Đại Ma Vương

Chương 325: Chương 325: Thiếu Người




Chương 325:Thiếu Người 

Ráng chiều lúc hoàng hôn đỏ bừng. Những làn gió mát nhẹ thổi tới làm cho lòng người khoan khoái. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trải qua một khoảng thời gian tu bổ này, tất cả những lỗ thủng đều đã được sửa chữa lại. 

Cửa thành chính có hai khẩu ma tinh pháo đồ sộ. Dưới ánh nắng chiều lóe lên hồng quang nhàn nhạt. Tựa hồ tùy thời đều có thể phun ra lưỡi lửa cực lớn. 

Hải Luân Đế Na bị Hàn Thạc bức bách ký kết khế ước, lúc này đang đứng trước cửa thành ngẩng nhìn hai khẩu ma tinh pháo vốn hẳn là thuộc về mình, trong lòng không biết tư vị thế nào. Hàn Thạc đứng trên tường thành cười tủm tỉm cầm tờ khế ước, vẫy chào cáo biệt: 

- Hải Luân công tước tôn kính. Chúng ta sẽ không hộ tống ngươi được rồi. 

Phương tâm đem tổ tông mười tám đời Hàn Thạc nguyền rủa một lượt, nút thắt trong tim Hải Luân Đế Na giờ là Hi Luân công quốc có thể tùy thời phát sinh tạo phản. Tinh thần lực khôi phục, chậm rãi dùng Phiêu Phù thuật bay lên, đôi mắt sáng ngời của cô nàng hung hãn trừng mắt nhìn hắn hồi lâu rồi thấp giọng nghiến răng: 

- Ma quỷ tham lam, ta nhất định sẽ trở lại báo thù! 

- Đi đường thuận buồm xuôi gió. Nhớ rõ là kim tệ thiếu ta trong vòng ba tháng phải trả đấy! - Hàn Thạc cười ngoác mang tai, phe phẩy tờ khế ước trong tay, tựa hồ như nhắc nhở Hải Luân Đế Na đừng có quên. 

- Hừ! - Hải Luân Đế Na giận dữ quay phắt đầu, biến thành một cái bóng đỏ rực chậm rãi bay về phía Hi Luân công quốc, dưới ráng chiều chiếu rọi, cái bóng đỏ rực này tựa như một dải cầu vồng vắt ngang trời. 

- Đại nhân thật sự là quá tà ác, chẳng những chiếm được xà hạt mỹ nhân này lại còn vớ được lượng lớn kim tệ. Thật sự là ăn thịt người không nhổ xương ra a! - Thiết Tư Đặc lắc đầu cảm thán, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc tràn ngập sùng bái. 

- Không tưởng tượng được Hải Luân Đế Na này xinh đẹp như vậy, khó trách Bổn Ni Địch Khắc của Nội Sâm công quốc lại đam mê nàng ta như vậy. Đáng tiếc a đáng tiếc. Hắn nhất định sẽ không nghĩ được rằng đóa hoa tươi này đã bị đại nhân hái trước một bước rồi. - Địch Khắc cười hắc hắc trên nỗi đau của người khác, ác ý phỏng đoán sau khi gã kia biết được chuyện này sẽ khó coi ra sao. 

- Thành chủ đại nhân, khi Hải Luân Đế Na rời đi, ta nghĩ với sự âm độc của nàng ta nhất định sẽ không cam tâm. Hừ, chỉ cần Hải Luân Đế Na loan tin thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chúng ta có bốn mươi vạn kim tệ từ nàng ta, ta nghĩ bảy đại công quốc nhất định sẽ sinh ra lòng tham lam. - Phạt Khắc Lan đến gần Hàn Thạc, nhìn Hải Luân Đế Na rời đi, lo lắng nói với hắn. 

Nhìn áng mây đỏ trải rộng bầu trời, Hàn Thạc nhíu mày trầm tư chốc lát. Sau đó đôi mắt hướng về mấy cái bóng mơ hồ xuyên núi xung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, lúc này mới nói với Địch Khắc: 

- Địch Khắc, ngươi phái người tới mấy ngọn núi chung quanh một chuyến, mời cho được đám sơn nhân thủ lĩnh trên núi về đây. Cứ nói ta mời cơm bọn họ. 

- Đại nhân. Bởi vì các thành chủ nhiệm kỳ trước đều là hạng người tầm thường vô năng, trước giờ không thể trợ giúp bọn họ ngăn được cường đạo. Bởi vậy đối với thành chủ bọn họ luôn luôn không có hảo cảm, tự nhiên chưa nói tới kính sợ, ta có thể truyền tin tức này cho bọn họ, nhưng ta chỉ sợ bọn họ xem thường chúng ta mà không tới dự tiệc. - Vẻ mặt Địch Khắc lộ vẻ khó xử, do dự một chút rồi giải thích cho Hàn Thạc. 

