Ngày tháng nhẹ nhanh tựa gió đêm trên sa mạc, chỉ nháy mắt đã trôi xa
ngàn dặm, nghỉ dưỡng thương mới một lần mà cỏ trên thảo nguyên đã ba lần khô héo, lá rừng Hồ Dương cũng ba lần ngả vàng. Hơn ba năm, hơn một
ngàn ngày đêm, cùng với bầy sói lang thang từ Bắc sa mạc đến Nam sa mạc, lại từ Nam sa mạc quay về Bắc sa mạc. Những lúc đùa chơi nô giỡn, tôi
có cảm giác mình chưa từng rời xa bầy sói, sáu năm sống cùng cha dường
như đã bị vùi lấp dưới cát vàng, đáng tiếc… chỉ là dường như.
Đêm đen nặng nề, vạn vật im lìm, bên đống lửa, tôi và Lang huynh đứa ngồi
đứa nằm, nó đã ngủ say, tôi lại không hề buồn ngủ. Ban ngày, tôi đã lại
nhìn thấy quân đội Hung Nô lần nữa, lần đầu tiên trong suốt ba năm qua.
Trong một khoảng khắc luống cuống, tiếng vó ngựa ầm ầm đột ngột khuấy
động quá khứ đã nhiều năm phủ bụi.
* * *
Chín năm trước, trên sa mạc Tây Vực.
Một người đang nằm trên cát vàng.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông, ông cũng chằm chằm nhìn lại. Có con thằn
lằn bò ngang qua mặt, ông không nhúc nhích, tôi tò mò giơ vuốt khẽ vỗ
vào má ông, ông vẫn không động đậy, nhưng khóe môi hơi nhênh nhếch, hình như đang cười.
Tôi săm soi từ khi đứng bóng đến lúc mặt trời ngả hẳn về Tây, cuối cùng mới hiểu vì sao ông nằm bất động. Ông sắp chết khát!
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại cứu ông. Vì sao tôi lại đem cho ông con dê con mà mình phí sức, rất phí sức mới bắt được? Đang
yên đang lành vì sao lại rước về cho mình một người cha? Lẽ nào chỉ vì
trong mắt ông có cảm giác gì đó cơ hồ thân thuộc, mà lại không hề thân
thuộc?
Uống máu tươi xong, khôi phục được thể lực, ông đã làm
một việc mà nghe nói loài người thường làm, ấy là lấy oán trả ơn. Ông
dùng dây thừng tròng tôi lại, kéo tôi khỏi hoang mạc Qua Bích nơi bầy
sói sinh sống, đưa tôi đến lều trại của con người.
Ông đã uống
máu con dê con, nhưng lại không cho tôi uống máu tươi, ăn thịt sống nữa. Ông bắt ép tôi học cách đi thẳng đứng ngay, ép tôi học cách nói chuyện
của mình, còn bắt tôi phải gọi ông là “cha”, vì thế tôi thường xuyên
đánh nhau với ông, nhưng ông không hề sợ hãi, mỗi lần đánh nhau đều là
tôi phải co giò bỏ chạy, rồi lại ông đi bắt tôi về.
Hành hạ, khổ sở, dằn vặt, tôi không hiểu vì sao ông phải đối xử với tôi như thế, vì
sao cứ phải bắt tôi làm người? Làm sói không được ư? Ông nói với tôi,
tôi vốn là người, không phải sói, cho nên chỉ có thể làm người.
Khi bắt đầu học viết chữ, tôi đã hiểu thêm phần nào về thân thế của mình:
Tôi là một đứa bé bị người ta bỏ rơi hoặc thất lạc, bầy sói nuôi dưỡng
tôi, biến tôi thành sói con, nhưng ông biến tôi trở lại làm người.
* * *
“Không chải nữa!” Tôi hét ầm lên rồi ném chiếc lược đi, tìm xung quanh thứ gì
để trút giận. Vầy vò mãi đến nỗi cánh tay đã mỏi rã rời, thế mà vẫn chưa tết xong bím tóc, vốn dĩ hào hứng muốn ngồi bên hồ ngắm dáng mình xinh
đẹp sau khi tết tóc, nào ngờ càng chải càng rối, bây giờ lại thành ra
một bụng tức đầy.
Trời cao mây nhạt, nắng gió chan hòa, chỉ có
một con trâu nhơ nhỡ đang uống nước bên hồ. Tôi phồng má đứng nhìn con
trâu một lúc rồi len lén chạy vòng qua phía sau, phi một cước vào mông
nó, định đẩy nó xuống hồ. Con trâu kêu “ò” một tiếng, không mảy may nhúc nhích. Tôi không cam tân, lại đá nó thêm một cái, nó đập mạnh đuôi,
xoay phắt lại trừng mắt nhìn tôi. Tôi chợt nhận ra sự việc có điều không ổn, tìm sai đối tượng để trút giận rồi. Đáng lẽ nên mềm nắn rắn buông,
con trâu này mới là đá, tôi là trứng thôi.
