Đại Ma Vương

Chương 326: Chương 326: Có điểm khó giải quyết




Chương 326:Có điểm khó giải quyết 

Một loạt tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, từ xa nhanh chóng phi lại gần. Hàn Thạc đang trên tường thành tuần sát tiến độ công trình đã thấy kỵ sĩ trưởng Phạt Khắc Lan cưỡi chiến mã đầu tiên, đang gấp rút chạy vội tới. 

Phi thân xuống ngựa, Phạt Khắc Lan chạy luôn đến dưới tường chỗ Hàn Thạc, thở hổn hển ngẩng đầu lên nhìn hắn: 

- Thành chủ đại nhân. Thương đội vận chuyển chiến xa cùng khí cụ từ thành Hải Lam tới đây, trên đường bị vài bọn cường đạo cướp đoạt, chúng nói rằng phải nộp đủ năm vạn kim tệ mới thả người giao hàng. 

Quy mô cường đạo trên đường từ thành Hải Lam đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không lớn. Hàn Thạc thông qua Phỉ Bích tới một số thương hội đặt hàng những trang bị này, chẳng những nhắc nhở bọn họ cẩn thận đám cường đạo trên đường, còn để Phạt Khắc Lan tới trước thời hạn phái người tiếp nhận. Dựa theo phán đoán của hắn, những đám cường đạo nhỏ này hẳn là không có gan động thủ. Bây giờ vừa nghe tin tức Phạt Khắc Lan đưa đến, trầm mặt hỏi: 

- Ngươi nói có mấy đám cường đạo liên hợp động thủ? 

Sắc mặt Phạt Khắc Lan khá khó coi, gật đầu trả lời: 

- Không sai, một chi cường đạo khẳng định không dám xuống tay, nhưng lần này là năm chi cường đạo liên hợp lại. Một số thị vệ của thương đội căn bản không trụ nổi. Thành chủ đại nhân, đám cường đạo đáng chết này đang tự tìm đường chết, ta lập tức suất lĩnh kỵ sĩ trong thành diệt trừ toàn bộ bọn chúng. 

- Chờ một chút! 

Hàn Thạc quát một tiếng, ngăn cản sự kích động của Phạt Khắc Lan, suy nghĩ một chút mới hỏi: 

- Tin tức chúng ta mua chiến xa khí cụ này tổng cộng có bao nhiêu người biết? 

- Binh lính lần này trên đường đi tiếp nhận biết, sao vậy đại nhân? - Phạt Khắc Lan thầm nghi hoặc, không rõ Hàn Thạc tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này. 

Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc nói: 

- Đám cường đạo này làm sao lại trùng hợp biết được ngày nào thương đội sẽ đến, như thế nào lại đột nhiên cùng liên hợp, sau khi cướp thương đội lại còn dám vơ vét kim tệ của chúng ta. Chẳng lẽ ngươi không thấy điều này rất bất bình thường sao? 

Hắn vừa nói ra, Phạt Khắc Lan cả kinh, quát: 

- Ý đại nhân là trong chúng ta có lẽ có gian tế? 

- Không phải có lẽ, mà là chắc chắn! 

Hàn Thạc đột nhiên hét lớn: 

- Ta sẽ không truy cứu việc thất trách của ngươi vội, cho ngươi thời gian nửa ngày tìm ra gian tế kia rồi xử quyết cho ta! Mặt khác, lần sau khi truyển binh, đừng bởi vì thiếu người mà tùy tiện thu nạp, bất luận tên nào lai lịch không trong sạch đá ra cho ta! 

- Rõ! - Phạt Khắc Lan lớn tiếng thưa. Hắn tung mình nhảy lên trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lẽo cưỡi ngựa phi nhanh đi. 

