Đại Ma Vương

Chương 582: Chương 582: Ngươi Rốt Cuộc Là Nam Hay Nữ?




Bên ngoài Thâm Uyên, một khoảng đất trống rộng lớn cắm đầy những lá cờ đủ mọi màu sắc.

Những vết nứt dày đặc trên mặt đất tạo thành đồ hình bất quy tắc huyền ảo, từng bóng máu bay lượn trong đó, Hàn Thạc thân ở trung ương, nhắm mắt không nói một lời, tay không ngừng đánh ra những đạo hào quang, rơi xuống lá cờ phất phơ trong gió.

Một luồng khí tức dày đặc âm trầm chậm rãi từ lá cờ bay tới, sức mạnh quỷ dị từ những bóng máu đó dần dần hội tụ vào những rãnh nứt trên đất...

Đột nhiên, tiếng rú thê lương đáng sợ từ những vết nứt trên mặt đất truyền tới, lá cờ chợt hiện lên tà quang chói lọi, như đón chờ một việc gì đó sắp phát sinh...

Bên ngoài, Bối Hi Ma Tư và bọn người Bá Đức, Tề Ni Á ai nấy đều nghi hoặc khó hiểu nhìn những biến hóa này, căn bản không rõ đang xảy ra việc gì. Chỉ có đồ đệ Hàn Thạc Huyết Linh, vì được hắn dạy về ma công thường thức, nên mới loáng thoáng biết một vài tình huống.

- Hàn Thạc đang làm gì thế? - Khiết Bích Nhi khẽ cau mày, lẩm bẩm không hiểu.

- Sư phụ đang luyện khí. - Huyết Linh nghe tiếng lẩm bẩm của Khiết Bích Nhi, nhẹ giọng trả lời.

Kể cả Bối Hi Ma Tư, mọi người nghe Huyết Linh nói thế, đều đưa mắt dán vào người Hàn Thạc, ai nấy đều tràn đầy tò mò, Khiết Bích Nhi hỏi:

- Luyện khí? Luyện khí là cái gì?

- Tựa như tạo thành vũ khí ấy, nhưng phức tạp hơn, ngoại trừ một vài nguyên liệu đặc thù, còn phải lợi dụng Ma Nguyên lực và bổn mạng tinh huyết, rất kỳ lạ. - Huyết Linh hưng phấn nhìn ngón tay Hàn Thạc bắn ra máu tươi, giải thích.

Đối với giải thích của Huyết Linh, mấy người chung quanh vẫn có vẻ không hiểu, kể cả Đại Ma Vương cuối cùng của Thâm Uyên giới Bối Hi Ma Tư cũng không rõ việc này như thế nào, mày nhăn tít lại.

Huyết Linh không nói thêm gì nữa, hai mắt hào quang lấp lánh, dồn tinh thần nhìn Hàn Thạc luyện chế ma khí, cố ghi nhớ những thủ thế và pháp quyết của khắc thật sâu trong óc.

“Có thể thông qua Tinh Thần Sa Lưu thật sao?” - Trong lòng Bối Hi Ma Tư tự hỏi. Cặp mắt xanh nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc thần bí khó lường, đem tất cả hy vọng ký thác vào người hắn.

“Hàn Thạc quá thần kỳ, hắn luôn có một biểu hiện gì đó rất khó tin.” - Hai thiếu nữ Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù, từ khi biết Hàn Thạc trở thành người đứng đầu Thâm Uyên giới, lại càng sùng bái hắn hơn nữa. Trong lòng các nàng, Hàn Thạc không có gì không thể làm, là người cường đại nhất trên đời.

Đột nhiên, vài đạo dị quang chói lọi từ trong cơ thể Hàn Thạc đột nhiên bắn ra, tới tấp rơi xuống mấy vết nứt trước người hắn. Chốc lát, những vết nứt này như hóa thành những đường hào quang, những thứ trong suốt trong đó tỏa ra hào quang lấp lánh, bắn quanh người Hàn Thạc, những bóng máu chung quanh thi nhau chui vào những vật này.

Trong chốc lát, mấy thứ đồ vật đó toàn bộ rơi xuống lòng bàn tay Hàn Thạc. Hàn Thạc một mạch nhắm mắt không nói một lời, đột nhiên mở hai mắt, mỉm cười, chỉ thấy người hắn mơ hồ bay lên một vòng, những lá cờ đủ mọi màu sắc lập tức hoàn toàn biến mất trong không gian giới chỉ của hắn.

Thân ảnh nhoáng lên, Hàn Thạc đã đến bên cạnh Bối Hi Ma Tư, lấy ra một cái thủ hoàn (vòng đeo tay) trong suốt rực lỡ, đưa cho hắn nói:

- Có nó, ta nghĩ việc đi thông qua Tinh Thần Sa Lưu cũng không phải là việc khó.

