Một đạo hào quang hiện lên, quang cảnh chung quanh biến ảo.
Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng khi Hàn Thạc thấy cảnh quen thuộc chung quanh, sự ngạc nhiên vui mừng trong lòng vẫn không thể ức chế được, lúc này cất tiếng cười dài trong Tử Vong Mộ Địa:
- Ta đã trở lại!
Dưới chân hắn là cự hình vị diện truyền tống trận, bên kia là mấy gian trữ tàng thất, ngoài cửa lớn mở rộng thấy bầu trời quanh năm hôn ám, nguyên tố Tử Vong đậm đặc, bạch cốt trắng hếu khắp nơi.
Đúng, chính là Tử Vong Mộ Địa!
Bọn người Huyết Linh và Khiết Bích Nhi từ vị diện truyền tống trận đi xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây vẻ tò mò, miệng chặc lưỡi kỳ lạ.
- Sư phụ, nơi này chính là quê hương của người à? - Huyết Linh ra ngoài, nhìn bạch cốt đầy đất, cảm thụ mùi vị không khí, lên tiếng.
- Ừm, chỉ là chỗ này toàn bộ bị kết giới bao phủ rồi, bên ngoài mới là hình dáng gốc của thế giới này.
Trong lòng Hàn Thạc vui không kìm được, thuận miệng trả lời, chợt nghĩ một chút, dặn dò:
- Ta cũng không biết mình rời đi bao lâu rồi. Các ngươi tạm thời ở nơi này, ta muốn xem tình hình đại lục Kì Áo cái đã. Chờ ta hiểu hết mọi việc ở đây, ta sẽ quay lại mang các ngươi đi.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, đám Khiết Bích Nhi Huyết Linh không có ý kiến gì. Họ sớm nhìn ra sự kích động của Hàn Thạc, biết hắn cần phải biết rõ những biến hóa của thế giới này sau khi rời đi.
Phân phó bọn người Khiết Bích Nhi những điều cần chú ý, sau đó Hàn Thạc để cho họ toàn bộ rời khỏi vị diện truyền tống trận, mình thì đứng giữa truyền tống trận, dùng phương thức khởi động trong phạm vi nhỏ. Quang ảnh chợt lóe, Hàn Thạc biến mất khỏi Tử Vong Mộ Địa, đi tới mật thất được đào sâu dưới phủ thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ. Mấy cây ma pháp bổng tạo thành ma pháp trận nho nhỏ lúc trước vẫn còn dưới hầm do Thổ Giáp thi đào sâu dưới đất. Hàn Thạc đánh giá bốn phía một chút, phát hiện có vẻ vẫn chưa xảy ra biến hóa gì nhiều.
Từ mật thất sâu dưới đất đi ra, thần thức Hàn Thạc triển khai, thu hết cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vào trong lòng.
Hàn Thạc cũng không biết mình đã rời đi bao lâu, nhưng từ quan sát của hắn, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ so với trước khi hắn ly khai, rõ ràng càng phồn vinh phú cường hơn xưa.
Tâm thần vừa động, Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, phòng họp của phủ thành chủ.
Bọn người Đa Khắc Tư, Kiệt Khắc, Địch Khắc, Phạt Khắc Lan, Hải Luân Đế Na đang nghị sự trong đại sảnh, sôi nổi thương thảo cái gì đó, đột nhiên thấy một đạo dị quang hiện lên, trong cả đại sảnh nghị sự có thêm một bóng người hùng vĩ.
Dàn lãnh đạo thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều giật mình cả kinh. Đang chuẩn bị quát mắng người đường đột xâm nhập, đột nhiên toàn bộ đều ngây người. Ai nấy đều kinh dị nhìn Hàn Thạc đang đứng đó, tiếng thảo luận ồn ào chợt tắt ngấm.
- Có thích khách. Bắt ngay! - Một vệ sĩ gác cửa trẻ tuổi xa lạ, đột nhiên kêu to một tiếng, liều mạng phóng người lao vào Hàn Thạc.
Hai đạo nhân ảnh, chẳng biết từ đâu đột nhiên bắn tới, đằng đằng sát khí nhằm phía Hàn Thạc. Chính là Y Lệ Toa Bạch và Bác Lan Tư tu luyện Thí Thần ma đạo. Hai người vẫn luôn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó. Khi vừa cảm nhận được một khí tức cường đại xuất hiện trong đại sảnh nghị sự, lập tức từ chỗ núp lao ra.