Tôi quyết định phải
ra tay khống chế trước, bèn gập mình lại, bất thình lình tru lên một
tràng như sói, hy vọng có thể mượn uy sói dọa nó bỏ chạy. Thường khi tôi làm thế, ngựa dê nghe thấy đều nhũn chân tháo chạy, nhưng con trâu này
vẫn chỉ “ò” một tiếng thật dài, chĩa sừng về phía tôi. Lúc nó phì ra khí nóng, cào cào móng, tôi vụt quay người, vừa bỏ chạy vừa kêu oai oái.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao khi mắng những kẻ ngang bướng ngu ngốc,
người ta hay nói “lì như trâu” rồi.
Sói và trâu, rốt cuộc bên
nào chạy nhanh hơn? Tôi vừa kêu “a a” vừa nghiền ngẫm vấn đề đó, đến lúc sừng trâu sượt qua mông, tôi mới xoa cái mông đau điếng, chẳng rảnh
rang mà nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ tập trung chạy để giữ mạng.
Bên trái, ngoặt gấp, bên phải, lại ngoặt gấp, bên trái…
“Ngưu đại ca, ta sai rồi, ngươi đừng đuổi nữa, ta không dám đá ngươi nữa đâu, sau này ta chỉ bắt nạt dê thôi.” Tôi mệt đến độ sắp ngã sấp xuống rồi,
mà con trâu vẫn thình thịch đạp đất, truy đuổi gắt gao như muốn đòi
mạng.
“Đồ trâu thộn, ta cảnh cáo ngươi, đừng thấy sói ta cô độc
mà tưởng bở, ta có rất nhiều bạn bè đó, đợi ta tìm được bọn họ rồi,
chúng ta sẽ chén thịt ngươi luôn.” Tiếng chân chạy vẫn đều đều, lời đe
dọa hoàn toàn vô hiệu, tôi đành mếu máo chạy tiếp.
Tôi thở hồng
hộc, nói không ra hơi: “Ngươi làm ta… bị thương, cha… cha… cha ta sẽ nấu chín ngươi đấy, đừng có đuổi… đuổi… ta nữa!”
Lời vừa dứt, hình
như ứng nghiệm ngay, đằng xa có hai người đang kề vai đi tới, một trong
hai người chính là cha. Tôi gào to chạy lại, có lẽ là lần đầu tiên thấy
tôi sốt sắng đến thế, còn cách rất xa đã dang hai tay như muốn nhào vào
lòng mình, cha không khỏi cảm động, dù không hiểu lý do, ông vẫn rảo
chân tới đón, hơi cúi mình xuống ôm lấy tôi. Đến khi nhận ra con trâu
đằng sau, muốn né tránh thì đã hơi chậm mất rồi. Lúc này, nam tử bên
cạnh cha đã nhảy một bước chắn trước mặt cha, đứng đối diện với con
trâu.
Tôi trợn to mắt, nhìn con trâu xông thẳng về phía hắn, mắt thấy sừng trâu sắp chạm vào hắn đến nơi, thì nhanh như chớp, hắn phóng
cả hai tay ra, nắm lấy hai sừng trâu, con trâu phẫn nộ sấn tới trước,
đạp đất cào cỏ làm bụi bốc mù mịt, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Tôi
trố mắt theo dõi, trong đầu chỉ bật lên duy nhất một ý nghĩ: Hắn mà là
sói, nhất định sẽ là Lang vương của chúng tôi.
Cha bế tôi tránh
ra vài bước, cười tán thưởng: “Thường nghe người ta ca ngợi vương gia là đệ nhất dũng sĩ của Hung Nô, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thiếu niên
ngoảnh mặt lại cười: “Sức lực điền thôi mà, hàng phục mỗi một con nghé
hoang, làm sao bì được kiến thức của tiên sinh?”
Thấy tôi giãy
giụa muốn tụt xuống, cha liền buông tôi ra: “Thần chẳng qua chỉ nắm bắt
toàn những đạo lý cứng nhắc trong sách vở, vương gia thì đã lĩnh hội
chúng từ trong thế sự lâu rồi.”
Tôi đến cạnh thiếu niên, nhằm
chân trâu đá một phát: “Dám đuổi ta này! Đuổi nữa hay thôi? Đuổi nữa hay thôi? Đá ngươi có hai phát mà dám đuổi ta thiếu điều trối chết.”