Chuyện này do hắn phụ trách, xảy ra sơ suất lớn như thế vô luận như thế nào hắn cũng không thoát được có liên quan. Khi Lao Luân Tư để cho hắn tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã nói rõ rằng từ nay về sau sự sống chết của hắn Hàn Thạc hoàn toàn có thể làm chủ. Kiến thức được thực lực mạnh mẽ của Hàn Thạc, Phạt Khắc Lan càng hiểu được vị thành chủ này tuyệt đối không phải loại nhân từ nương tay, vừa mắng cái tên phản đồ nào đó, vừa nhanh chóng suy nghĩ phương pháp bắt được gã kia. 

Một giờ sau, trên quảng trường rộng lớn được lát bằng đá Đại Lý phía trước phủ thành chủ, tổng cộng ba trăm kỵ sĩ nhất luật cao to mặc khải giáp sáng loáng xếp hàng chỉnh tề theo lệnh Phạt Khắc Lan. Tạm không đề cập tới sự thất trách của hắn lần này, những kỵ sĩ với trang bị cùng khí thế dưới sự huấn luyện của hắn đích xác nghiễm nhiên đã có phong phạm của một kỵ sĩ đoàn lớn. Điều này nói lên rằng Phạt Khắc Lan quả thật là một kỵ sĩ quân đội xuất chúng. 

Hàn Thạc ngồi ở trong phủ thành chủ, cũng không quản Phạt Khắc Lan dùng phương pháp gì để tìm ra gian tế. Hắn đang tự hỏi làm sao nhanh chóng diệt trừ đám cường đạo này để thông đường từ thành Hải Lam đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. 

Trong khoảng thời gian này, tất cả chú ý của Hàn Thạc đều đặt ở khả năng bảy đại công quốc tùy thời trở về cướp bóc. Nhưng thật ra đã quên một số đoàn thể cường đạo lớn nhỏ trên đoạn lộ trình này. Dọc theo đường đi cường đạo có mười mấy thế lực, đều là cường đạo loại nhỏ chỉ có hơn trăm người thậm chí mấy chục người không đáng để mắt. Động một tí là chạy loạn giữa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cùng bảy đại công quốc, căn bản không cùng một cấp bậc với cường đạo lớn mấy nghìn người. 

Trải qua lần giết Đồ La Đạt trước, Hàn Thạc cho rằng đám tiểu cường đạo này hẳn là sẽ không dám coi thường vọng động, cho nên cũng không đặt bọn chúng trong lòng. Không nghĩ tới tại thời điểm mấu chốt thì bọn này chém sau lưng một đao, cướp đi số chiến tranh khí tài giá trị tới mười vạn kim tệ. Điều này đã làm cho Hàn Thạc sinh ra sát tâm hoàn toàn tiêu diệt chúng. 

Con đường giữa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cùng thành Hải Lam là đường giao thông quan trọng nhất nối liền Lan Tư Lạc Đặc đế quốc tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nếu muốn phát triển thì tính an toàn trọng yếu của con đường này không cần nói cũng biết. Nếu di dân chưa tới được thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà trên đường đã bị cướp trước đó, e rằng Hàn Thạc có ba hoa chích chòe thế nào cũng không ai dám đến định cư tại đây. 

- Là bọn chúng muốn chết, không phải ta không cho chúng đường sống! - Hàn Thạc đã có đầu mối, ngón tay vô thức đập lên thành ghế tựa, nói kiên quyết. 

Phạt Khắc Lan không phụ lòng tín nhiệm của Hàn Thạc với hắn, chỉ mất hai giờ đã tìm ra được gian tế. Cụ thể là ai Hàn Thạc thật ra không thấy, thế nhưng lại nghe thấy bên ngoài phủ thành chủ truyền đến từng tràng gào thét thê lương sởn tóc gáy. 

Loại tiếng kêu thảm thiết khiến người nghe da đầu tê dại chỉ tiếp tục trong chốc lát rồi im bặt, năm phút sau Phạt Khắc Lan kính sợ đi đến. Trước mặt Hàn Thạc cung kính hành lễ khiêm tốn, Phạt Khắc Lan trầm giọng nói: 

- Bá tước đại nhân, là ta đã thất trách. 

