Đại Ma Vương

Chương 284: Chương 284: Canh bạc hào sảng




Chương 284:Canh bạc hào sảng 

Vưu Lan Đức đang định công kích Ngải Mễ Lệ, vừa nghe được Hàn Thạc tiết lộ bí mật mà hắn giữ thật kín, liền cảm thấy rung động trong lòng. Đang định xoay người trở về phòng để tiêu hủy bản vẽ chế tạo thì liền có mấy mũi tên bắn "xoẹt xoẹt" về hướng mình. Ma pháp trượng trong tay Ngải Mễ Lệ vừa quơ lên, một thanh tử thần liêm đao sắc bén sáng loè ánh tử vong đã chém xéo xuống ngay thân người Vưu Lan Đức. 

- Ngăn lấy hắn, không để hắn lấy được bản vẽ chế tạo! - Thanh âm Vưu Lan Đức vang lên chói tai, rồi gã vội vàng giơ thanh kiếm bản to chém ngay thanh tử thần liêm đao kia. 

Đám thích khách của An Kiệt Lạp đế quốc đang định đột vây, vừa nghe Vưu Lan Đức hô hoán lên như vậy liền toàn bộ bỏ qua chuyện tiếp tục phá vòng vây. Một tên cấp tốc xoay người, xông thẳng tới Hàn Thạc. 

Đáng tiếc là thực lực bọn này so với Hàn Thạc cách biệt quá xa, tốc độ lại càng không thể so sánh nổi. Hàn Thạc như thiểm điện, đã dùng Ma Động Cửu Thiên thuật phóng tới gian phòng kia. Sau khi từ một góc tường rỗng ruột lấy ra tấm bản vẽ chế tạo thì bọn này mới chạy tới trước mặt hắn. 

- Muốn chết! - Hàn Thạc lạnh lùng quát lên một câu rồi đề khởi Lục Ma Phong đáp xuống hiện trường đi về hướng đám thích khách An Kiệt Lạp đế quốc đang điên cuồng xông tới. 

Hàn Thạc vừa thi triển Huyền Băng Ma Diễm quyết ra thì Lục Ma Phong đã bạo phát ánh tử hồng quang mang sáng ngời. Chúng từ mũi kiếm nhấp nháy như ánh cầu vồng, nhanh chóng hình thành từng đạo hỏa diễm mảnh mai. Ánh sáng đẹp đẽ của tử hồng sắc hỏa diễm lập loè nhảy múa trên thân Lục Ma Phong tập hợp thành từng đạo hỏa tuyến vặn vẹo quyện lấy nhau thành hai luồng ma võng một tím một đỏ này. 

Trong lòng mấy tên thích khách của An Kiệt Lạp đế quốc đang điên cuồng xông tới chỉ có độc một chấp niệm là hủy diệt Hàn Thạc. Đối mặt với ma võng vừa nóng bỏng vừa băng hàn này, tên nào tên nấy đều phát xuất ra kiếm mang bằng đấu khí mạnh mẽ nhất, ý đồ muốn phá vỡ hai luồng ma võng kia. 

Nhưng với thực lực tiến bộ vượt mức hiện giờ của Hàn Thạc, hắn đã nắm vững Huyền Băng Ma Diễm quyết tới một mức cao mới rồi. Hai luồng ma võng nhảy múa vặn vẹo lập loè trên không trung, như lưới bắt cá bung ra trên biển cả. Mấy luồng kiếm mang đâm tới ma võng căn bản chỉ là xuyên qua những chỗ trống không để đâm thấu qua từng luồng hỏa tuyến đẹp đẽ kia. 

- Không hay rồi, mau thối lui đi! 

Vưu Lan Đức đang tránh né thanh tử thần liêm đao ở nơi xa xa kia cũng xông thẳng tới bên người Hàn Thạc. Gã vừa thấy kiếm mang của đám thuộc hạ không cách nào phá vỡ được ma võng, liền lập tức hiểu rõ loại võng này không biết là dùng thứ gì tạo thành, không phải cứ dùng kiếm mang là có thể phá vỡ được, cho nên mới nhịn không được hét lớn một tiếng để cảnh tỉnh đám thuộc hạ. 