- Trước khác nay khác. Phúc Tạp Lâm của Tháp Lý sơn nhất định sẽ đến, nếu trước khi Phúc Tạp Lâm tới lại thông tin cho những người khác, đám sơn nhân thủ lĩnh này đã biết thực lực của chúng ta, ta nghĩ bọn họ sẽ nguyện ý tới, hắc hắc. Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều là lãnh địa của ta, toàn bộ bọn họ đều xem như dân chúng của ta. Nếu những người này thật sự chẳng biết tốt xấu, ta sẽ khiến cho bọn họ biết nên tôn kính một thành chủ như thế nào. - Hàn Thạc từ tốn nói cho Địch Khắc. 

Gật gật đầu, Địch Khắc đáp ứng: 

- Vậy được, ta nhất định sẽ thông tri tới bọn họ. 

Địch Khắc cũng là một gã sơn nhân, trước kia khi Hàn Thạc chưa tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì gã đã có liên lạc với sơn nhân trên núi xung quanh, lại còn ngầm bảo trì lực lượng Quang hệ. Vốn gã với Hàn Thạc không có bất cứ hy vọng gì, giờ đây được kiến thức thực lực cũng như thủ đoạn của hắn đã thầm rõ ràng nếu như đám đồng bào bướng bỉnh kia mà chọc đến hắn nhất định sẽ ăn phải quả đắng. 

Bởi vậy Hàn Thạc vừa nói xong, Địch Khắc đã hạ quyết tâm nhất định phải khuyến cáo những đồng bào bướng bỉnh này tới, gã không muốn những người đó chết dưới tay quân đoàn bất tử của Hàn Thạc. 

Đợi Địch Khắc rời đi, Hàn Thạc nói với Phạt Khắc Lan: 

- Dùng kim tệ trong tay chúng ta, cấp cho tất cả lực lượng, vũ trang cho cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này. Chiến xa, máy ném đá, dầu lửa, địa tinh phi đạn... 

- Về khí tài, ta đã ủy thác cho một số thương hội vận chuyển tới, việc ngươi phải làm là để cho các thợ đá biến bất cứ một khối thành tường yếu ớt nào thành chắc chắn cho ta. Tường thành không đủ cao thì tăng độ cao lên. 

- Thành chủ đại nhân, thợ thủ công đã tăng thêm giờ làm để hoàn thành việc này. Khiếm khuyết nhất trước mắt chúng ta là binh lính có đủ lực chiến đấu sẵn có. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nhiều lần trải qua chiến hỏa độc hại, cư dân bên trong thành tổng cộng mới khoảng năm vạn, so sánh với một số thành lớn đến trăm vạn dân cư thật sự là ít đến đáng thương, trong đó số người trẻ tuổi cường tráng càng ít. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn trưng binh, nhưng hấp dẫn lớn đến vậy mà chỉ tuyển được có hơn hai trăm người. Nhân số thật sự còn rất xa mới đủ a! 

- Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lớn như vậy, chỉ dựa vào hơn ba nghìn binh lính trong thành, muốn bảo vệ cả bốn cửa thành cơ bản không có khả năng. Cho dù chúng ta có hỏa lực cường đại, nhưng cũng phải cần người thao tác! Nếu vấn đề dân cư không thể giải quyết, ta nghĩ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này xem chừng vẫn sẽ tử khí trầm trầm. - Phạt Khắc Lan không hổ là một kỵ sĩ đã kinh qua chiến hỏa hun đúc, liếc mắt một cái đã nhìn ra điểm khuyết thiếu nhất của thành, đây cũng là nhược điểm trước mắt lớn nhất. 

Điều này quả thực là một nan đề. Hàn Thạc cũng hiểu được thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ thiếu nhất là người, thế nhưng lại chưa có biện pháp giải quyết ổn thỏa. Nó vẫn luôn trong chiến hỏa, số cư dân ra đi nhiều năm như vậy đã biến thành như địa ngục nhân gian. Chẳng những cư dân gốc chạy khỏi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà cho dù bình dân thành thị khác, phỏng chừng cũng sẽ không nguyện ý di cư tới. 

