Chương 283:Bình tĩnh
Trước khi Hàn Thạc tới, Lôi hệ ma đạo sư Cơ Lí Á chính là đầu lĩnh Ma pháp bộ đội của quân thành Bắc, thế nhưng vì Hàn Thạc xuất hiện nên gã buộc phải nghe hắn phân phó.
Lúc đầu Cơ Lí Á cũng hơi không cam lòng, nhưng được Bảo Lí Tư nói riêng vài câu, lập tức hiểu rằng Hàn Thạc tới quân thành Bắc chỉ để tích lũy quân công, biết rằng Ma pháp bộ đội nơi này chỉ là bàn đạp của Hàn Thạc, do đó chẳng những không có một câu oán than, ngược lại càng tận tâm lấy lòng Hàn Thạc, mong đến ngày hắn thăng quan tiến chức có thể dìu dắt gã.
- Cẩn thận một chút, đối phương hơn hai mươi người, thực lực cũng không kém! - Hàn Thạc phân phó những người phía sau, quay lại bên Ngải Mễ Lệ, thì thầm căn dặn.
- Biết rồi, chàng xem nên làm gì bây giờ? - Ngải Mễ Lệ gật đầu xác nhận, hỏi ý kiến Hàn Thạc.
- Đợi khi trăm kỵ sĩ vây quanh nơi này, lập tức dùng ma pháp phá hủy tất cả chướng ngại vật. Hai mươi mấy cao thủ này bắt được thì bắt, nếu không thì giết chết toàn bộ. Chỉ cần có thể tìm ra bản vẽ chế tạo, lúc đó nhiệm vụ cũng hoàn thành! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, trầm giọng nói.
- Vậy làm theo lời chàng đi. Quân đội thành Bắc dường như càng tín nhiệm chàng, chàng phải chỉ huy tốt, không để cho bọn họ bị rối loạn! - Ở bên cạnh Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ đã có thói quen ỷ lại, ngoan ngoan nghe theo lời hắn.
- Được rồi, nàng chú ý Vưu Lan Đức, ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy thoát! - Hàn Thạc đáp lời, từ từ bay lên.
Chỉ thấy thân hình Hàn Thạc giống như quỷ mị, tốc độ rất nhanh bay dọc ngang giữa đám kỵ sĩ và ma pháp sư. Dựa vào ba con Âm Ma quan sát khắp các phương vị, Hàn Thạc liên tục ra lệnh cho các kỵ sĩ bên cạnh cất giấu ngựa đi, còn hơn một trăm tên kỵ sĩ thì chậm rãi đi đến cách khoảng một trăm năm mươi thước thì tỏa ra bao vây cả khu vực đối diện.
Ngạo nghễ đứng trên trời cao, Hàn Thạc tỉnh táo chỉ huy kỵ sĩ và ma pháp sư quân đội thành Bắc, mỗi một góc đều bố trí người thích hợp, mọi người đều khẽ khàng, chậm rãi tiếp cận tòa nhà đổ nát, bẩn thỉu kia.
Vòng vây từ khoảng cách ban đầu một trăm năm mươi thước, dần dần thu hẹp lại, đến khi chỉ còn khoảng năm mươi thước, Hàn Thạc hướng về phía bọn Cơ Lí Á phất mạnh tay. Bọn Cơ Lí Á vừa thấy động tác đó thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trang, lẩm nhẩm ngâm xướng chú ngữ ma pháp.
- Đại nhân, chúng ta bị bao vây rồi. Ta nghe thấy tiếng gió khác thường! - Một gã Phong hệ ma pháp sư cấp báo cho Vưu Lan Đức cao to, da ngăm đen, cưỡi một con Bạo văn thú.
- Sao có thể được!
Vưu Lan Đức đang nghỉ ngơi trên một đống cỏ vội ngồi bật dậy, vội vàng nhìn ra phía cửa sổ, sau đó sắc mặt đại biến, quát khẽ:
- Mọi người tập hợp, chờ cơ hội chuẩn bị phá vòng vây!
Cả nhóm hai mươi người đang ở trong phòng nghe vậy đều lạnh lùng bình tĩnh đứng bật dậy, ai nấy rút đao bạt kiếm chuẩn bị đột phá vòng vây thoát ra ngoài.
Là đầu lĩnh, Vưu Lan Đức đối mặt hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Không gian giới chỉ sáng lóe lên, hắn lấy ra cái bản vẽ chế tạo mà phải trải qua thiên tân vạn khổ mới đoạt được rồi cẩn thận giấu vào một khe hở khoét trên vách tường. Gã hô nhỏ:
- Các huynh đệ lần này tới đây đều không hề sợ chết. Bản vẽ chế tạo ta giấu ở chỗ khoét trên vách tường này. Nếu bất cứ huynh đệ nào có thể sống sót chạy thoát được thì sau chuyện này, đợi khi Áo Sâm thành không đề phòng, hãy tới đây lấy bản vẽ chế tạo mang về đế quốc. Hiểu chưa?
