Đại Ma Vương, Mau Nạp Mạng A!

Chương 4: Chương 4




Hàn Tiểu Vy ngạc nhiên, mắt chữ a, miệng chữ o, nói lắp bắp:

Cô cô cô, có phải nhầm người rồi không a?

Cô ấy lắc đầu:

Tuyệt đối không nhầm. Đây là do đích thị cấp trên bảo với tôi

Cấp trên? Ai vậy? Trời ơi, mình cũng có quan hệ trong tập đoàn Phong thị này sao? Cô hỏi;

Cô có thể nói cho tôi biết người đó là ai không?

Cô ấy từ chối rất khéo, nói:

Xin lỗi, việc này tôi không thể. Vậy Hàn tiểu thư, nếu cô muốn, ngày mai, cô có thể đến làm

Cô ngạc nhiên:

Ngày mai sao? Nhưng mà tôi sẽ làm gì chứ?

Cô yên tâm, có công việc rồi. Cô chỉ cần đến đó. Đợi ở phòng nhân sự. Chúng tôi sẽ sắp xếp công việc của cô

Cô gật đầu:

Vậy tạm biệt

Tạm biệt

Hàn Tiếp Vy cúp máy. Tâm trạng vô cùng vui sướng tột độ. Không kiềm chế được, mà tay nắm thật chặt, hét lên vui sướng:

Á... Thiên ơi, người giúp con rồi! Đào Đào, phải đến báo cho Đào Đào mới được. phải tạo sự bất ngờ!

Cô lập tức lao xuống giường. Thật nhanh vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Phi đến bệnh viện chỗ Đào Đào làm. Ai dô, trớ trêu thay, nhà đã nghèo, vẫn chưa có công ăn việc làm để đi xe máy. Cô đành phải đạp cái xe đạp này đến đó vậy. Nhưng nghĩ đến sau này làm ở Phong thị kiếm được nhiều tiền. Nhất thiết sẽ nỗ lực vô cùng. Để phấn đấu mua một chiếc ferari, còn phải mua một biệt thự nữa. Còn phải thuê đầu bếp riêng. Còn phải mua vài mảnh đất. Còn phải gửi tiền tiết kiệm nữa. Ôi cha, nghĩ đến vào làm ở phong thị với số lương khủng hoảng mà ai cũng mong ước có. Lòng cô lại trở nên sung sướng. Tiền tiền tiền, sắp tới tay ta rồi. Tất cả là của ta.

*************************

Đạp chiếc xe thật mệt nhọc đến bệnh viện thành phố. Cô cuối cùng cũng lao được vào phòng Đào Đào, bất ngờ chạy lại ôm cô ấy khi cô ấy đang quay lưng lại phái sau, suy ngẫm vấn đề gì đó:

Tiểu Đào Đào!

Đào Đào giật nảy mình:

Ối dồi ôi! Cái gì đấy mẹ

Cô ôm cô ấy thật chặt:

Đào Đào ơi! Mình nhận được việc làm rồi đó

Cô ấy vui mừng, nắm lấy tay cô:

Trời ơi! Tin tức này từ lúc nào? Sao giờ mới báo cho mình chứ?

Cô nhảy cẫng lên, sung sướng không nói thành lời:

Mình không biết! Mình không biết. Đột nhiên mới sáng hôm nay, có người ở bên tập đoàn phong thị gọi đến cho mình, nói là mình có thể đi làm ngay ngày mai. Còn nói gì đó mà chỉ thị của cấp trên. Thực sự rất giống mơ mà

Đào Đào ngạc nhiên:

Ây dô, còn có cả cấp trên ở đây nữa sao? Hàn Tiểu Vy, rốt cục thân phận của cậu thâm cao thế nào mà lại quen biết được cấp trên của Phong thị cơ chứ?

Cô lắc đầu:

Mình thực sự không có quen ai trong đó

Đào Đào nhíu mày, nhìn cô, nghĩ ngợi chút, nói:

Vậy, lỡ như bố mẹ cậu quen thì sao?

Cô nghĩ một lúc, hay là thế nhỉ? Nhưng chắc là không đâu. Tiểu Vy xua tay:

Làm gì mà có chứ

Đào Đào nhìn cô thật sâu, nói:

Tiểu Vy, nếu như không có, xem ra cậu phải cẩn thận hơn rồi

Cẩn thận hơn? Vì sao?

Cô ấy đánh cô một cái:

Cái đầu ngốc này. cậu nghĩ xem, có cấp người nào không quen không biết, đột nhiên lại chiếu cố cho cậu vậy không? Chắc chắn có vấn đề, cậu nên đề phòng vẫn hơn, cẩn thận, người đó muốn cậu làm chuyện gì đó xấu xa

Nghe Đào Đào nói vậy, Tiểu Vy đột nhiên cảm thấy khá lo sợ hoang mang hỏi:

Vậy ngày mai đi làm rồi, mình phải làm sao bây giờ?

Tiểu thông minh Đào Đào nghĩ ngợi một lát, nói:

Như vậy đi, cậu cứ đi làm như bình thường, cố gắng quan sát tình hình, ai trông khả nghi, thì về báo với tớ

Hàn Tiểu Vy gật đầu. Được, người khả nghi, ngày mai bắt đầu chiến đấu với công việc! Tìm ra người khả nghi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.