Con trâu vốn đã được thiếu niên thuần phục phần nào, bỗng nhiên hung hãn
trở lại, lắc đầu quất đuôi giãy giụa. Cha liền túm lấy tôi, quay sang
nói với thiếu niên, vẻ áy náy: “Đây là con gái thần, tính tình hơi hoang dã, đã gây rắc rối cho vương gia rồi!” Ông quay đầu nhắc tôi, “Mau hành lễ với vương gia!”
Tôi đứng yên, trân trân nhìn hắn. Bấy giờ
tôi vẫn chưa biết đánh giá ngoại hình con người, nhưng vẻ anh tuấn này
thì chỉ cần thoáng nhìn đã in sâu vào tâm trí. Tôi ngây ngốc ngắm hắn
hồi lâu, rồi hỏi: “Huynh thật đẹp trai, huynh là người đẹp trai nhất
Hung Nô đúng không? Nhưng Ư Thiền cũng rất đẹp trai, không biết đến khi Ư Thiền cao như huynh thì có đẹp trai bằng hay không!”
Hắn ho khẽ mấy tiếng, liếc cha vẻ muốn cười lắm nhưng nén lại, rồi quay đi chuyên
tâm thuần phục con trâu. Cha lúng túng bịt miệng tôi: “Vương gia lượng
thứ, đều tại thần quản giáo không nghiêm.”
Dần dần, con trâu bớt hung hăng, thiếu niên thận trọng buông hai tay thả cho nó đi. Quay lại
thấy cha đang một tay chặn miệng tôi, một tay vặn ngược hai cánh tay tôi ra sau, còn tôi thì ra sức vừa đá vừa đạp, hắn nhìn cha với ánh mắt
thông cảm: “Còn tốn công tốn sức hơn thuần hóa trâu rừng nhỉ!”
So sánh tôi với trâu? Dù đang bận rối rít, tôi vẫn cố tranh thủ lườm hắn
một cái. Hắn hơi ngẩn người, lắc đầu bật cười, nói với cha: “Thái phó
đang có việc thế này, bổn vương đi trước vậy.”
Thiếu niên vừa
đi, cha liền cắp tôi vào nách đem về lán. Tôi từng thấy dân du mục trên
thảo nguyên dùng roi quất lũ con bướng bỉnh, chẳng lẽ cha định làm như
thế? Đang chuẩn bị đánh nhau với cha một trận to, nhưng ông chỉ lấy lược ra, bảo tôi ngồi ngay ngắn xuống.
“Tóc tai bù xù thế này này,
Tả Cốc Lễ vương không hẳn là người đẹp trai nhất Hung Nô, nhưng con chắc chắn là cô gái xấu xí nhất thảo nguyên này rồi đấy.”
Tôi lập
tức yên lặng ngồi xuống, một tay kéo lấy gương đồng, kỹ càng đánh giá
bản thân: “Xấu hơn bà lão rụng hết răng hôm trước chúng ta nhìn thấy ạ?”
“Ừ.”
“Xấu hơn bác gái béo ú đến nỗi lê đi không nổi nữa ạ?”
“Ừ.”
Tôi dẩu môi nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bù, còn mắc mấy cọng cỏ
xanh, trên chóp mũi và gò má đều dính bùn đen, nhếch nhác cực độ, duy
đôi mắt là vẫn lấp lánh sáng rực.
Cha giúp tôi lau sạch mặt, cẩn thận nhặt hết cỏ, rồi dùng lược chải gỡ từng lọn để làm mượt mái tóc
rối tung: “Chúng ta tết hai bím tóc, cha sẽ tết một bím trước, con tự
học theo tết bím còn lại, tết tóc xong, chắc chắn con sẽ là tiểu cô
nương xinh đẹp nhất mà cha từng thấy.” Cha vừa giúp tôi tết tóc, vừa nói chuyện…
* * *
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Cành
khô nổ lép bép trong đống lửa, có mấy tia lửa tóe lên, đánh thức hồi ức
của tôi, Lang huynh ngồi bên cạnh vươn mình một cái lại nằm bò ra đất.
Tôi vỗ vỗ vào lưng nó, mạch suy nghĩ lại trôi về quá khứ.
Năm ấy tôi bảy hoặc tám tuổi, mới về ở với cha được một năm. Hôm đó là lần đầu tiên tôi tự mình tết được tóc, và cũng là lần đầu tiên gặp Y Trĩ Tà,
bằng hữu của cha, tiểu vương thúc của thái tử Ư Thiền, ấu đệ của Quân
Thần thiền vu, Tả Cốc Lễ vương của Hung Nô. Vì hắn rất hay đến gặp cha,
chúng tôi dần thân nhau, lần nào ra ngoài đi săn hắn cũng dẫn tôi theo.