-Đại nhân yên tâm, chúng ta biết nên làm thế nào! - Tên Phong hệ ma pháp sư kia trang nghiêm trả lời. Những người khác cũng tỏ vẻ kiên định, chuẩn bị sẵn sàng hi sinh.
Đột nhiên, năm tia chớp từ bầu trời đánh thẳng xuống. Các tia chớp uốn lượn làm cả một vùng trời đêm tối đen như mực được chiếu sáng rực. Vài bức tường lửa xuất hiện bốn phía của phòng ốc, hơi nóng hầm hập ập tới, mặt đất bắt đầu rung lên ầm ầm, hàng loạt những ngọn lao nhọn đột ngột xuất hiện.
Ở trong phòng, bọn người Vưu Lan Đức hiểu rằng cuộc tấn công đã bắt đầu. Cả bọn liền theo cửa sổ, cửa chính nhảy vọt ra, bất chấp công kích của lôi điện hỏa xà, phân tán ra bốn phương tám hướng bắt đầu đột phá vòng vây.
- Giết! - Tiếng hét lạnh lùng của Hàn Thạc từ trên không vang vọng khắp chiến trường.
Lôi điện của Cơ Lí Á ầm ầm phóng xuống, phá mấy căn phòng ốc vỡ ra ầm ầm. Hai tên thích khách đang lao ra, bị một đạo tia chớp đánh trúng, cả người co quắp ngã vật xuống tại chỗ.
Trăm tên kỵ sĩ đều là quân tinh nhuệ của quân đội thành Bắc, mỗi người đều có thực lực sơ hay trung cấp kỵ sĩ. Theo Hàn Thạc phân phó, cả đám đứng chỉnh tề ngăn chặn ở đường ra, mỗi khi phát hiện có người chạy về phía mình, lập tức không hề khách khí xuất thủ chặn lại.
- Ba kỵ sĩ chi viện cho phía bắc, chặn bọn chúng lại. Cơ Lí Á, Ma pháp bộ đội oanh kích bốn cao thủ đang xông ra ở phía nam. Vưu Lan Đức ở phía Tây, hắn là một tên Thiên không kỵ sĩ, mọi người phía Tây tập trung chú ý...
Dựa vào tầm nhìn của ba con Âm Ma, Hàn Thạc ung dung nhàn nhã chỉ huy, mỗi lần đều có thể nói chính xác số lượng và thực lực của đối phương, phái ra cao thủ tương ứng ngăn chặn không cho thích khách phá vây.
Trong khi đó, theo sự chỉ huy của Hàn Thạc, hai người Ngải Mễ Lệ và Thiết Tư Đặc chậm rãi tiếp cận phương hướng mà Vưu Lan Đức đang phá vây. Thiết Tư Đặc là một gã đạo tặc, sở trường không phải là đối chiến trực diện, bởi vậy hắn ở lại trong đám kỵ sĩ đánh chặn, còn Ngải Mễ Lệ thì ở phía sau chọn thời điểm chuẩn bị dùng Hắc Ám hệ ma pháp tấn công.
- Chết tiệt! Chúng ta hành động thế nào cũng đều bị địch nhân nắm được rõ ràng! - Vưu Lan Đức để mọi người phân tán, ngay từ đầu nhằm một vài chỗ yếu, dùng thế lực mạnh nhất tấn công bất ngờ. Đáng tiếc, bọn chúng còn chưa tới gần thì chỗ vốn ít người đó lại đột nhiên biến thành khu vực có trọng binh, những tên tới tấn công ngược lại trúng phản đòn đến đầu rơi máu chảy.
Nhất là đám ma pháp sư cứ theo mệnh lệnh của Hàn Thạc mà phóng xuất ma pháp hướng về vài chỗ mà họ cũng không thấy gì rõ ràng cả, nhưng thường thường lại làm cho bọn người của Vưu Lan Đức tơi bời không chịu nổi, đánh cho bọn ẩn nấp chực chờ đánh lén trọng thương trí tử.
- Ta tuyệt đối không hề phát hiện ra ai đã phóng xuất Thiên Không Chi Nhãn, không biết tại sao địch nhân có thể nắm rõ về hành động của chúng ta như thế! - Tên Phong hệ ma pháp sư kia rõ ràng là vô cùng hoang mang, nói rất nhanh với thanh âm kinh hoàng.
- Các vị, nếu các ngươi tưởng rằng phạm án tại đế đô Lan Tư Lạc Đặc mà còn có thể thoải mái thoát ra ngoài thì ta nghĩ là hoàn toàn sai lầm rồi đó. Hắc hắc, các ngươi có thân phận gì mọi người trong lòng đều biết, chỉ cần các ngươi buông vũ khí đầu hàng, báo rõ thân phận cho chúng ta, chúng ta có thể tha chết cho các ngươi, sau đó đợi người của quốc gia các ngươi tới đàm phán trao đổi. - Hàn Thạc vừa liên tiếp phát ra các mệnh lệnh, vừa thản nhiên mỉm cười.
