Đế Á Na vừa rút cây ma pháp trượng sắc lam ra, khu vực này một lần nữa thủy nguyên tố đậm đặc đột nhiên có lại, không khí vốn khô ráo giờ tràn ngập hơi nước ẩm ướt, màn hơi nước mông lung bao quanh người vị phu nhân này càng thêm mờ mịt.
- Lôi Nặc phụ trách đám dị tộc bên ngoài, hai người các ngươi tới gần đoạt lấy tinh thể bản nguyên, ta ở phía ngoài dùng ma pháp hỗ trợ. - Đế Á Na việc đáng làm thì nên làm, phát ra mệnh lệnh, ma pháp trượng trong tay cũng bắt đầu cấp tốc hấp thu thủy nguyên tố đậm đặc trong khu vực.
- Đi! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ khẽ quát, bàn tay đã nắm một thanh trường kiếm giản dị tự nhiên bề rộng bằng hai ngón tay, thanh âm vừa dứt, người đã bay ra trăm mét, nhằm thẳng phía đám người dị tộc đang cử hành nghi thức tà ác nào đó.
Hàn Thạc hai tay trống trơn, vừa thấy Tư Tháp Tác Mỗ đột nhiên nhích người, liền hóa thành một tia chớp màu đen theo sát lão yêu. Người còn đang giữa không trung, móng tay mười ngón trong chớp mắt đã dài thêm một mét, những móng tay đáng sợ ấy lóe lên vẻ sáng bóng như của lưỡi đao sắc bén.
“Thiên ma lợi nhận", loại ma công này chỉ khi đạt tới cảnh giới Túng Dục mới có thể tu luyện, bởi vì chỉ có ma thể đạt tới cảnh giới này mới có thể thúc đẩy việc sinh trưởng thiên ma trảo, bất quá người trong Ma Môn tự nhiên sẽ không gọi móng tay dài ra này là "Trảo", cho nên mới có tên gọi "Thiên ma lợi nhận".
Chúng sau khi được quán chú Ma nguyên lực tinh thuần liền hình thành Thiên ma lợi nhận quả thực có mũi nhọn sắc bén như lưỡi dao, so với thần binh lợi khí thông thường còn phải lợi hại hơn một chút, cái tên lợi nhận cũng coi như là danh xứng với thật.
Nhìn từ xa, mười móng tay Hàn Thạc như là mười mũi đao nhọn lập lòe hàn quang di động. Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ tranh thủ liếc về phía sau liền bị hai tay biến hóa kỳ dị kia dọa cho hoảng sợ, thầm nghĩ tiểu tử này rốt cuộc có phải là loài người không, đầu ngón tay làm sao so với lưỡi đao còn bén nhọn hơn?
“Vo vo…"
Đám người dị tộc đang cử hành nghi thức tà ác nào đó lập tức đã nhận ra nguy hiểm đang đến, thanh âm chói tai bỗng vang vọng bầu trời, nếu bốn người Hàn Thạc không phải tất cả đều là cường giả chân chính, kiểu người bình thường như Tắc Tây Lị Á mà tới, chỉ riêng cái loại tiếng động kia e rằng đã làm rách màng nhĩ của họ rồi.
- Ngươi trái ta phải. Xông tới! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ hét lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đã có thêm vài phần sắc xám trắng không khỏe mạnh. Hàn Thạc còn chưa kịp đáp lại thì tốc độ lão yêu chợt tăng vọt, trong nháy mắt đã rạch ngang mặt hồ, đáp thẳng xuống đảo nhỏ đầy người dị tộc kia.
Trường kiếm trong tay Tư Tháp Tác Mỗ quét qua, đấu khí vô sắc vô hình bộc phát như nước lũ, mười mấy dị tộc gần lão nhất khi còn cách chừng ba mét thì thân thể thình lình đã vỡ vụn nổ tung ra.
Kiếm sĩ và kỵ sĩ từ khi bắt đầu nhập môn, một khi có đấu khí sẽ có màu sắc khác nhau, từ màu lam nhạt của kiếm sĩ thực tập đến màu vàng kim của Kiếm thánh. Trong truyền thuyết chỉ có cường giả đột phá Kiếm thánh mới có thể khiến cho đấu khí vô sắc vô hình phản phác quy chân (trở lại nguyên trạng). Tư Tháp Tác Mỗ hiện giờ hiển nhiên chính là cường giả chân chính đã đột phá cảnh giới Kiếm thánh.