Nhưng ma võng lập loè quỷ dị trên không trung kia lại có tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Không đợi bọn kia kịp phản ứng, hai luồng ma võng to lớn kia đã ụp xuống trùm lấy toàn bộ bọn chúng.  

Tấm lưới màu đỏ vừa ụp xuống đã có ba tên thích khách bị hỏa tuyến chạm phải thân người, liền lập tức như bị miếng sắt nung áp vào, khói mù bốc lên dầy đặc, da thịt bọn chúng bị cháy sạm, tên nào tên nấy từ từ bại liệt ngã lăn ra đất trong tiếng kêu la thảm thiết. Bốn tên thích khách còn lại bị tấm lưới màu tím trùm lấy, trong nháy mắt tay chân đã cứng đơ, thân thể run rẩy như đang ở trong tảng băng, khí lạnh tỏa ra, giữ nguyên lấy tư thế đang tránh né hoặc đang công kích không hề thay đổi. 

- Ta liều mạng với ngươi! 

Vưu Lan Đức cuối cùng cũng đến được trước mặt Hàn Thạc. Nhìn thấy đám huynh đệ bên cạnh bị ma võng trùm lấy, tên nào tên nấy đềubị thiêu hủy thành than hay bị đóng băng, liền rống lên một tiếng, nâng thanh kiếm lên bất chấp thân mình xông về hướng Hàn Thạc.  

- Ha ha! Sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội này! 

Hàn Thạc đề khởi Lục Ma Phong, trên mặt lộ ra vẻ cười mỉm lãnh đạm. Vừa nói xong câu này liền phóng về phía Vưu Lan Đức. 

Vẻ mặt Vưu Lan Đức trở nên dữ dằn, nâng kiếm lên nghênh đón Hàn Thạc. Vừa thấy hắn nhanh chóng tiếp cận, đã điên cuồng cười ha hả không ngừng. Đang định bất chấp tất cả liều mạng quyết đấu cùng Hàn Thạc thì ngay chỗ mặt đất dưới chân gã đột nhiên thò ra hai cánh tay, nắm chặt lấy hai chân của gã. 

- Bắn chết hắn! 

Hàn Thạc đang tiếp cận Vưu Lan Đức, thân hình trên không trung đột nhiên khựng lại, hô một tiếng về phía chừng chục tên lính kỵ sĩ thành Bắc tay cầm cung tiễn từ nơi xa xa đang tiến tới. 

Thân hình Vưu Lan Đức không cách nào động đậy được, trơ mắt nhìn Hàn Thạc đang đứng trên không trung cách gã năm thước, nhưng lại không tài nào động đậy. Ngay lúc gã giơ kiếm chém xuống, hai cánh tay to lớn đang nắm giữ cặp giò của gã đã rụt trở lại mặt đất. Sau đó lòng bàn chân của gã trở nên đau đớn điếng hồn, hai đoạn cốt thứ (gai xương) từ dưới lòng đất đã đâm xuyên qua lòng bàn chân gã, thấu tới ngay chỗ đầu gối. 

Dưới tiếng gào thét thảm thiết như heo bị giết, "xoẹt xoẹt xoẹt" vài tiếng, mấy mũi tên đã nhanh chóng bắn tới, xuyên thấu qua người Vưu Lan Đức. Vưu Lan Đức trước khi chết, một luồng sát khí oán hận vì không cam lòng đã hóa thành một luồng khí tức mà mắt thường khó thấy được, bị Hàn Thạc ở ngay phía trước hấp thụ lấy.  

Gồm cả Vưu Lan Đức, đám hai mấy tên thích khách của An Kiệt Lạp đế quốc đến hiện giờ toàn bộ không còn ai sống sót. Sát khí phẫn hận của đám người bị chết này toàn bộ không thoát được bị Hàn Thạc hút lấy, càng khiến ma công của hắn thêm phần lão luyện, cảm giác muốn đột phá càng lúc càng mạnh mẽ. 