Trong lều trại.
“Ngọc Cẩn, nếu vẫn không học thuộc được Quốc sách, cho dù con có xoắn bứt hết cả tóc, tối nay ta cũng sẽ không cho phép con tham gia yến tiệc.” Cha
đáng ghét cúi đầu viết chữ, không hề ngẩng lên, nói.
Tôi nhớ Y
Trĩ Tà từng nói tóc của tôi giống như cừu vừa mới được xén lông, vội
thôi xoắn tóc, nhìn chằm chằm vào thẻ tre trước mặt, bắt đầu cắn móng
tay: “Vì sao cha không dạy Ư Thiền? Ư Thiền mới là học trò của cha, hoặc cha có thể bắt Y Trĩ Tà học thuộc lòng cũng được, huynh ấy chắc chắn sẽ rất vui, huynh ấy thích nhất là đọc sách của người Hán, còn con chỉ
thích theo Y Trĩ Tà đi săn thôi.” Lời vừa dứt đã nhìn thấy ánh mắt sắc
bén của cha gay gắt trừng lại, tôi không chịu thua nói tiếp: “Ư Thiền
không cho con gọi gã là thái tử, Y Trĩ Tà cũng nói con có thể không cần
gọi huynh ấy là vương gia. Bọn họ đã có thể trực tiếp gọi tên con, vì
sao con lại không được?”
Cha hình như khẽ thở dài một tiếng, đi
đến trước mặt tôi, ngồi xuống nói: “Bởi vì đây là quy củ của nhân gian,
bọn họ có thể trực tiếp gọi tên của con, nhưng con bắt buộc phải dùng
cách xưng hô cung kính với họ. Trong bầy sói, sói con không có kinh
nghiệm không phải cũng rất tôn kính với sói lão thành sao? Không nói đến thân phận, chỉ nói đến tuổi tác, ước chừng thái tử Ư Thiền lớn hơn con
bốn năm tuổi, Tả Cốc Lễ vương lớn hơn con bảy tám tuổi, con nên tôn kính bọn họ.”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cha nói có lý, gật gật đầu: “Thế được rồi! Lần sau con sẽ gọi Ư Thiền thái tử, cũng sẽ gọi Y
Trĩ Tà là Tả Cốc Lễ vương gia. Nhưng mà tối nay con muốn ăn thịt dê
nướng, muốn tham gia dạ tiệc, con không muốn học thuộc Quốc sách, Ư
Thiền mới là học trò của cha, cha bắt gã học đi.”
Cha kéo bàn
tay tôi ra khỏi miệng, lấy khăn lau tay cho tôi: “Mười tuổi đến nơi rồi, sao mà vẫn trẻ con thế hả? Tả Cốc Lễ vương bằng tuổi con đã ra chiến
trường rồi đấy.”
Tôi ngẩng đầu lên, đắc ý hừ một tiếng: “Lúc bọn con đuổi bắt thỏ, huynh ấy không nhanh bằng con.” Chợt nhớ ra lời hứa
giữa tôi và Y Trĩ Tà, vội hối hận che miệng lại, làu bàu nói: “Con hứa
với vương gia sẽ không nói cho ai khác, nếu không sau này huynh ấy sẽ
không dẫn con ra ngoài chơi nữa, cha nghìn vạn lần đừng để huynh ấy
biết.”
Cha mỉm cười hỏi: “Quốc sách?”
Tôi ảo não đập thùm thụp, trừng mắt nói với cha: “Tiểu nhân, cha chính là tiểu nhân trong sách, con sẽ học thuộc bây giờ đây.”
Thiền vu phái người đến gọi cha, tuy trước khi đi cha đã dặn đi dặn lại tôi
phải ngoan ngoãn đọc sách, nhưng tôi biết, cha càng biết, những lời ông
nói hoàn toàn là gió thổi ngoài tai. Cha bất lực nhìn tôi một hồi, lắc
đầu rời đi. Cha vừa mới ra khỏi cửa, tôi lập tức mừng rỡ nhảy khỏi
phòng, đi chơi thôi!
Trên sườn núi yên tĩnh, Y Trĩ Tà lặng lẽ
ngồi giữa bụi cỏ, tôi rón ra rón rén đi đến bên cạnh hắn, đang định dọa
hắn giật mình, chẳng ngờ hắn bỗng nhiên bật dậy vồ ngược lấy tôi, làm
tôi giật nảy cả người. Tôi cười khanh khách, ôm lấy cổ hắn: “Y… vương
gia, huynh sao lại ngồi đây?”
