi khi nào?

Lôi Động tự nhận tư chất bình thường, muốn tăng tu vi, muốn xem nhẹ tất cả mọi người, bản thân mình tuyệt đối không có bổn sự này, mà thế giới này, khắp nơi tràn ngập hung hiểm, thế giới mạnh được yếu thua. Nếu không có lực lượng ngưng tụ chung quanh, có việc gì cũng tự mình giải quyết, Lôi Động đúng là không có cảm giác an toàn quá lớn.

Cái gọi là sau lưng có chỗ dựa cứng rắn, dưới có đám tiểu đệ xung phong đánh nhau.

Thời gian này, mới có thể sống được an toàn một chút, cũng không tới mức đánh nhau với người ta mà chịu thiệt quá lớn, tìm kiếm cả buổi cũng không tìm được người hỗ trợ, vậy cũng quá thê thảm.

Nghe được phương án phân phối của Lôi Động, Trần Mâu cẩn thận cân nhắc một phen, nghiêm mặt nói:

- Lôi huynh, huynh đệ chúng ta, ta nói thẳng. Phân phối như thế, không thỏa đáng. Ta muốn chia thành hai mươi phần, ta cùng Vệ Hoa không có trợ giúp quá lớn, tất cả lấy một phần. Còn thừa, Lôi huynh tự mình phân phối.

Vệ Hoa gật đầu, Tả Siêu cũng nói:

- Ta cũng chỉ cầm một phần hai mươi.

Lôi Động có chút ngạc nhiên, Trần Mâu không hổ là Trần Mâu, trong đầu của mình đang nghĩ tâng bốc mã thí tìm chỗ dựa, hắn cũng tâng bốc mã thí dựa vào mình. Nhưng mà, hắn cũng quá cẩn thận chặt chẽ, sợ quá tham lam cầm một phần mười, sẽ bị mình ghen ghét. Liền cười ha ha, nói:

- Trần Mâu, không cần như vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.