Sau khi Lôi Động ba phen mấy bận đánh lén thì Thanh Long Hoàng đã phòng
bị vô cùng chặt chẽ, căn bản không thể đánh lén nữa, không những vậy mà
còn gặp nguy hiểm mấy lần.
- Tiểu tử, ngươi đã đến dường cùng rồi, trong thiên địa vũ trụ này không còn nơi nào cho ngươi dung thân đâu.
Sau khi Thanh Long Hoàng kích thương Lôi Động lần nữa thì phá lên cười ha ha một cách càn rỡ, điên cuồng nói:
- Ngoan ngoãn giao khí linh ra đây, ta sẽ giữ lại một phần tàn niệm cho ngươi, đến lần Luân hồi sau có thể phục sinh lại.
- Đừng nói chuyện hoang đường viễn vông.
Sau khi Lôi Động khinh thường trả lời một câu, đột nhiên nghĩ đến lão
tiểu tử kia không ngừng muốn khí linh, hiển nhiên là Luân hồi chi nhãn
của mình có sơ hở rất lớn, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn lệ khí cùng
oán niệm ăn mòn mà thôi.
Nghĩ đến điểm này, thân hình
Lôi Động nhoáng một cái, liền bắt đầu vừa đánh vừa hướng về phía Hỗn độn hải bên cạnh. Đâu đó có lệ khí và oán niệm vô cùng vô tận, bị chính hắn và Thanh Long Hoàng hoặc tiêu diệt hoặc hấp dẫn chỉ là một phần nhỏ mà
thôi. Mà phần còn lại rất nhiều, cũng rất điên cuồng.
Chỉ có đánh ở chỗ đó thì càng lúc mình mới càng mạnh lên. Quả thật,
Thanh Long Hoàng cũng có thể thôn phệ, nhưng Lôi Động cũng không tin
Luân hồi chi nhãn không hoàn thiện của hắn có thể áp chế lệ khí và oán
niệm đến cực hạn.
Chỉ cần một khi hắn điên lên thì sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lôi Động không đi thẳng về Hỗn độn hải mà là
rẽ bên này ngoặt bên nọ, dẫn dụ Thanh Long Hoàng tiến vào Hỗn độn hải.
Lôi Động không thể chờ đợi được tiến vào Hỗn độn hải, bắt đầu du hành.
Lần trước cấp bậc của Lôi Động bất quá chỉ là Á Thánh, tới Hỗn độn hải
này rất vất vả. Nhưng hiện tại tu vi hắn đã đạt đến cấp Chí Tôn rồi, lại có Luân hồi chi nhãn. Vì vậy mà Hỗn độn hải này cũng như là nhà của
hắn.
Lôi Động còn phát hiện được một điều kinh hỉ khác, chính là trong triều tịch hư không cuồng bạo tại Hỗn độn hải này, truy
tung thuật Thanh Long Hoàng hạ lên
người mình cũng xảy ra vấn đề.
Kể từ đó thì Lôi Động cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều lắm. Lợi dụng U minh
quỷ khí tập trung đại lượng oán linh lại, lại dùng U Minh sát trận thôn
phệ sạch sẽ, sau đó ném cho Luân hồi chi nhãn xử lý.
Toàn bộ quá trình đều rất quen thuộc và nhẹ nhõm, phảng phất như đã làm
trăm ngàn lần rồi. Lấy được Hỗn độn bổn nguyên, dùng để rèn luyện, đề
cao tiềm lực bản thân.
Tuy thôn phệ trăm miếng, ngàn
miếng Hỗn độn bổn nguyên thì cũng chỉ gia tăng từng chút một mà thôi.
Nhưng nếu số lượng Hỗn độn bổn nguyên dùng để rèn luyện bản thân đạt đến một con số cực kỳ lớn thì tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa về chất. Cùng lúc đó, Lôi Động vừa đánh vừa chạy, vừa tu luyện Hỗn Độn quyết. Trong
quá trình này tu vi tăng lên từng chút một.
Huống chi
hiện tại hắn có thể thỏa thích khai mở trạng thái Chúa tể Càn Khôn. Thực lực tăng lên phạm vi lớn thì không sợ chân nguyên nhanh chóng hao hết
nữa. Bởi vì nơi này có vô số hỗn độn linh khí có thể cung cấp cho bản
thân dùng.