Hàn Thạc đi đến chỗ bốn tên thích khách của An Kiệt Lạp đế quốc đang bị đóng băng, đánh ra bốn luồng quang mang đen ngòm lên ngay người đám thích khách. Bốn tiếng "rắc rắc" trước sau vang lên, bốn tên thích khách vốn đang bị đóng băng cứng ngắc, toàn thân trở nên xụi lơ ngã lăn xuống. Hàn Thạc quay về phía viên thủ lãnh kỵ sĩ của đám quân thành Bắc nói: 

- Bốn tên này vẫn còn chưa chết. Canh chừng bọn chúng thật nghiêm mật, không để bọn chúng tự sát, coi như là đã có báo cáo với bệ hạ. 

- Yên tâm đi Bố Lai Ân đại nhân. Bọn ta biết phải làm thế nào rồi! 

Tên thủ lãnh kia sảng khoái đáp ứng, chỉ huy mấy tên binh sĩ phía sau nói: 

- Mấy người các ngươi, trói chặt bốn tên thích khách này lại, lấy vải bố viên tròn nhét chặt vào miệng bọn chúng cho ta, không để chúng có cơ hội cắn lưỡi tự tử! 

Dưới lời phân phó của viên thủ lãnh, mười mấy tên binh sĩ liền nhanh chóng đi tới trước, lấy từ trong bao lúc nào cũng đeo trên người ra đồ nghề trói người. Hàn Thạc từ động tác lão luyện cùng trang bị phong phú của bọn họ liền có thể khẳng định rằng bốn tên này sợ rằng thật sự muốn chết còn khó hơn.  

Bọn chúng một khi được mang tới nhà giam của quân thành Bắc, dưới dược lực của ma túy, thần hồn sẽ không còn sức lực. Ngay cả khí lực cắn lưỡi cũng không có, dưới sự tra tấn bức cung nghiêm ngặt, nói không chừng thật có thể hỏi ra một số chuyện gì đó. 

Hàn Thạc thôi không nhìn tới bốn tên này nữa, bước tới bên cạnh Ngải Mễ Lệ nói: 

- Đi thôi, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành. Bản vẽ chế tạo sẽ đưa cho nàng giao lại cho quân thành Bắc. Nàng đoạt lại bản vẽ chế tạo mà quân thành Bắc đang lâm vào thế bí, đối với bệ hạ coi như cũng có thể ăn nói được rồi! 

Ngải Mễ Lệ tự nhiên sẽ không khách khí với Hàn Thạc. Vì nàng không thể biểu lộ thân phận, nên cũng không nói gì với hắn, chỉ gật gật đầu rồi xoay người lướt về phía cỗ xe ngựa của Thiết Tư Đặc, leo vào xe ngựa rồi cùng gã rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. 

- Bố Lai Ân đại nhân, lần này có thể thành công bắt giữ đám thích khách An Kiệt Lạp đế quốc, tìm ra được bản vẽ chế tạo do bọn chúng cất giấu, đều là nhờ vận may của đại nhân ngài. Nếu như có bá tước Bảo Lý Tư trước mặt bệ hạ nói vài lời khen, công lao lần này của Bố Lai Ân đại nhân đủ để ngài phong tước rồi. - Lôi hệ ma đạo sư Cơ Lý Á đi tới trước mặt Hàn Thạc, chân thành mở miệng chúc mừng, xem ra còn cao hứng hơn cả hắn. 

- À à, công lao đều là của mọi người. Không có mọi người hiệp lực cùng nhau ra tay, trơ trọi một mình ta căn bản không cách nào bắt được bọn chúng. Ài, các ngươi mau trở về phục mệnh đi. Ta còn có chút chuyện, tạm thời phải rời khỏi đây trước một chút! - Hàn Thạc đưa mắt nhìn Cơ Lý Á rồi mỉm cười nói. 

- Vậy được, Bố Lai Ân đại nhân cứ đi trước đi. Chuyện thu dọn hiện trường cứ để bọn ta xử lý cho gọn! - Cơ Lý Á cung kính lên tiếng. 