Y Trĩ Tà bế tôi ngồi lên đùi hắn:
“Lại bị cha của muội giáo huấn à? Nói với ông ấy mấy trăm lần rồi, người Hung Nô bọn ta không quan tâm mấy chuyện này, ông ấy vẫn cứ cẩn thận đa lễ.”
Tôi thè lưỡi, cười hỏi: “Muội nghe nói huynh sắp cưới vương phi rồi, dạ tiệc hôm nay là đặc biệt dành cho huynh.”
“Phải, sắp cưới vương phi rồi.”
Tôi nhìn nhìn sắc mặt hắn: “Huynh không vui sao? Vương phi không xinh đẹp
ư? Nghe Ư Thiền nói đấy là con gái duy nhất của Đại tướng quân, rất
nhiều người muốn cưới nàng ấy! Nếu không phải vì Ư Thiền tuổi còn nhỏ,
thiền vu chắc hẳn đã gả nàng ấy cho Ư Thiền rồi.”
Hắn cười nói:
“Ngọc Cẩn ngốc, xinh đẹp không phải tất cả. Không phải ta không vui, chỉ là cũng không có gì đáng để đặc biệt vui vẻ.”
Tôi cười nói:
“Cha nói, chồng và vợ là người sẽ sống với nhau cả cuộc đời, sống với
nhau cả đời nghĩa là ngày nào cũng phải nhìn nhau, thế thì có thể không
xinh đẹp được sao? Khi nào muội tìm phu quân, muội sẽ tìm một người đẹp
trai nhất, ừm…” Tôi đánh giá khuôn mặt góc cạnh của hắn, do dự nói: “Ít
nhất không thể kém huynh được.”
Y Trĩ Tà cười phá lên xoa hai má tôi: “Muội mấy tuổi rồi? Sốt ruột muốn bỏ rơi cha thế này cơ à?”
Nụ cười cứng đơ trên mặt, tôi rầu rĩ hỏi: “Có phải huynh và Ư Thiền đều
biết mình mấy tuổi không?” Hắn khẽ gật đầu. Tôi thở dài nói: “Nhưng mà
muội không biết này! Cha cũng không biết muội rốt cuộc mấy tuổi, sau này khi người khác hỏi muội mấy tuổi, muội cũng không trả lời được.”
Hắn cười nắm lấy tay tôi: “Đây là chuyện tốt nhất trên đời, sao muội lại
không vui? Muội nghĩ xem, lúc người khác hỏi bọn ta mấy tuổi, bọn ta đều chỉ có thể thật thà trả lời, chỉ có một lựa chọn, nhưng muội có thể tự
mình chọn, chẳng lẽ không tốt à?”
Tôi lại sáng mắt lên, hưng
phấn nói: “Ừ nhỉ! Đúng rồi! Muội có thể tự mình quyết định mình mấy
tuổi! Thế muội nên chín tuổi hay mười tuổi nhỉ? Ừm… muội muốn mười tuổi, có thể bắt Mục Đạt Đóa gọi muội là tỷ tỷ.”
Hắn cười cười, xoa
đầu tôi, nhìn về phía xa. Tôi kéo kéo cánh tay hắn: “Chúng ta đi bắt thỏ đi!” Hắn không sảng khoái đáp ứng tôi như thường ngày, mà chỉ dõi mắt
nhìn về phía Đông Nam, lặng lẽ thất thần. Tôi cũng rướn cổ ra sức nhìn
về phía xa, thấy chỉ có trâu và dê, thi thoảng còn có chim ưng lượn
đường chân trời, không có gì khác với thường ngày: “Huynh đang nhìn gì
thế?”
Y Trĩ Tà không trả lời mà hỏi: “Đi về hướng Đông Nam sẽ có gì?”
Tôi chau mày nghĩ ngợi một lúc: “Sẽ gặp trâu dê, sau đó có núi, có thảo
nguyên, còn có sa mạc Qua Bích, tiếp tục đi nữa có thể sẽ quay về Hán
triều, quê hương của cha, nghe nói chỗ ấy đẹp vô cùng.”
Trong mắt Y Trĩ Tà lóe lên nét ngạc nhiên pha lẫn ngờ vực: “Là cha muội kể cho muội à?”
Tôi gật gật đầu. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, để lộ nụ cười lành lạnh: “Thảo nguyên, ao hồ, núi non của chúng ta cũng rất đẹp.”
Tôi gật gù tán thành, lớn giọng nói: “Núi Yên Chi của chúng ta đẹp nhất, núi Kỳ Liên của chúng ta giàu có nhất.”