Hàn Thạc bây giờ có thể làm đầu tiên là bảo vệ an toàn cho thành, sau đó từ các phương diện xuống tay, thông qua các điều kiện an toàn chính-thứ, còn có lợi ích có lợi với phát triển của bọn họ, từng chút một hấp dẫn cư dân thành thị khác tới định cư tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. 

Chỉ có điều việc này cũng không phải là một quá trình một lần là xong, đích xác phải cần một đoạn thời gian quá độ. Tối thiểu cũng phải loại bỏ uy hiếp cướp bóc từ bảy đại công quốc, mới có thể từ từ chứng minh cho người ngoài thấy thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đích xác đã an toàn. Như vậy mới có thể xoá tan sự e sợ khủng hoảng. 

- Ừm, ta biết điều này đúng là nan đề lớn nhất của chúng ta, tạm thời chúng ta chưa có biện pháp hấp dẫn cư dân tới nhập cư, thế nhưng chỉ cần chúng ta có thể ngăn chặn được bảy đại công quốc cướp bóc, truyền tin tức thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã an toàn ra ngoài. Một số cư dân gốc nhớ quê hương phỏng chừng sẽ nguyện ý trở lại, cứ giải quyết từng phương diện một, ta nghĩ sớm muộn gì thành này nhất định có thể rầm rộ sôi nổi hơn. 

- Trước mắt, số nhân viên binh lính thiếu chúng ta có thể bắt tay từ sơn nhân trên núi chung quanh, cái này cũng là ta để cho bọn họ thành tai mắt của thành, nghe Địch Khắc nói cũng có ba bốn vạn người. Trong đó số có lực chiến đấu là khoảng một vạn người, nhóm lực lượng này nếu có thể nắm vững lợi dụng được, hơn nữa chúng ta còn được trang bị sáu khẩu ma tinh pháo hoàn mỹ. Lấy tường thành chắc chắn ngăn cản bảy đại công quốc địa xâm lấn thì sẽ có phần thắng càng nhiều. - Hàn Thạc đã sớm suy nghĩ vấn đề này, rủ rỉ giải thích cho Phạt Khắc Lan dụng ý gọi sơn nhân về. 

- Đại nhân nếu đã cân nhắc chu đáo, ta sẽ không nói gì thêm. Mặt khác Lao Luân Tư thiếu gia gần nhất sẽ phái vài người am hiểu quản lý thành thị quản lý tài chính tới, quân sự chính trị hẳn là cũng phải đi vào quỹ đạo. - Phạt Khắc Lan cung kính nói. 

Gật gật đầu. Hàn Thạc hờ hững nói: 

- Ừ, những việc này tạm thời do ngươi an bài đi. 

Trước mắt thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trăm nghiệp hưng thịnh lên, đủ loại nhân tài cực kỳ thiếu thốn, Lao Luân Tư an bài nhân tài quân sự chính trị đích xác mới có thể dẫn đến tác dụng trọng yếu. Thế nhưng những người này đều do gã an bài tới, nhân tài quân sự chính trị một khi nắm vững trước đó, từ nay về sau muốn loại trừ sẽ không dễ dàng. 

Nếu để mặc cho loại tình huống này phát triển tiếp, Hàn Thạc vẫn dùng người của Lao Luân Tư thì cái việc cứ thâm nhập bất tri bất giác này, có thể sẽ từ từ biến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thành của Lao Luân Tư. Hàn Thạc bây giờ thành thục hơn rất nhiều so với quá khứ, trong lòng đã rõ ràng tai nạn này. Đáng tiếc bây giờ trong tay hắn không có người của mình để dùng, Lao Luân Tư có phải xuất phát từ hảo ý hay là dụng tâm khác tạm thời cũng chưa ước đoán được. Trước mắt là đang thiếu nhân tài nhất, bây giờ cũng chỉ có thể để như vậy. 

Nhưng trong lòng Hàn Thạc đã bắt đầu có cân nhắc cho mai sau, cũng đã chính thức suy xét bắt đầu nên dùng thân tín của mình, vô luận là bồi dưỡng hay là phát hiện, việc này cũng không phải là chuyện đơn giản. Trong đầu hắn đã có ý nghĩ này, dần dần đi về phòng của mình. 

Ở phủ thành chủ hai ngày, Hàn Thạc ban ngày đốc thúc tiến độ cơ sở phòng ngự, buổi tối lại siêng năng tu luyện ma công cùng ma pháp. Song ma công đột phá càng về sau càng khó khăn, chỉ bằng vào tiến bộ tu luyện ngày qua ngày buồn tẻ này cũng không lớn, nhưng thật ra hắn có tinh thần lực cấp bậc Đại ma đạo sư, trên phương diện ma pháp lại có thể tiến bộ rất nhanh chóng. 