Nếu không phải thần thức Hàn Thạc cường đại, thời khắc chú ý tới động tác xuất thủ của Tư Tháp Tác Mỗ thì e là vẫn thật sự không dễ nhận thấy đấu khí ngưng tụ vô hình vô sắc trên trường kiếm của lão. Loại đấu khí không có màu sắc này không lần ra được đầu mối, ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, trong lúc giao chiến sẽ làm cho bất cứ kẻ nào phải đau đầu.
“Quả nhiên lợi hại! Đích thật là cường giả bán thần hàng thật giá thật! Khó trách Kiếm thánh Tạp La Lạp và Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư ỉu xìu chiến bại.”
Hàn Thạc sau khi chứng kiến lão yêu xuất thủ, liền ngầm nhận định.
Trong khi quan sát Tư Tháp Tác Mỗ, động tác của hắn cũng không chậm hơn chút nào. Lão yêu vừa quét một kiếm ra thì Hàn Thạc cũng đã nhảy vào giữa một bên dị tộc. Phía ngoài có gần trăm tên trên đầu có một-hai cái sừng, đuôi mãng xà da màu lục, ánh mắt cũng sắc lục lạnh như băng không có cảm tình ngưng tụ chặt trên người hắn, mấy chục người dị tộc cũng đã vọt tới.
- Hắc hắc, bộ ma công Thiên ma lợi nhận này vừa khéo có các ngươi để thử rồi! - Hàn Thạc cười lạnh thấp giọng tự nói. Hai tay sắc bén như lưỡi đao chợt tốc độ cao hoa lên đan xen vào nhau, từng tia sáng đẹp mắt chợt lóe rồi biến mất. Trong tiếng cười lạnh hắn tiến thẳng một mạch về phía trước.
Mấy chục người dị tộc tràn lên vây Hàn Thạc người như là bị vũ khí sắc bén cắt qua với tốc độ cao. Bọn chúng đang chạy nhanh hướng tới chỗ Hàn Thạc thì thân thể đột nhiên chia năm xẻ bảy, một số vẫn duy trì thế chạy tới nhưng đầu lâu và nửa người đột nhiên lại bị phạt ngang bay đi.
Mấy chục người đó trong chớp mắt đã bị phá thành mảnh nhỏ, biến thành tàn chi đầy đất, có lẽ bởi vì Thiên ma lợi nhận Hàn Thạc múa lên quá nhanh, cũng có thể do Thiên ma lợi nhận thật sự quá mức lợi hại mà đám người này thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên mặt thậm chí cũng vẫn chưa có vẻ thống khổ.
Tựa như bên cạnh có một thứ vũ khí sắc bén vô hình không ngừng lượn vòng, Hàn Thạc trên đường tiến thẳng tới trung tâm tiểu đảo thì đi tới đâu, thân thể đám dị tộc chung quanh tứ phân ngũ liệt một cách quỷ dị đến đấy, thậm chí không có bất cứ một tên nào có thể tới gần hắn ba mét.
Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc vừa phóng ra một ma pháp Lôi Điện Biến Địa trên phạm vi lớn, sắc mặt trở nên rất khó coi, thấp giọng nói:
- Tiểu tử thật đáng sợ, chả trách thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lại dám càn rỡ đến thế!
Lôi Nặc vừa thốt xong, lôi nguyên tố đậm đặc đột nhiên từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, bầu trời đang trong sáng liền xuất hiện hàng trăm hàng ngàn tia chớp kích thước bằng cánh tay trẻ con, đi kèm với tiếng sét đánh, chúng quấn vào nhau như long xà, toàn bộ giáng xuống tiểu đảo giữa hồ.
Ma pháp cấp bậc Thánh ma đạo sư đáng sợ thế nào, Hàn Thạc cuối cùng đã được kiến thức rồi!
Hàng trăm hàng ngàn tia chớp đáng sợ bổ xuống tựa như sấm sét đầy trời, tuy nói mục tiêu công kích của Lôi Nặc chỉ vẻn vẹn là tiểu đảo giữa hồ nhưng phạm vi bao trùm của ma pháp Lôi Điện Biến Địa này rõ ràng vượt quá hơn thế.