Y Trĩ Tà cười nói: “Nói rất đúng. Đi thẳng về hướng Đông Nam chính là Hán triều, Hán triều chẳng có gì hay ho cả, nhưng hoàng đế hiện giờ của Hán triều thì không tầm thường đâu.”
“Hắn đẹp trai hơn huynh à?” Tôi tò mò hỏi nhìn về hướng Đông Nam.
“Đáng hận là ta sinh muộn quá nhiều năm, giờ chỉ có thể nhìn Hán triều dần
dần hùng mạnh. Một tên Vệ Thanh đã khiến chúng ta rất đau đầu, nếu trong tương lai lại có thêm vài viên đại tướng nữa, với tính cách của hoàng
đế Hán triều bây giờ, sợ rằng chúng ta sớm muộn cũng sẽ phải chiến đấu
bảo vệ núi Yên Chi và núi Kỳ Liên của mình, đến lúc đó chúng ta không
thể ngồi đây ngắm mảnh đất dưới chân nữa rồi. Thật đáng hận, người trong bộ tộc đã mờ mắt vì vẻ phồn hoa sung túc của Hán triều và sự hậu đãi
của hoàng đế bọn chúng, họa diệt tộc ở ngay trước mặt mà vẫn một lòng
thân Hán.” Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, chậm rãi nói
với vẻ tựa lãnh đạm, lại tựa như đau lòng.
Tôi nhìn về phía xa,
rồi lại nhìn hắn, lại vô thức đưa tay lên miệng, vừa cắn móng tay, vừa
lom lom nhìn hắn không chớp mắt. Hắn nhẹ nhàng chạm vào mắt tôi, ngón
tay ấn xuống môi tôi, lắc lắc đầu bật cười: “Hy vọng mấy năm nữa, muội
hiểu được những lời ta nói, cũng vẫn bằng lòng ngồi bên cạnh nghe ta nói chuyện.”
Hắn kéo tay tôi, dùng vạt áo mình lau sạch giúp tôi,
đoạn kéo tôi đứng dậy: “Ta phải quay về rồi, dạ tiệc hôm nay được cử
hành cho ta, cần phải chỉnh trang một tí, tuy chỉ là làm dáng, nhưng nếu không làm dáng, hẳn sẽ có không ít người mất vui đấy. Muội thì sao?”
Tôi nhìn quanh một lượt, nhàm chán nói: “Muội đi tìm Ư Thiền, buổi chiều có cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên, muội đi xem náo nhiệt, chỉ mong không đụng
phải cha.”
Thảo nguyên, dạ tiệc.
Không khí vốn thoải mái vui vẻ, nhưng lại vì tôi mà lặng phắc.
Hai tay tôi bưng một chiếc khay có đầu dê, quỳ trước mặt Y Trĩ Tà, hoang
mang nhìn thiền vu đang gượng cười, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cha, rồi
nhìn Ư Thiền tức giận đùng đùng, cuối cùng lại ngước nhìn Y Trĩ Tà. Lông mày hắn khẽ nhíu lại trong nháy mắt rồi chầm chậm giãn ra, gương mặt
không lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại dường như có hơi ấm, khiến bàn tay
tôi đang run rẩy trước ánh mắt của mọi người từ từ vững lại.
©STENT
Y Trĩ Tà đứng dạy hành một lễ với thiền vu: “Vua của chúng thần, Ngọc Cẩn chưa từng nhìn thấy tư thế như hùng ưng của thiền vu, không ngờ thấy
con nhạn lớn lại tưởng là hùng ưng. Thần đệ nghĩ, hôm nay vị anh hùng
trong lòng mọi người ở đây rõ ràng chính là thái tử Ư Thiền, thái tử
chiều nay bách phát bách trúng, công phu trên lưng ngựa lại càng vượt
trội, sau này nhất định sẽ là một con sói đầu đàn nữa của thảo nguyên.”
Lúc hắn cúi người lấy cái khay trong tay tôi, đã nháy mắt rất nhanh một
cái, đoạn quay người đi đến chỗ Ư Thiền, quỳ một chân trước mặt gã, cúi
thấp đầu, hai tay dâng đầu dê lên.
Đám người cười ầm ĩ vỗ tay
hoan hô, nhao nhao tán dương Ư Thiền có khí phách thời trẻ của thiền vu, lần lượt tiến lên phía trước kính rượu cho gã ta.
Ư Thiền đứng
trước mặt Y Trĩ Tà đang quỳ dưới đất, lấy con dao bạc mà nô tỳ dâng lên, cắt một miếng thịt từ đỉnh đầu dê trên khay, bỏ vào miệng, từ đầu đến
cuối, dáng vẻ Y Trĩ Tà vẫn một mực khiêm nhường, chỉ yên lặng quỳ.
