Đại Ma Vương

Chương 459: Chương 459: Đào xuất sinh thiên




Kim quang rực rỡ từ Kim Cô bổng phát ra làm cho cả huyệt động sáng bừng lên, trông thật đẹp mắt nên cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Hàn Thạc.

Chỉ thấy Kim hệ chí bảo Kim Cô bổng một đầu được Kim Giáp thi nắm giữ, đầu kia cắm vào lớp băng cứng rắn do Thủy hệ Pháp thần Đế Á Na bố trí, sau đó còn được Thánh nữ gia cố phong kín cửa huyệt động. Kim Cô bổng đã biến thể trở nên to lớn như một cột trụ chống trời, tất nhiên là Kim Giáp thi không thể siết chặt được. Mặc dù không thể nắm chặt Kim Cô bổng, nhưng nó lại có thể phát động Kim nguyên lực trong cơ thể để khống chế cây bổng.

Kim Cô bổng được coi là Kim hệ chí bảo không gì không phá nổi, dưới sự chi phối bởi Kim nguyên lực bên trong cơ thể Kim Giáp thi thì đầu bổng sắc nhọn đang cắm vào lớp băng cứng phong bế cửa động kia đột nhiên bộc phát ra lực công phá đáng sợ. Ngay trước mắt Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ, Kim Cô bổng bỗng rực rỡ kim quang phá nát lớp băng cứng rắn kia một cách dễ dàng như bẻ gãy cành cây khô.

Kim hệ chí bảo Kim Cô bổng nặng ngàn vạn cân, ngoại trừ Kim Giáp thi với Kim nguyên lực sung mãn trong cơ thể ra thì cho dù là Hàn Thạc cũng không có cách nào sử dụng được nếu chỉ dựa vào sức lực của thân thể. Trông cách Kim Giáp thi cầm Kim Cô bổng trong tay, quả nhiên không hổ danh Kim hệ chiến lực đứng đầu, ngay cả tầng băng mang lực lượng của thần do Thánh nữ gia cố cũng có thể dựa vào Kim Cô bổng mà dùng sức mạnh phá vỡ.

- Chạy thôi! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vừa mừng vừa sợ, tức thì hét lên thật to.

Hàn Thạc đang nhìn Kim Giáp thi với vẻ khó tin, khi chợt nghe thấy tiếng thét của Tư Tháp Tác Mỗ thì mới có phản ứng. Hắn tức thì ngâm xướng một câu chú ngữ đưa Kim Giáp thi đang ôm Kim Cô bổng đứng dương dương tự đắc trở về Vong Linh giới.

- Chạy! - Hàn Thạc đáp lời rồi cùng Lão yêu nhanh như điện chớp bay xuyên qua cái cửa huyệt động đã bị phá nát mà chạy ra ngoài. Bên ngoài, Đế Á Na và nhóm người Quang Minh giáo hội vẫn đang bừng bừng khí thế chiến đấu với đám người Hồn tộc, trong đó nàng Thánh nữ kia quả thực là có thực lực cực kỳ khủng khiếp. Nàng ta dường như được một tầng lực lượng thần thánh cuồn cuộn không dứt bao phủ khắp toàn thân bảo vệ, tay cầm một cái chén thánh liên tục phát ra thánh quang, nhờ vậy mà bức bách cho Tộc vương sáu sừng không dám xông đến gần.

- Không xong rồi. Bọn chúng đã phá động trốn ra! Kết giới bằng băng cứng nơi cửa huyệt động là do chính Pháp thần Đế Á Na bố trí nên ngay trong sát na kết giới bị phá vỡ thì bà ta đã cảm ứng ngay được.

Khi thân hình của Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ vừa từ bên trong lao ra thì cũng chính là lúc tiếng hô hoán của Đế Á Na vang lên.

Tuy nhiên, lúc này thì dù là Thánh nữ của Quang Minh giáo hội hay là ba Bán thần đều đang vướng trong trận chiến với người của Hồn tộc. Khi cao thủ thuộc cấp bậc loại này đối chiến, trừ phi một bên có thực lực vượt xa đối thủ còn không thì tuyệt đối không dám có nửa điểm phân tâm.

Ba người Đế Á Na đối phó bốn người có năm sừng của Hồn tộc. Thần kỵ sĩ là người tham gia thực chiến còn Đế Á Na và vị Quang hệ Pháp thần thì không ngừng dùng những ma pháp cực mạnh để công kích. Mặc dù Đế Á Na và vị Quang hệ Pháp thần đã bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới phòng ngự, tuy nhiên lấy ba chọi bốn nên rõ ràng đã lâm vào thế hạ phong.

Đế Á Na phát ra tiếng thét kinh hãi thì hàn khí công kích đối với mấy người của Hồn tộc cũng bị trì hoãn lại một chút. Quang hệ Pháp thần và Thần kỵ sĩ vốn đang cực khổ đối phó bỗng phải chịu áp lực tăng vọt, trong đó Thần kỵ sĩ bị ba chiếc đuôi mãng xà quét ngang thảm hại, thiếu chút nữa thì bị thương nặng.