Hàn Thạc gật gật đầu rồi cũng không nấn ná ở lại nơi này, bỏ đi theo một hướng khác, nhanh chóng biến mất trong khu nhà ổ chuột dơ bẩn hỗn loạn ở thành Tây. 

Khi màn đêm buông xuống, mọi người đã an nghỉ, Hàn Thạc mới vô thanh vô tức xuất hiện tại Bố Tư Đặc thương hội, quen đường quen lối đi về phía căn phòng Phỉ Bích cư ngụ.  

- Không cần suy xét nữa. Ta tin rằng Bố Lai Ân nhất định có thể thắng. Nguy cơ của thương hội chúng ta nói không chừng có thể nhờ canh bạc này mà thay đổi được. Đem tất cả tiền bạc có thể dùng được lấy ra hết, thẳng thắn đấu một phen với đám người Tạp Mai Long đi! - Phỉ Bích đang đứng giữa khách sảnh kiên quyết lên tiếng với vẻ mặt lão luyện, lanh lợi. 

- Tiểu Phỉ Bích, chuyện này có cần phải suy xét lại hay không. Ta biết ngươi có quan hệ với Bố Lai Ân. Mặc dù thực lực của hắn quả nhiên là không tệ, nhưng Lợi Ách Khải Ân thành danh đã lâu năm, thực lực cũng cường đại lắm. Mọi người đều công nhận phần thắng của Lợi Ách Khải Ân lớn hơn. Chuyện cá cược lần này không phải là chuyện tầm thường, một khi chúng ta thua thì thương hội Bố Tư Đặc sợ rằng cũng sẽ sụp đổ luôn! - Nguyên lão An Đức Lỗ của thương hội Bố Tư Đặc chống cây quải trượng, khá âu lo nói.  

An Đức Lỗ là nguyên lão của thương hội Bố Tư Đặc. Trước khi Phỉ Bích lên nắm quyền, đối với Phỉ Bích lúc nào cũng chiếu cố hoàn toàn, cho nên ý kiến của lão Phỉ Bích rất lưu tâm. Nhưng sau khi trở thành chủ nhân của thương hội, Phỉ Bích thật sự phải nắm lấy đại quyền của thương hội. Trong đoạn thời gian này, thương hội Bố Tư Đặc trong bàn tay của nàng quả thật có tiến triển lớn. An Đức Lỗ cũng vừa mắt lắm, hiểu được Phỉ Bích không phải là người chỉ sử dụng cảm tình để làm việc. Nếu không phải do thanh danh to lớn của Lợi Ách Khải Ân bên ngoài, ông ta có lẽ cũng không phải lo lắng như thế.  

- An Đức Lỗ gia gia, thực lực Bố Lai Ân so với sự tưởng tượng của người còn lợi hại hơn nữa. Ngoài ra, chúng ta đã bị Tạp Mai Long ép bức tới nước này rồi. Hiện giờ thương hội do Tạp Mai Long cầm đầu cực lực áp đảo chúng ta. Thương hội chúng ta bây giờ làm gì cũng khó khăn, cho dù không có cuộc tỉ đấu lần này, thương hội Bố Tư Đặc của chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng ức hiếp từng chút một cho tới khi kiệt lực. Nếu như lần này chúng ta có thể thắng, vậy thì sẽ có thể xoay chuyển cuộc diện. Đám thương hội đang hợp tác với Tạp Mai Long sẽ vì thua thiệt nặng nề mà không nể mặt hắn ta. Đến khi đó chúng ta lại có trong tay một lượng tư kim to lớn, thì mới thật sự có thể nắm vững cuộc diện trong tay. - Phỉ Bích bình tĩnh phân tích, giải thích với An Đức Lỗ. 

- Ài, nếu cháu đã nói như thế, vậy thì cứ làm đi. Hy vọng Bố Lai Ân sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Nếu không thì thương hội Bố Tư Đặc coi như là đi đời! - An Đức Lỗ suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Phỉ Bích. Điều này cũng cho thấy nguy cơ mà thương hội đang gặp phải cũng lớn vô cùng. Nếu không bọn họ quả thật cũng sẽ không lựa chọn sử dụng một canh bạc để cứu vãn lại. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.