Khóe miệng thiền vu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, cầm chén rượu tiến lại đỡ Y Trĩ Tà đứng dậy, Y Trĩ Tà mỉm cười rồi cùng thiền vu nâng chén uống rượu.
Tôi có lẽ là người duy nhất ở đây không cười,
khó chịu dựa vào người cha nhìn cảnh tượng mình nửa hiểu nửa không ở
trước mặt. Nếu không phải vì hành động lỗ mãng của tôi, Y Trĩ Tà không
cần phải ở trước mặt bao nhiêu người, khom lưng cúi đầu, quỳ xuống trước một người trẻ tuổi hơn mình, vai vế thấp hơn mình, chiều cao không bằng mình như Ư Thiền.
Cha cười vỗ vỗ má tôi, nhỏ giọng nói: “Con
gái ngoan, đừng ủ rũ mặt mày nữa, cười xem nào. Có sức ảo não, chi bằng
hãy ngẫm nghĩ lại những lỗi lầm vừa phạm phải, tránh để sau này lại tái
phạm. Hãy để tâm nghĩ xem con đã làm sai điều gì, rồi nghĩ xem vì sao
vương gia phải làm thế. Học thuộc Thuật quyền mưu trong Quốc sách, mà
vẫn làm ra chuyện thế này, xem ra ta đã thật sự thất bại trong việc dạy
con gái rồi, ta cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân thôi.”
Sau buổi dạ tiệc, tôi bị cha cấm túc, cha muốn tôi phải nghĩ lại chuyện đã qua.
Tôi không biết cưỡi ngựa, không thể đi chơi đâu xa. Trong hai người có thể
phớt lờ ràng buộc của cha, bằng lòng dẫn tôi ra ngoài chơi, một người vì tôi mà chuốc họa, tôi không dám đi tìm hắn, một người thì đang giận
tôi, không đến gặp tôi, tôi đành một mình loanh quanh gần khu trại.
Khi đến bên hồ, thấy Ư Thiền đang cho ngựa uống nước ven mép nước, tôi khẽ
hứ mũi một tiếng, một mình đi đến một chỗ khác ven hồ nghịch nước. Ư
Thiền trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, tôi vẫn cứ giả bộ như không thấy. Ư
Thiền nói: “Ngươi không biết bơi, đừng ngồi gần hồ như thế, cẩn thận rơi xuống đấy.”
Tôi tiến về phía trước hai ba bước, cẩn thận thăm
dò xem nước có sâu không, có thể đi tiếp không. Ư Thiền lao đến, tóm lấy cổ áo tôi, kéo tôi tránh xa bờ hồ. Tôi tức giận nói: “Có mà ngươi không biết bơi ấy, đồ nhát gan, ta chẳng sợ.”
Ư Thiền bực mình phì cười: “Rõ ràng người nên giận là ta, ngươi lại đi cau có là sao!”
Nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng tôi quả thật cũng thấy hơi ngại ngùng. Ư
Thiền chọn tôi đi dâng đầu dê, tôi không dâng cho thiền vu, lại dâng cho Y Trĩ Tà. Kết quả là vừa đắc tội với thiền vu, lại chuốc phiền phức cho Y Trĩ Tà. Tôi cúi đầu, không nói gì.
Ư Thiền cười cười, kéo tay tôi nói: “Nếu không tức giận nữa, chúng ta kiếm chỗ nào đi chơi đi.”
Tôi mím môi cười gật gật đầu, hai người tay trong tay chạy như bay. Tôi
ngửa mặt đón gió, lớn giọng nói: “Vì sao ngươi không thích Y Trĩ Tà thế? Bằng không, chúng ta đã có thể cùng nhau đi bắt thỏ rồi.”
Ư Thiền cười lạnh tanh: “Chỉ cần hắn không muốn ăn đầu dê, ta đương nhiên có thể cùng hắn đi chơi.”
Tôi đang định nói Y Trĩ Tà tất nhiên có thể không cần ăn đầu dê, bỗng nhiên nhớ ra, sau khi bầy sói bắt được con mồi, đều để cho Lang vương ăn
miếng đầu tiên, đầu dê liệu có phải cũng chỉ có vua của loài người mới
được ăn? Y Trĩ Tà thật sự không muốn ăn miếng thịt trên đỉnh đầu dê ấy
sao? Lời đã ra đến miệng lại bị tôi nuốt ngược trở vào…
Năm đó,
tôi mười tuổi. Vì một cái đầu dê, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy ngẫm
về những bài văn mà cha bảo tôi học thuộc mỗi ngày, cũng là lần đầu tiên nghĩ kỹ về thiền vu, Y Trĩ Tà và Ư Thiền, bắt đầu lờ mờ hiểu ra bọn họ
tuy là những người thân thiết nhất, nhưng cũng rất có thể sẽ trở thành
kẻ thù cốt nhục tương tàn như trong sách người Hán miêu tả.