Hiển nhiên, Thanh Long Hoàng cũng phát hiện
tình huống không ổn này. Nếu như để Lôi Động tùy ý tiếp tục như vậy thì
sớm muộn gì lực lượng của hắn cũng sẽ hao hết, mà Lôi Động thì lại dần
dần phát triển.
Kể từ đó, lựa chọn duy nhất của hắn là
cũng tiến hành thôn phệ. Cái này giống như là lâm vào tình huống ai cũng không làm gì được đối phương, chỉ có thể ganh đua mà thôi.
Chỉ có không ngừng khiến mình mạnh hơn nữa thì mới có khả năng tự bảo
vệ mình. Nhưng theo thời gian trôi qua càng lâu, quá trình này đã xuất
hiện một ít biến hóa mà Thanh Long Hoàng rất không muốn gặp phải. Lúc
này hắn càng lúc càng trở nên xao động, trước kia sở dĩ hắn có thể bảo
trì được sự thanh tĩnh, cũng không phải là lệ khí và oán niệm trong cơ
thể hắn biến mất mà chính là bị hắn dùng uy năng ý chí vũ trụ cưỡng ép
áp chế. Nhưng một khi số lượng quá nhiều thì sẽ biến thành chất lượng,
càng ngày hắn càng khó ngăn chặn những lệ khí oán niệm đang phản kích
kia.
Tuy rằng hắn càng lúc càng mạnh lên, nhưng thủy
chung vẫn không sánh bằng lệ khí oán niệm tích lũy. Hắn cũng minh bạch
điểm này cho nên mới không ngừng bức bách Lôi Động giao khí linh Hỗn độn tháp ra, chỉ có khí linh ấy mới có thể tiêu trừ sạch sẽ oán niệm và lệ
khí này.
- Lôi Động, nếu ngươi không ngoan ngoãn hiện ra...
Cuối cùng Thanh Long Hoàng không nhịn được, điên cuồng quát lên:
- ... Thì từ giờ trở đi, ta sẽ giết chết toàn bộ thê thiếp của ngươi.
- Không sao.
Lôi Động ở xa xa, thập phần trung khí đáp trả:
- Nếu ta ngoan ngoãn hiện ra thì thê thiếp ta cũng sẽ không sống được,
còn có thể bị ngươi tra tấn. Không bằng ta tiếp tục tu luyện ở chỗ này,
đợi sau khi thực lực vượt xa ngươi thì sẽ giúp các nàng báo thù.
- Hèn hạ vô sỉ, ngươi có còn là người hay không? Ngay cả thê thiếp mình cũng mặc kệ sao?
Thanh Long Hoàng tức giận tới mức kêu gào lên.
- Đừng nghĩ ta ngu ngốc giống ngươi.
Lôi Động ở xa xa lạnh lùng trả lời:
- Ta tin tưởng, dù có chết thì các nàng cũng luôn tin ta. Sau khi giết
ngươi ta cũng tự bạo thân hình, đoàn tụ với các nàng, không cần phải
dông dài với loại động vật máu lạnh như ngươi.
Thanh
Long Hoàng rất bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp tục cố gắng thôn phệ tiếp. Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm chính là vội vàng thôn phệ sạch
sẽ oán linh trên phiến Hỗn độn hải này. Đến lúc đó nếu thần hồn bản thân không bị oán niệm cắn trả thì Lôi Động này cũng tới số rồi.
Nhưng Thanh Long Hoàng đã đánh giá thấp sự lợi hại của triều tịch hư
không phiến hỗn độn hải này. Trải qua vô số kỷ nguyên, không biết đã có
bao nhiêu oán linh tồn tại trong phiến Hỗn độn hải này rồi, chỉ biết đó
là một con số không thể nào tưởng tượng nổi.
Thôn phệ
càng nhiều, ý thức Thanh Long Hoàng càng sa vào tình trạng mê loạn. Thời gian dần qua, lệ khí và oán niệm bắt đầu ăn món ý thức của hắn. Mà một
khi vấn đề này xảy ra thì rất khó mà dừng lại được.
Mà
Lôi Động thì dựa vào Luân hồi chi nhãn nên vô cùng thoải mái tự tại.
Thời gian trôi qua, cũng không biết là đã mấy năm rồi. Rốt cục Thanh
Long Hoàng ở bên kia cũng kêu to lên như một thằng điên.