Bối Hi Ma Tư đầu óc mờ mịt, đưa tay tiếp nhận món đồ be bé này, bán tín bán nghi nói:

- Một thứ bé tí như thế này có thể giúp ta xuyên qua Tinh Thần Sa Lưu à?

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc tự tin nói:

- Yên tâm đi, nhất định có thể! Cái này gọi là hồn hoàn, nó có thể bảo vệ linh hồn ngươi không bị ngoại lực ăn mòn. Chỉ là thời gian có hạn, phải xuyên qua rất nhanh.

- Sao ta có thể tin ngươi được chứ? - Bối Hi Ma Tư vẫn chưa tin, ngón tay nhè nhẹ sờ sờ vào hồn hoàn, đánh giá Hàn Thạc.

- Tin hay không tùy ngươi, ừm, chúng ta đi trước, ngươi có thể tự mình cân nhắc đi. - Hàn Thạc mỉm cười, sau đó nói phương pháp sử dụng hồn hoàn cho Bối Hi Ma Tư.

Luyện chế loại tiểu ma khí cũng không khó, nếu Hàn Thạc nguyện ý có thể luyện chế loại có thể sử dụng nhiều lần. Chỉ có điều Hàn Thạc bây giờ coi Thâm Uyên giới trở thành lãnh địa tư nhân của mình, không muốn một vị Thần nào có thể dễ dàng tiến vào. Bên ngoài vị diện truyền tống trận duy nhất này lại có chướng ngại thiên nhiên Tinh Thần Sa Lưu, hắn nhất định phải lợi dụng nó.

Trong khi Bối Hi Ma Tư cầm hồn hoàn trầm mặc không nói gì, Hàn Thạc lấy ra vài cái nữa, phân biệt đưa cho Huyết Linh Khiết Bích Nhi và Hải Mạn Na Tây Nhĩ Phù, nói ra sử dụng phương pháp một lần.

- Đại nhân, chúng ta cũng có thể đi với ngài. - Bá Đức tiến lên một bước, quì một gối trước mặt Hàn Thạc, nói vẻ nguyện ý.

Mỉm cười lắc lắc đầu, Hàn Thạc nói:

- Tạm thời không cần, hai người các ngươi có quan hệ thân mật nhất với ta. Có các ngươi ở lại Thâm Uyên giới sẽ giúp ta quản lý mọi việc, nhận tín ngưỡng của tất cả dân chúng Thâm Uyên giới. Yên tâm đi, nói không chừng ta sẽ trở về rất nhanh, đến lúc đó có thể mang các ngươi đi, giúp ta diệt trừ một vài địch nhân.

Trước mắt tình thế đại lục Kì Áo không rõ, Hàn Thạc cũng không vội vàng cho Bá Đức và Tề Ni Á cùng rời đi. Nếu lần này có thể thuận lợi tới đại lục Kì Áo, Thâm Uyên giới cũng coi như vườn sau của hắn, đến lúc đó muốn thế nào thì làm thế ấy. Mấu chốt nhất bây giờ là chiếm lĩnh toàn bộ Thâm Uyên giới, thay đổi tín ngưỡng của vạn dân.

- Tuân mệnh đại nhân! - Hàn Thạc vừa nói như vậy, Bá Đức cũng không nói thêm gì nữa.

- Hai người các ngươi đi trước đi. Quét sạch mọi thế lực ở Thâm Uyên giới, chờ ta lần sau trở về, ta hy vọng Thâm Uyên giới rốt cuộc không có lực lượng phản kháng nữa. - Hàn Thạc khẽ gật đầu, phân phó.

Hai người Bá Đức Tề Ni Á không nói thêm gì nữa, cung kính vái Hàn Thạc một lễ, rồi lặng lẽ phi thân ly khai.

Ngẩng đầu nhìn Tinh Thần Sa Lưu giữa không trung, hai hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc đột nhiên bay ra, mỗi người tay cầm một hồn hoàn, cùng Hàn Thạc chuẩn bị xâm nhập, thấy Bối Hi Ma Tư vẫn do dự không quyết, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:

- Ngươi rốt cuộc có đi không?

Bối Hi Ma Tư trầm mặc không nói, nhìn Tinh Thần Sa Lưu, mắt xanh lấp lánh.

Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu, Bối Hi Ma Tư này hẳn không phải e ngại mình cố ý hại hắn, mà là vì quá sợ uy lực của Tinh Thần Sa Lưu, lại không tin hồn hoàn do mình luyện chế.

- Sư phụ, hắn không đi, chúng ta đi trước.

Huyết Linh từ khi theo Hàn Thạc, trải qua vài trận huyết tinh đồ sát, lá gan càng lúc càng lớn, bây giờ xem ra cũng chẳng sợ gì Bối Hi Ma Tư Đại Ma Vương này.