Chỉ là trong khi hai người vừa vọt tới, đã nhìn thấy rõ ràng người đến là ai. Vội vàng khựng lại, kích động vô cùng quì xuống lễ bái trước mặt Hàn Thạc. Hai người nhìn hắn, cả người run rẩy. Nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
Tên vệ sĩ không biết Hàn Thạc, vừa thấy hai lão quái vật Y Lệ Toa Bạch và Bác Lan Tư đột nhiên quì xuống trước mặt Hàn Thạc, còn tưởng họ gặp độc thủ, trong lòng phát lạnh. Hắn biết mình phỏng chừng cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng vẫn không lui lại, kiếm quang lấp lánh đâm thẳng vào Hàn Thạc.
- Dừng tay! - Đột nhiên, tất cả lãnh đạo nghị sự trong đại sảnh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đồng thời có phản ứng, cùng quát lên.
Tên vệ sĩ bị tiếng quát trong nghị sự đại sảnh làm giật mình, chưa có phản ứng gì, đã bị Y Lệ Toa Bạch đè xuống, ép hắn quỳ gối xuống trước mặt Hàn Thạc.
- Không mở mắt ra mà xem. Đến cả thành chủ đại nhân cũng dám động thủ. Không muốn sống nữa à?! - Y Lệ Toa Bạch trừng mắt nhìn tên vệ sĩ này, mắng.
Tên vệ sĩ này nhất thời tựa hồ không có phản ứng gì, mờ mịt nói:
- Thành chủ đại nhân? Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không phải không có thành chủ à?
Đột nhiên, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, lại thấy vẻ tôn kính trong mắt hai lão quái vật Y Lệ Toa Bạch và Bác Lan Tư, thân thể chấn động, thanh âm run rẩy:
- Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội!
Phất phất tay, Hàn Thạc không nói gì, chỉ nhìn vào những người trong nghị sự sảnh, bắt đầu từ Kiệt Khắc tới Phạt Khắc Lan, hắn phát hiện mọi người rõ ràng xảy ra một vài biến hóa, nhưng căn bản cũng không quá lớn.
Kiệt Khắc mập mạp, bây giờ lại để râu, so với trước kia thì trưởng thành chững chạc hơn nhiều, trên người tự nhiên toát ra khí thế của người quyền quí. Đa Khắc Tư vẫn nghiêm túc, thần tình luôn luôn kiên nghị phong sương, Hải Luân Đế Na vẫn đẹp động lòng người, cặp mắt nóng bừng nhìn Hàn Thạc, dường như muốn hòa tan hắn……
Sau khi nhìn mọi người một lần, Hàn Thạc thở phào nhẹ nhõm, biết mình hẳn chưa rời quá lâu.
Sau khi trở lại đại lục Kì Áo, trong lòng Hàn Thạc kỳ thật vẫn hơi sợ hãi. Lúc trước khi rơi vào thời không loạn lưu vực, hắn có loại cảm giác thời gian không gian lẫn loạn, hắn sợ thời gian mình ở Thâm Uyên giới khác với thời gian ở đại lục Kì Áo.
Vạn nhất thời gian giữa hai vị diện này chênh lệch quá nhiều, hắn khi về tới đại lục Kì Áo, phát hiện tất cả những người quen thuộc đã già chết, vậy có thể sẽ tạo thành đả kích quá lớn với hắn. Bởi vậy, từ khi về tới đại lục Kì Áo, hắn vẫn luôn luôn lo lắng về điểm này.
Xem chừng mọi người mặc dù có chút biến hóa, nhưng xem ra thời gian cũng vẫn chưa quá lâu, hắn thầm thở phào.
- Ta ly khai bao lâu rồi? - Dưới cái nhìn kích động chăm chú pha lẫn hưng phấn của mọi người, Hàn Thạc mỉm cười, rốt cục mở miệng trước.
- Năm năm, năm năm đó! Tiểu tử ngươi, chết ở nơi nào đó? - Kiệt Khắc kêu lên một tiếng, thân hình mập mạp phục phịch chạy về phía Hàn Thạc, nắm tay đấm vào ngực hắn, có vẻ muốn dùng loại phương thức này để biểu đạt sự hưng phấn của mình.
Những người khác mặc dù cũng kích động, nhưng chỉ dùng vẻ mặt và đôi mắt biểu đạt, không ai giống như Kiệt Khắc dùng hành động để phát tiết. Dù sao, Kiệt Khắc và Hàn Thạc đã quen biết từ khi còn ở ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, cảm tình hai người thâm sâu hơn người khác nhiều.