Thừa dịp cả đám người kia đều bị vướng bận không thể xuất thủ, Hàn Thạc và Lão yêu không chút chần chừ, thân ảnh tựa như những đạo cầu vồng nhanh chóng bay về phương xa, không dám dừng lại ở tại chốn Thánh sơn này lấy một khắc.

Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ chạy cực nhanh, cơ hồ là mọi người còn chưa kịp trông thấy rõ thân ảnh thì hai người đã thoát ra khỏi khu vực này rồi.

Tất cả tinh lực của Thánh nữ Quang Minh giáo hội đều tập trung vào trên người tên có sáu sừng của Hồn tộc, không dám lơ là lấy một phút, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người chạy đi, không có thời gian rảnh để xuất thủ ngăn cản bọn họ.

- Chạy mau! - Tư Tháp Tác Mỗ vừa lao ra từ trên lưng chừng Thánh sơn, lập tức hét lớn với Hàn Thạc.

Hàn Thạc hiển nhiên cũng hiểu được tình hình lúc này ác liệt đến thế nào, khí thế như sấm giăng chớp giật bám sát theo phía sau Tư Tháp Tác Mỗ. Tuy nhiên, nếu so sánh với lão yêu thì trên mặt hắn thật ra vẫn còn vài phần bình tĩnh, chứ chưa đến mức hoảng hốt cuống cuồng giống như Tư Tháp Tác Mỗ.

Một khi đã ra khỏi cái huyệt động ở Thánh sơn kia, Hàn Thạc tự có biện pháp chạy trốn. Về mặt tốc độ phi hành thì hắn tin tưởng cho dù là nhân vật cao hơn hắn một cấp bậc cũng đừng mơ tưởng có thể truy đuổi nổi hắn. Hàn Thạc còn có thể lợi dụng Truyền tống trận thông đến Tử Vong Mộ Địa để chạy thoát. Có chỗ ỷ lại này cho nên hắn mới không lo lắng đến mức như Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ.

Bám theo sau Tư Tháp Tác Mỗ, hai người chạy trốn khỏi Thánh sơn của Quang Minh giáo hội, không đến thành Thánh La ở dưới chân Thánh sơn mà bay đến một tòa thành khác ở thật xa là Áo Đặc Lai.

Tiến vào thành Áo Đặc Lai, Tư Tháp Tác Mỗ lại dựa vào lệnh bài trong tay để sử dụng Truyền tống trận. Di chuyển qua mấy Truyền tống trận thì hai người đã từ biên giới của đế quốc Áo Đăng trở về đến liên minh thương hội Ba Đặc, cuối cùng là xuất hiện ở trong thành Tháp Lí Khắc.

Vừa đến được thành Tháp Lí Khắc, Hàn Thạc lập tức dựa vào một giọt bổn mạng tinh huyết ở trong đầu Y Lệ Toa Bạch mà cảm ứng được phương hướng vị trí của bà ta.

- Bố Lai Ân, lần này nhờ có ngươi nên chúng ta mới có thể giữ được tính mạng, coi như là ta thiếu ngươi một món ân tình! - Tới thành Tháp Lí Khắc rồi, Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ lập tức nói với Hàn Thạc.

- Đừng khách sáo!

Hàn Thạc mỉm cười trả lời. Ngừng một chút, hắn nhíu mày hỏi:

- Tộc vương sáu sừng có lực cảm ứng đối với linh hồn chúng ta, tiếp theo ngươi định làm thế nào?

Lời vừa hỏi, Lão yêu có vẻ lo lắng, chăm chú nhìn Hàn Thạc rồi cuối cùng thở dài một tiếng, nói:

- Ta sẽ lập tức tìm một nơi bí mật để dung hợp tinh thể bản nguyên đấu khí với linh hồn. Chỉ sau khi đạt được sự dung hợp đó thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của tên Hồn tộc kia.

- Nhưng mà chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể xảy ra tại Thánh sơn của Quang Minh giáo hội như thế nào. Nếu tên Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc kia vẫn không bị thương nặng trong trận chiến với Thánh nữ, thừa dịp ngươi đang dung hợp với tinh thể bản nguyên đấu khí mà tìm được ngươi, như vậy thì ngươi cũng chỉ còn mỗi đường chết mà thôi. - Hàn Thạc hỏi.

- Không có biện pháp. Ta chỉ có thể đánh cuộc một keo thôi. Nếu giữa chừng bị Tộc vương tìm tới tận cửa, ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo! - Lão yêu lại thở dài não nuột, tỏ vẻ cam chịu.

Nghe thấy Tư Tháp Tác Mỗ nói như vậy, Hàn Thạc cũng không biết phải nói gì. Đây thật sự là chuyện không thể tránh nổi.