Thoáng lười nhác ngồi thẳng lại một chút, Hàn Thạc lạnh nhạt liếc nhìn Phạt Khắc Lan hỏi: 

- Thẩm vấn ra chưa? 

Gật gật đầu, Phạt Khắc Lan trả lời: 

- Tổng cộng có ba gã vừa mới gia nhập binh ngũ không lâu. Toàn bộ đều là do đám cường đạo chung quanh trà trộn vào. Bởi vì ta thấy thân thể bọn chúng cường tráng. Hơn nữa lúc này lại đang thiếu người, không điều tra cẩn thận khiến cho bọn chúng gia nhập kỵ sĩ đoàn. Đều do ta thất trách. Xin bá tước đại nhân cứ trừng phạt!  

Đúng như Phạt Khắc Lan nói, trước mắt thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đang dùng người tối đa. Loại nhân tài giống như Phạt Khắc Lan có thể huấn luyện binh lính thật sự quá thiếu thốn. Phạt Khắc Lan nhất thời sơ suất xem như thất trách nhưng Hàn Thạc lại không có nhân tuyển có thể thay thế hắn. 

Hàn Thạc trầm mặc chốc lát, hừ lạnh một tiếng nói: 

- Việc này ta tạm thời ghi nhớ, nếu trong quá trình vây diệt đám cường đạo kia ngươi có thể lấy công chuộc tội, vậy ta sẽ bỏ qua cho lần thất trách này của ngươi. 

Phạt Khắc Lan gật mạnh đầu, trang trọng hành lễ, lớn tiếng nói: 

- Bá tước đại nhân yên tâm, loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh lại, đám cường đạo tham dự vào việc cướp bóc này đừng mơ tưởng chạy thoát được tên nào. Thân là một kỵ sĩ, ta cam đoan với ngài. 

- Tốt lắm, triệu tập một trăm kỵ sĩ mang đi. Chúng ta đi đến ổ của chúng một chuyến. Xem xem bọn chúng có tư cách lấy năm vạn kim tệ trong tay ta không. 

Hàn Thạc nheo mắt đứng dậy. Phạt Khắc Lan rõ ràng cảm giác được từ sát ý nồng đậm từ trên người hắn. Gã thầm minh bạch trong lòng cái đám cường đạo cả gan làm loạn lần này, nhất định sẽ phải trả giá đắt. 

Ban đêm. Bầu trời tối đen như bức tranh sơn dầu dùng mực đặc phết lên. Đêm nay không ánh trăng cực kỳ ảnh hưởng tới thị tuyến, từng bó đuốc cháy rừng rực, hướng về phía cỏ dại mọc khắp nơi, không khí đầy ẩm ướt. 

Trên một dòng sông dài hình lá liễu, mười mấy cái bè gỗ cực lớn đang sắp hàng. Trên bè gỗ đứng rất nhiều nhân ảnh cường tráng tay cũng cầm đuốc. Tiếng nghị luận ầm ĩ từ những người đang đứng trên đó truyền lại. 

Phạt Khắc Lan cưỡi chiến mã cầm bó đuốc trong tay, nhíu mày nhìn về đám cường đạo trên bè gỗ trong dòng sông nhỏ xa xa, thấp giọng mắng: 

- Cường đạo giảo hoạt, ai dè chúng lại chọn địa điểm giao dịch tại đây. Như vậy là hơi khó giải quyết rồi. 

Khu vực này cách thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rất xa, căn bản không ở đoạn giữa thành Hải Lam và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Ngược lại nó nằm ở vùng giữa Bố Lôi Đặc Nhĩ thông đến bảy đại công quốc. 