Dưới lưới lôi điện giao nhau, nước hồ xanh lam đột nhiên biến thành hải dương toàn quang điện, mặt hồ phẳng lặng bị lực lượng từng tia chớp đan vào nhau đánh xuống "xoẹt xoẹt" làm dậy lên những cột nước vọt lên cao, những cột nước này cực kỳ vẩn đục, xuất phát từ chỗ sâu nhất trong hồ bị sức mạnh lôi điện giáng xuống.
Từng luồng tia chớp đầy sức mạnh tràn ngập trong hồ, cá tôm nhỏ không tính là ma thú toàn bộ trắng bụng, nổi lềnh phềnh.
Bên ngoài đã đáng sợ như thế, đối tượng được trọng điểm chiếu cố là đám người dị tộc trên đảo tự nhiên càng thảm không chịu nổi. Những tia chớp to như cánh tay trẻ con đánh xuống chi chít, cơ hồ không để lại thời gian trống nào, người đám dị tộc bị lực lượng lôi điện nhập vào, toàn bộ bốc lên khói đen nồng nặc rồi ngã xuống.
Người dị tộc trên đầu có ít hơn ba sừng dưới sự công kích của lôi điện không còn ai sống sót.
Đám trên đầu có ba sừng thì toàn thân run rẩy không ngừng, hẳn đã thụ thương thế không nhẹ, chỉ có đám trên đầu có bốn sừng là bình yên vô sự, từng đôi mắt xanh lục nhìn tròng trọc lên người lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Hàn Thạc, đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công hai người.
Thủ lĩnh dị tộc trên đầu có năm sừng thì từng tia chớp còn chưa đánh tới gần đã bị bọn chúng phát ra lực lượng hủy diệt trước một bước, căn bản không thể gây cho chúng thương thế gì. Trong bốn tên này thì hai người vẫn đứng tại chỗ tiếp tục duy trì nghi thức tế đài, hai người kia chậm rãi lăng không, từ từ tiến tới chỗ Tư Tháp Tác Mỗ và Hàn Thạc.
Hai người thân là chủ công, loại Lôi hệ ma pháp trên diện tích lớn này tự nhiên sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với họ, khí thế vẫn như cầu vồng tiếp tục hướng phía tế đài xông đến giết.
Đám người dị tộc có một, hai sừng trên đầu không hề có cơ hội xuất thủ trước Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ, dưới công kích của hai người chỉ có thể bị giết hại. Còn đám trên đầu có ba sừng cũng có thể lợi dụng tốc độ cao và lực phòng ngự của thân thể miễn cưỡng ngăn cản được một chút, chỉ có điều vẫn không thể cản được bước tiến giết chóc của hai người.
Nhưng số người dị tộc bốn sừng trên đầu cũng có thể phi hành trên cao, mười mấy tên này phân ra vây chặt Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ vào giữa. Mặc dù vũ khí và trường kiếm trong tay hai người sắc bén, cũng chỉ có thể lưu lại trên người bọn chúng từng vết máu, rốt cuộc không thể thoải mái chém giết như lúc trước.
Thực lực của đám này mặc dù so với loại cường giả Kiếm thánh của loài người yếu hơn một chút, nhưng mà khoảng cách cũng không phải quá lớn, bị mười mấy tên thực lực đáng sợ này bao vây, cho dù là Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ cũng tạm thời bị vây khốn.
Càng thêm đáng sợ chính là hai tên thủ lĩnh trên đầu có năm sừng đã từ trên tế đài hạ xuống. Sự mạnh mẽ của hai tên này Hàn Thạc đã sớm dự tính được trước, đôi mắt xanh lục của bọn chúng lạnh như băng không có đến một phần cảm tình loài người vốn có. Sau khi tới, một loại khí tức hủy diệt bắt đầu điên cuồng hội tụ trên người bọn chúng.
- Đế Á Na đại tỷ, có thể động thủ được chưa! - Đột nhiên, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ chợt hô to.
- Giữ vững hai phút nữa là lập tức xong! – Địa phương bên ngoài không biết bao xa vọng lại lời đáp của Đế Á Na.
Hàn Thạc cảm giác được nhiệt độ cả không gian giảm xuống cực nhanh, nước hồ phía dưới vừa rồi vẫn còn náo động, không biết từ khi nào đã bắt đầu kết thành tầng băng rất dày. Vô vàn những tia chớp vẫn từ trên trời cao giáng xuống, vậy mà không phá được tầng băng này. Đáng sợ chính là nhiệt độ chung quanh vẫn tụt mạnh, trời đất ngoại trừ cái lạnh thấu xương ra thì dường như không còn một chút ấm áp nào.