Thầm nghĩ Huyết Linh chi thể quả nhiên bất phàm, tâm chí cứng rắn của hắn dần dần thể hiện ra ngoài rồi. Mấy người Khiết Bích Nhi đã theo Hàn Thạc thời gian rất dài, bây giờ đối mặt với Bối Hi Ma Tư, vẫn có vẻ rất sợ hãi.

Ba cô Khiết Bích Nhi, Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù vô cùng cẩn thận cầm hồn hoàn, ngẩng đầu nhìn Tinh Thần Sa Lưu, trong mắt vẫn có chút khiếp đảm.

Nữ nhân quả nhiên là nữ nhân, khi gặp phải những việc thế này, đích xác không bằng nam nhân. Trong lòng Hàn Thạc thầm than một câu, suy nghĩ một chút, hắn dặn Huyết Linh:

- Ngươi sử dụng hồn hoàn, ta mang ngươi xuyên qua Tinh Thần Sa Lưu một vòng.

- Dạ, sư phụ! - Huyết Linh quả nhiên gan lớn bằng trời, biết rõ Tinh Thần Sa Lưu kinh khủng, nhưng vẫn lập tức đồng ý ngay.

Trước mắt mọi người, Huyết Linh cắn vỡ ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mặt hồn hoàn, chỉ thấy một đạo huyết quang hiện lên, “vèo”, hồn hoàn đã ẩn vào trong cơ thể Huyết Linh, một vầng sáng lập lòe thoáng hiện trên đầu hắn.

Vươn tay nắm lấy Huyết Linh, bản thể Hàn Thạc đột nhiên tiến vào giữa Tinh Thần Sa Lưu, chỉ thấy hai người vừa vào, hào quang trên đầu Huyết Linh lóe ra, vầng sáng lóng lánh trên đầu dường như cản trở sức mạnh nào đó đang xâm thực.

- Ta không việc gì, ngươi thấy chưa? - Khóe miệng Huyết Linh nhếch lên vẻ trào phúng, hét lên với Bối Hi Ma Tư.

Mắt xanh Bối Hi Ma Tư tràn đầy kinh hãi, nói:

- Không ngờ vô sự thật, khó tin, khó tin quá!

- Còn chờ cái gì! - Hàn Thạc quát khẽ, vừa nói xong, Bối Hi Ma Tư không còn hoài nghi, dựa theo phương pháp Hàn Thạc nói, lập tức sử dụng hồn hoàn, đột nhiên cả người bắn về phía Tinh Thần Sa Lưu.

Ba cô Khiết Bích Nhi cũng không do dự nữa, cùng hai hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc cầm hồn hoàn bắn vào trong Tinh Thần Sa Lưu.

Từng đạo thân ảnh tiến vào Tinh Thần Sa Lưu, do bản thể Hàn Thạc mở đường, đi sâu vào Thâm Uyên. Trong chốc lát, mọi người đều bình yên vô sự thông qua Tinh Thần Sa Lưu bít chặt cửa vào, trong tiếng chặc lưỡi kỳ lạ, lại mất thêm một thời gian nữa, cuối cùng đi tới vị diện truyền tống trận trong sơn cốc Thâm Uyên.

- Chuyện gì thế, xảy ra việc gì. - Nhìn sơn cốc không còn sương mù, không có kết giới phong ấn, Bối Hi Ma Tư vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi Hàn Thạc.

- Không có gì, có lẽ là bị Tinh Thần Sa Lưu quét qua một lần, tạm thời sức mạnh không còn nữa.

Hàn Thạc thuận miệng giải thích, lại mở ra vị diện truyền tống trận, nói với Bối Hi Ma Tư:

- Nói cho ta biết tọa độ diện truyền tống trận quê hương ngươi đi.

Một chuỗi số thật dài được Bối Hi Ma Tư vội vàng đọc ra. Khi hắn suốt ruột bước vào đó, trước khi truyền tống trận mở ra, Bối Hi Ma Tư nói:

- Hàn Thạc, nếu ngươi đến quê hương ta, nhớ theo phương pháp ta nói mà tìm ta.

- Hiểu rồi!

Hàn Thạc phất phất tay, đang chuẩn bị cho hắn rời đi, chợt mỉm cười hỏi:

- Một vấn đề cuối cùng, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?

- Ngươi nói xem? - Trong đôi mắt xanh của Bối Hi Ma Tư lóe lên tiếu ý, thanh âm thanh nhã dễ nghe, xem ra rất vui vẻ.

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.

Hàn Thạc mỉm cười, giúp Bối Hi Ma Tư mở truyền tống trận ra, trong ánh hào quang chói lọi, không gian chung quanh chợt méo xệch đi.

- Chúng ta cũng đi thôi. - Sau khi nạp đầy ma tinh quáng thạch, Hàn Thạc và bọn người Khiết Bích Nhi đứng trên vị diện truyền tống trận, sau đó mở vị diện truyền tống trận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.