Lần trước Hàn Thạc bắt Hải Luân Đế Na, mang theo sáu khẩu ma tinh pháo chính là từ dòng sông này trở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Chỉ có điều bởi vì sáu khẩu ma tinh pháo quá nặng, từ nơi này trở về hắn mới lãng phí hai ngày thời gian. Lúc này đoàn người Hàn Thạc thuần túy do kỵ sĩ tạo thành, chỉ mất có nửa ngày trong đêm, dựa theo ước định đã chạy tới được đây. 

Không thể không nói đám cường đạo lần này lựa chọn được một địa phương hợp lý, lợi dụng sự tiện lợi của bè gỗ, một khi bọn họ cầm được năm vạn kim tệ, có thể nhanh chóng rời xa nơi này. Đoàn Hàn Thạc tất cả đều là kỵ sĩ, căn bản không thể truy kích bọn chúng tại dòng sông nhỏ này. Địa điểm giao dịch đến lúc chúng mới thông tri. Đến khi bọn Hàn Thạc biết là địa phương này thì đã không kịp chuẩn bị, vô tình đã bị hãm vào thế bị động. 

- Cái nhóm cường đạo này thật không đơn giản. Trên đường tới đều an bài thỏa đáng, còn chiếm tiên cơ so với chúng ta. Một khi bọn chúng lấy được kim tệ, bằng vào bè gỗ có thể dễ dàng đào thoát. Các kỵ sĩ căn bản không thể truy kích, xem chừng lần này chúng ta đã đụng phải một nhóm cường đạo khó dây vào. - Hàn Thạc mắt nhìn hỏa quang lập lòe của đám cường đạo phía trước, nói với Phạt Khắc Lan. 

- Bá tước đại nhân. Cái này nên làm thế nào cho tốt, cho dù đại nhân là một Vong Linh pháp sư nhưng hắc ám sinh vật ở trong nước cũng giống như không thể thi triển thủ cước a? - Phạt Khắc Lan lo lắng nói với Hàn Thạc, hắn đã chuẩn bị lấy công chuộc tội, đang cực kỳ nhiệt tình, định trong lần giao dịch này đại náo một hồi. 

- Phía đối diện vậy mà còn có mấy Quang hệ ma pháp sư. Xem ra đám cường đạo đã sớm có chủ định. Những Quang hệ ma pháp sư này hẳn là đặc biệt tới phòng bị ta. Chẳng lẽ nói chuyện này không đơn giản như vậy, có người đang âm thầm tính kế với chúng ta? - Âm Ma mà Hàn Thạc vừa phóng ra, đầu tiên thấy được hai Quang hệ ma pháp sư, liền kinh ngạc nhẹ giọng nói. 

Một Quang hệ trung cấp ma pháp sư và một Quang hệ cao cấp ma pháp sư. Loại cấp bậc Quang hệ ma pháp sư này đối với cấp bậc cao như Tà Ác kỵ sĩ thì tác dụng có hạn, nhưng đám Thạch tượng quỷ có thể bay lượn nếu tiếp cận bọn họ, cho dù chỉ là trung cao cấp Thánh quang chiếu minh thuật cũng có thể đủ gây thương hại đáng kể cho chúng. 

Bởi vậy vừa thấy hai Quang hệ ma pháp sư kia, Hàn Thạc lập tức xem xét thận trọng, phất phất tay cho Phạt Khắc Lan: 

- Tạm thời dừng lại. Để ta xem tình thế thế nào rồi nói tiếp. Nếu đây là một cái bẫy, chúng ta lập tức lui lại. 

Cho tới bây giờ, Hàn Thạc chỉ còn lại một con Âm Ma duy nhất do hắn luyện chế, điều này làm cho sự quan sát của hắn không còn được nhanh chóng như quá khứ, cũng không cách nào bao trùm được cục diện toàn trường. Ttrong lòng Hàn Thạc đã bắt đầu suy nghĩ có nên hao phí một lượng thời gian bế quan tu luyện để luyện ra Huyền Ma có cấp bậc cao hơn nữa không. 