Bởi vậy, tinh lực trước mắt Hàn Thạc đặt ở nghiên cứu Vong Linh ma pháp nhiều hơn. Lợi dụng mật thất phủ thành chủ, hắn có thể thoải mái đi tới Tử Vong Mộ Địa, Tử Vong Mộ Địa đúng là thánh địa thích hợp nhất cho Vong Linh pháp sư tu luyện. Chẳng những có tử khí nồng đậm, còn có đầy đủ ma pháp khí cụ cùng phòng thí nghiệm, tới mỗi đêm hắn đều ở một mình trong đó, chộp một số ma thú còn sống luyện tập ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến. 

Ma công tới Phân Ma chi cảnh như Hàn Thạc, linh hồn đã chuyển biến thành thần thức càng thêm huyền bí, thần thức có một số tác dụng vô cùng kỳ diệu. Căn cứ vào nghiên cứu linh hồn cộng thêm trí nhớ về ma công, hắn dần dần cảm thấy nhận thức linh hồn về Vong Linh ma pháp cùng thần thức biến hóa có phần cùng chỗ. 

Nhất là tại cảnh giới này, thần thức có tác dụng kỳ diệu, có thể cảm ứng được tất cả khí tức sinh linh chung quanh, đối với linh hồn con người tạo thành huyễn cảnh hạ ma ký lên, cùng tinh thần lực liên hệ với ma pháp nguyên tố không đâu không có ở thế giới này, tựa hồ tương đồng với phương diện kỳ diệu nào đó. Hàn Thạc đột nhiên có ý nghĩ đột phá, thậm chí suy xét ma công cùng ma pháp có phải là có thể dung hợp được không, hỗ trợ ưu khuyết điểm cho nhau. 

Thế nhưng trước mắt với Hàn Thạc mà nói, chủ ý kỳ diệu này muốn áp dụng vẫn cực kỳ khó khăn. Bởi vì tại bất luận một lĩnh vực nào, hiện tại hắn còn chưa đạt tới mức tinh thông thuần thục chính thức. Muốn dung hợp quán thông cả hai là một quá trình tìm tòi lâu dài. Xem chừng trong thời gian ngắn không thể áp dụng. 

- Ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến này lợi dụng tinh thần lực công kích linh hồn đối phương, Hàn Thạc lợi dụng ma thú còn sống thí nghiệm đã hai ngày. Hơn nữa hắn đối với thần thức công kích đã có một số cảm ngộ, hai ngày này từng bước đã đến được một số điểm quan trọng. 

Ngày thứ ba từ Tử Vong Mộ Địa đi ra, dưới ánh dương quang chiếu rọi lên người, Hàn Thạc có một loại thoải mái hài lòng. Trong khi hắn kiểm tra tiến độ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì Địch Khắc chẳng biết từ địa phương nào xông ra. Gã cung kính tới cạnh hắn bẩm: 

- Đại nhân, dựa theo phân phó của ngài ta đã gửi lời mời. Năm sơn nhân thủ lĩnh trên núi chung quanh đều đồng ý bảy ngày sau sẽ tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ dự tiệc. 

Mỉm cười, Hàn Thạc liếc Địch Khắc thật sâu mới nói: 

- Địch Khắc. Ngươi cũng là một sơn nhân. Ta biết chuyện này giao cho ngươi làm, ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng. 

"Đương nhiên, bằng vào thủ đoạn của ngươi đám sơn nhân thủ lĩnh dám không đến e rằng đều sẽ gặp nạn, ta không muốn trở thành tội nhân của sơn nhân." 

Địch Khắc thầm nghĩ, trên mặt vẫn cung kính cười nói: 

- Sự tình đại nhân tiêu diệt bọn cường đạo Hồng Hồ Tử đã chiếm được tin tưởng của sơn nhân, ta nghĩ lần này bọn họ đến dự tiệc nhất định trong lòng đang tràn ngập hy vọng. 

- Có lẽ sợ hãi càng nhiều một ít. Ha ha! - Hàn Thạc cười ha ha với Địch Khắc. Hắn làm sao lại không biết những người đó muốn gì chứ. Những gì cần nói Địch Khắc đều đã nói hết. Bọn họ tự nhiên biết nên làm như thế nào. 

- Ách...... Đích xác là có một chút. Hắc hắc! - Địch Khắc cười ruồi trả lời. Nhìn vào mắt Hàn Thạc, gã cảm thấy dường như hắn biết mình nghĩ gì trong lòng, bất giác thầm kinh ngạc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.