Đối với Lão yêu, Hàn Thạc có ấn tượng cũng không tồi. Mặc dù bởi vì sự tồn tại của bảy đại công quốc, hắn có thể sẽ trở thành địch nhân của lão, nhưng xem xét lại bao nhiêu ngày đồng hành thì thấy thái độ, tính tình của Tư Tháp Tác Mỗ cũng đáng gọi là quang minh lỗi lạc, trong khi đại chiến vẫn nhắc nhở hắn chú ý nguy hiểm, không giống như Hàn Thạc suy đoán rằng lão sẽ vì mình là Thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà có ý niệm xấu xa.

- Vậy thôi. Chúc ngươi may mắn! - Lắc đầu than nhẹ, Hàn Thạc nói với Lão yêu.

- Ngươi cũng vậy. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại. Ha ha, rất vui được quen biết ngươi!

Lão yêu dường như đã thoát khỏi những phiền muộn trong lòng, sang sảng cười nói. Sau đó lão tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, do dự một chút, rồi lại nói thêm:

- Bố Lai Ân, lần này chúng ta chia tay, có lẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại. Có một chuyện ta muốn thương lượng với ngươi, hy vọng ngươi nể tình chúng ta đã kề vai tác chiến mà có thể đồng ý?

- Ngươi trước hết hãy nói ra xem nào. - Hàn Thạc nhướng mày, đã hơi đoán ra Tư Tháp Tác Mỗ muốn nói về chuyện gì.

- Từ nhiều năm trước, ta chính là quốc sư của hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng. Bây giờ hoàng triều này không còn tồn tại nữa mà bị tách ra thành bảy đại công quốc nên ta vẫn còn có chút tình cảm đối với chúng. Hôm nay từ biệt, có thể cả hai chúng ta sẽ đều bị Tộc vương sáu sừng tìm ra và giết chết, cũng có thể có một người thoát khỏi kiếp nạn, hoặc có khi nhờ vận khí tốt mà cùng sống sót.

- Nếu ta có thể sống sót, ta sẽ ước thúc bảy đại công quốc vĩnh viễn không được xâm phạm thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, nhưng mà nếu ta chết còn ngươi may mắn sống sót, ta hy vọng ngươi nể mặt mũi của ta mà đừng làm cho sinh linh của bảy đại công quốc gặp tang tóc.

- Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc của các ngươi và liên minh thương hội Ba Đặc vẫn có ý dòm ngó bảy đại công quốc. Ta biết rằng nếu ta chết thì chắc chắn bảy đại công quốc khó thoát được tai kiếp. Nếu ngươi may mắn sống sót, bảy đại công quốc nhất định sẽ bị thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đè bẹp. Ta không cầu mong ngươi dừng tay, nhưng ta hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với công dân của bảy đại công quốc. - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ chăm chú nhìn Hàn Thạc, thành khẩn bày tỏ.

Bởi vì Tư Tháp Tác Mỗ đã thấy trước có nhiều khả năng sẽ bị chết nên mới có thể nói ra những lời như vậy. Nhìn từ bất cứ góc độ nào, yêu cầu của Tư Tháp Tác Mỗ cũng không phải là quá phận. Hàn Thạc vừa nghe thấy những lời khẩn cầu của Tư Tháp Tác Mỗ thì lập tức gật đầu đáp:

- Yên tâm đi. Ta sẽ đối xử tử tế với công dân của bảy đại công quốc.

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ có chết đi hay không thì Hàn Thạc cũng không biết, nhưng hắn biết bản thân mình nhất định sẽ thoát khỏi tai kiếp này. Hàn Thạc sớm đã có ý vươn tay sang bảy đại công quốc, mặc dù Lão yêu còn sống cũng không thay đổi được quyết định này của hắn, giờ đây Tư Tháp Tác Mỗ vẻn vẹn chỉ là muốn Hàn Thạc đáp ứng sẽ đối xử tử tế bảy với công dân đại công quốc, điều này cũng không quá phận.

- Cám ơn, ta sẽ quay về Kinh Cức cốc an bài mọi chuyện, sau đó thì lập tức tìm một nơi người thường không thể phát hiện được để dung hợp tinh thể bản nguyên đấu khí. Thật sự hy vọng rằng chúng ta còn có cơ hội gặp lại! - Lão yêu cười sang sảng nói rồi liền thong dong rời khỏi nơi này.

Tư Tháp Tác Mỗ vừa đi khỏi, Hàn Thạc hạ giọng lẩm bẩm nói:

- Hy vọng ngươi có thể tránh được tai kiếp!

Đối với vị Bán thần nhiều năm ngăn cản gót giầy chinh phạt của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc này, Hàn Thạc bây giờ vẫn còn sự tôn trọng do cảm mến lẫn nhau và thật lòng hy vọng còn có cơ hội gặp lại Lão yêu. Khi Lão yêu từ từ đi khuất khỏi tầm mắt, hắn hít sâu một hơi rồi bay nhanh đi, dựa vào cảm ứng với Y Lệ Toa Bạch mà tìm được mụ.

- Hãy đi theo ta! - Vừa trông thấy Y Lệ Toa Bạch, Hàn Thạc lập tức phân phó, dẫn người hầu mới này quay về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.