Con Âm Ma vòng một vòng quanh bè gỗ trên sông đã thật sự phát hiện ra số chiến tranh khí tài mà Hàn Thạc thu mua, trong đó thậm chí còn có cả Phú Tân Ân cùng Kiệt Khắc của thương hội Bố Tư Đặc. Hai người bọn họ bị đám cường đạo trói thật chặt. Hai thanh cương đao sáng chóe gác trên cổ bọn họ. Vẻ mặt hai người héo hắt, hiển nhiên đã chịu phải khiếp sợ không nhỏ. 

Ngoại trừ Phú Tân Ân cùng Kiệt Khắc ra còn có mười thương nhân các thương hội khác, còn thêm ba mươi mấy thị vệ thương hội cũng bị trói thật chặt. Chung quanh đều có cường đạo trông chừng kỹ lưỡng. 

Thương hội Bố Tư Đặc trong cuộc đổ thắng Tạp Mai Long nghiễm nhiên đã trở thành một thương hội rất giàu có trong đế quốc. Tạp Mai Long trải qua lần đó không gượng dậy nổi, cũng mất đi rất nhiều tín nhiệm của thương hội. Thương hội Bố Tư Đặc thừa thế phát triển. Từ từ hoạt động mạnh trong các đại thương hội. 

Chiến tranh khí tài lần này Hàn Thạc thu mua chính là do thương hội Bố Tư Đặc liên hợp với một số thương hội khác cùng vận chuyển tới. Lần đầu tiên nếu không có khởi đầu tốt thì sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng của bọn họ về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, việc hợp tác từ nay về sau khó có thể tiếp tục. 

Bởi vậy chẳng những là Phú Tân Ân và Kiệt Khắc, sự an nguy của đám thương nhân cùng thị vệ bị trói này cũng quan trọng như nhau. Nếu không thể đảm bảo được an toàn của bọn họ, cho dù có giết sạch đám cường đạo này cũng khó có thể bù đắp được tổn thất từ nay về sau. Nhìn đám cường đạo canh phòng nghiêm mật, Hàn Thạc nhất thời đau đầu vạn phần. 

- Đa Khắc Tư. Tiếp theo nên làm sao? - Một đại hán tướng mạo thô dã thân cao hai thước, rõ ràng là một thủ lĩnh cường đạo lúc này lên tiếng hỏi một thanh niên đối diện trên bè gỗ có gương mặt kiên nghị, mắt ánh lên quang mang dã tâm bừng bừng. 

Gã thanh niên này ăn mặc theo kiểu cường đạo tiểu lâu la, thân cao gần một mét chín. Gã đứng ở đó giống như một cây trường thương thẳng tắp không bao giờ gãy, màu sắc của trang phục cường đạo căn bản không thể che dấu được dã tâm quang mang trong mắt gã. Thanh niên này tên là Đa Khắc Tư, liếc mắt nhìn thủ lĩnh cường đạo, tự tin nói: 

- Yên tâm đi. Ta đã cân nhắc rõ ràng trước khi làm việc, không để cho các ngươi giết những tù binh này sẽ làm cho bọn chúng có cố kỵ, huống chi trong dòng sông nhỏ này, chúng ta còn có ưu thế của bè gỗ. Lại dùng số tiền lớn để chiêu mộ hai Quang hệ ma pháp sư có thể ngăn cản Thạch tượng quỷ tập kích, việc này không sơ hở tý nào, ta xem bọn chúng ngoại trừ giao tiền ra thì không còn đường thứ hai. 

- Đa Khắc Tư, kỳ tài bình dân của đế quốc quân sự học viện, vậy mà lại là hắn, khó trách! - Thông qua Âm ma lượn một vòng quanh gã thanh niên, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai tên, Hàn Thạc lẩm bẩm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.