Hải Luân Đế Na ma pháp sư xinh đẹp này sớm đã lấy tư cách là nữ nhân của Hàn Thạc mà dời về đây, mặc dù cũng quan hệ thân mật với Hàn Thạc, nhưng dưới cái nhìn mọi người, vẫn lúng túng không dám vùi đầu vào lòng hắn, chỉ có thể dán ánh mắt nóng bừng nói cho Hàn Thạc biết sự kích động của nàng.
- Năm năm, may mà chỉ năm năm thôi, khà khà. - Để mặc Kiệt Khắc đấm vào ngực hắn, Hàn Thạc cười ha ha.
- Chỉ là năm năm? Nhân sinh có mấy cái năm năm? Tên khốn khiếp này, để lại một đống hổ lốn cho chúng ta, bản thân mình thì không nghe không hỏi, không có việc gì tự nhiên biến mất, đã đi là đi thật lâu, quá đáng thật! - Kiệt Khắc đấm một lát, thấy Hàn Thạc chẳng sao cả, còn bàn tay mập mạp của mình lại đau nhức, không thể không bỏ qua không tiếp tục phát tiết nữa, trừng mắt oán giận nói với hắn.
Đột nhiên, hai đạo nhân ảnh từ xa bay nhanh đến, Hàn Thạc nhướng mày kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh đã tới nghị sự sảnh, đó chính là Hỏa Diễm Đế Vương cấp năm và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ. Hai người vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, không hiểu ngạc nhiên hay khiếp sợ, nhìn hắn vẻ kinh dị.
- Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã bị Tộc Vương sáu sừng của Hồn tộc giết chết rồi chứ? - Hàn Thạc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, hai mặt nhìn nhau, đồng thanh nói. Vừa nói xong, hai người hai mặt nhìn nhau, cười ha hả.
- Hài tử ta đâu, ngươi đem hài tử ta tới nơi nào rồi? - Hỏa Diễm Đế Vương vừa tới, dùng thanh âm mạnh mẽ hạch hỏi Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngạc nhiên, cười khổ nhìn bộ dáng đanh đá của Hỏa Viêm Đế Vương và Tư Tháp Tác Mỗ tuấn mỹ, dò hỏi:
- Các ngươi làm sao ở nơi này? Sau khi ta ly khai, đã xảy ra việc gì?
- Nói đến thì dài lắm.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ mỉm cười, nhìn nhìn mọi người trong nghị sự sảnh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, nói:
- Ba năm trước đây đại lục Kì Áo bộc phát đại chiến toàn bộ đại lục. Mấy năm này xảy ra một vài sự tình rất thú vị, bây giờ cả đại lục có vài người chuyên xúi dục chiến tranh, thật sự là một lời khó nói hết.
- Này, tiểu tử, mau nói cho ta biết, hài tử của ta ở đâu rồi? - Hỏa Diễm Đế Vương trong lòng chỉ nhớ tới Hỏa Giáp thi, lại bắt đầu truy vấn.
Hỏa Diễm Đế Vương đanh đá bây giờ ở trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Hàn Thạc tin rằng những năm gần đây nhất định trợ giúp thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không ít. Hỏa Diễm Đế Vương cấp năm là Bán thần, năm năm này, mụ vẫn chỉ là Bán thần. Song Hỏa Giáp thi đang hấp thu một Hạ vị thần Hỏa hệ, một khi thành công hấp thu hoàn toàn sức mạnh của Khắc Khắc Lạc Phổ Tư, tuyệt đối có thể vượt qua mụ Hỏa Diễm Đế Vương cấp năm này.
- Hắn đang tu luyện, một thời gian nữa mới có thể gặp ngươi.
Dừng một chút, Hàn Thạc cười tủm tỉm nhìn mụ đàn bà trung niên này, nói:
- Khi ngươi nhìn thấy hắn, ngươi sẽ phát hiện hắn biến hóa nhiều thế nào, vượt xa ngươi tưởng tượng đó.
- Hừ, làm bộ làm tịch. Ta về trước đây, chiếu cố tiểu tử đó cho ta.
Hỏa Diễm Đế Vương đi tới nghị sự sảnh tựa hồ muốn bảo vệ mọi người, vừa thấy người đến là Hàn Thạc, mụ cũng không có hứng thú gì nữa, vừa nói xong những lời này, lại hỏa tốc bay đi.
Từ biểu hiện của Y Lệ Toa Bạch và Bác Lan Tư, còn có phản ứng của lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Hỏa Diễm Đế Vương, Hàn Thạc biết thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hẳn là không an ổn như hắn tưởng tượng, xem ra hình như đang phòng bị cái gì đó.
- Tư Tháp Tác Mỗ, nói hết tình thế bây giờ cho ta đi. - Hàn Thạc nhướng mày, nhìn lão yêu hỏi.