Thông qua Âm Ma quan sát, Hàn Thạc nắm được rõ ràng mọi hành động của đối phương, rồi căn cứ theo độ mạnh yếu của bọn chúng mà sắp xếp hợp lý các cao thủ ngăn chặn, thành công giết chết mười ba trong số hơn hai mươi tên thích khách, còn quân thành Bắc nhờ Hàn Thạc chỉ huy hợp lý mà vẻn vẹn chỉ có bốn người bị thương nhẹ, một bị thương nặng do khi đối phương sắp chết phản đòn lại, trừ số này ra, không có một trường hợp tử vong nào.
Song, đáp lại Hàn Thạc chỉ là những đợt phá vây bất kể sống chết. Đám thích khách của An Kiệt Lạp đế quốc không có bất cứ người nào lộ vẻ do dự, sau khi nghe Hàn Thạc nói, vẫn ngoan cố xông ra khỏi vòng vây
Từ phản ứng và thực lực của những người này, Hàn Thạc có thể suy đoán tất cả bọn này đều là tử sĩ, khi tiến vào Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đã không nuôi hi vọng còn sống sót. Đối phó với loại người như thế, muốn bắt sống thì cơ bản là không có khả năng, bởi vậy sau một thoáng do dự, Hàn Thạc bất ngờ lên tiếng ra lệnh:
- Mọi người không cần nương tay nữa, giết hết đi!
- Các huynh đệ, cố hết sức xông ra bên ngoài, dù không thoát cũng phải kéo theo vài tên chết cùng! - Vưu Lan Đức vừa nghe thấy mệnh lệnh vô tình của Hàn Thạc liền quát to.
- Ngươi không có cơ hội đâu!
Ngải Mễ Lệ trong bộ hắc bào cất giọng lạnh băng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vưu Lan Đức nói:
- Tổng cộng mười mấy kĩ sư của công binh xưởng đều là những bình dân trói gà không chặt, tất cả bị giết chết một cách tàn nhẫn, hôm nay các ngươi đích xác phải chết!
- Ha ha, không phải người nước ta, chết thì cứ việc chết!
Vưu Lan Đức cười to một cách điên cuồng, cưỡi trên Bạo văn thú, giơ song nhận đại kiếm, xông đến tấn công Ngải Mễ Lệ, cười điên cuồng nói:
- Nữ nhân, ngươi dám một mình ngăn cản ta sao?
- Chẳng biết chết sống!
Không đợi Ngải Mễ Lệ ngâm xướng chú ngữ, Hàn Thạc bay nhanh tới, sát khí nồng đậm trong nháy mắt lan tràn ra. Lục Ma Phong tỏa hồng quang ra bốn phía, kiếm quang đỏ rực như máu lấp loáng. Hắn từ trên trời cao nhằm Vưu Lan Đức chém thẳng xuống, khí thế vô cùng hung mãnh.
Vốn đang xông về phía Ngải Mễ Lệ, Vưu Lan Đức căn bản không nghĩ rằng Hàn Thạc sẽ bay tới, hơn nữa lại từ trên cao bổ xuống. Mặc dù có thực lực Thiên không kỵ sĩ, nhưng đối mặt loại tấn công đột ngột như thế này thì hắn cũng khá trầy trật. Thanh đại kiếm đang chém ngang tới Ngải Mễ Lệ vội vàng chĩa ngược lên ngăn cản Lục Ma Phong bổ tới.
"Choang choảng"
Hoa lửa văng khắp nới, khoát kiếm (kiếm bản to) mẻ mất một mảnh lớn, bả vai run lên, Vưu Lan Đức rên lên một tiếng. Bạo Văn thú phía dưới không chịu được sức nặng, bốn chân gãy kêu "Rắc rắc" rồi ngã quỵ xuống mặt đất, đầu giống như đầu sói không ngừng đổ máu.
- Ha ha, cho dù các ngươi giết ta, cũng đừng mơ tưởng tìm được bản chế tạo đồ. Tất cả kĩ sư đều bị giết chết, không có nó, các ngươi cũng không có biện pháp nào chế tạo được chiến xa! - Vưu Lan Đức đầu tiên đau xót nhìn Bạo văn thú nằm dưới, sau đó vẻ mặt dữ tợn, cười điên cuồng mãi không thôi. Gã không có cách nào công kích Hàn Thác đang đứng ngạo nghễ trên không, chỉ có thể lao bổ đến phía Ngải Mễ Lệ.
- Không phải là giấu trong khe hở trên tường sao, có gì khó tìm đâu! - Hàn Thạc khinh thường nói. Hắn cũng không thèm để ý đến Vưu Lan Đức đang tái dại mặt đi, bay thẳng tới phòng bọn kia giấu đồ nhanh như một tia chớp.