Tôi ôm tâm sự nặng nề đi đến bên lều trại, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Ư Thiền, chần chừ chưa vào ngay.
Vương phi của Y Trĩ Tà chải tóc xong, nghiêng đầu mỉm cười hỏi hắn: “Vương
gia, thiếp mới học được cách búi tóc này của yên chi[1], có đẹp không?”
[1] Yên chi là từ chỉ chính cung của thiền vu Hung Nô.
Y Trĩ Tà đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn vương phi, vẻ mặt
dửng dưng, nụ cười trên mặt vương phi dần dần phai nhạt, giữa lúc nàng
thấp thỏm không yên, Y Trĩ Tà tiện tay ngắt một đóa hoa bày trên bàn,
đứng dậy đi đến cạnh vương phi, mỉm cười nói: “Thế này mới xứng với vẻ
đẹp của nàng.” Gò má vương phi đỏ hồng lên, ngẩng đầu nhoẻn cười nhìn Y
Trĩ Tà, cả người mềm nhũn dựa vào người hắn.
Tôi chau mày thở hắt ra một hơi, xoay người định đi, chợt đằng sau vang lên tiếng trách êm ái: “Ai nhìn trộm ở ngoài đấy?”
Y Trĩ Tà lên giọng gọi: “Ngọc Cẩn, vào đi.”
Tôi đứng bên ngoài lều một lúc, véo véo má mình, ép bản thân phải nặn ra
một nụ cười thật ngọt ngào rồi mới đi vào trong, hành lễ với vương phi.
Mắt Y Trĩ Tà thoáng lướt qua một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ cười nhạt
nhìn tôi và vương phi trò chuyện.
Vương phi cười hỏi: “Vương gia sao lại biết là Ngọc Cẩn đang ở bên ngoài thế?”
“Chỉ có muội ấy hay tự do ra vào giữa các lều trại quen rồi, binh sĩ nhìn
thấy cũng không hỏi han nhiều. Ngoại từ muội ấy ra, còn ai có thể không
một tiếng động đứng bên ngoài nhìn lén?” Y Trĩ Tà đi đến trước bàn ngồi
xuống, lại cầm cuốn sách thẻ tre lên.
Vương phi đứng dậy nói:
“Ngọc Cẩn, cùng ta đi gặp yên chi đi! Bà là người Hán, biết rất nhiều
điều thú vị, chúng ta sang học theo, giúp muội chải một kiểu tóc thật
đẹp, có được không?”
Tôi cười lắc lắc đầu: “Mấy kiểu tóc đấy
phải người nào tay rất khéo, rất thông minh mới học được, muội ngốc lắm, không học nổi, muội chỉ thích đuổi bắt thỏ thôi.”
Vương phi bật cười, khom người xuống thơm vào mặt tôi một cái: “Mồm miệng thật là
lanh lợi, sao trước đây toàn nghe người ta nói tính khí muội rất ngang
ngược nhỉ? Ta càng nhìn càng thích muội đấy. Muội không đi, ta đành đi
một mình vậy, nhưng mà sợ là hôm nay vương gia cũng không có thời gian
cùng muội cưỡi ngựa đi săn đâu!”
Vương phi hơi khom người chào Y Trĩ Tà rồi vén rèm đi luôn. Tôi lúc này mới nhấc ông tay áo lên ra sức
lau chỗ vương phi vừa thơm vào, Y Trĩ Tà nhìn tôi, đưa tay chỉ chỉ tôi
từ xa, lắc đầu cười. Tôi khẽ thở dài, quay người định đi, Y Trĩ Tà chợt
đứng dậy nói: “Đợi ta với.” Tôi ngoái đầu lại nhìn, hắn rảo chân mấy
bước, nắm lấy tay tôi: “Vẫn còn thời gian ra ngoài đi dạo.”
Hắn
dắt tôi men theo sườn núi, đi thẳng lên nơi cao: “Lâu lắm rồi chưa gặp
muội, lúc đi gặp cha muội cũng không thấy bóng dáng muội đâu, muội và Ư
Thiền làm hòa rồi à?” Tôi vừa gật đầu, lại lấp tức lắc lắc đầu.
“Hai người lại cãi nhau rồi sao? Muội mà chịu bỏ chút công phu giả vờ giả
vịt như vừa nãy với Ư Thiền, đảm bảo có thể làm cho Ư Thiền cực kỳ vui
vẻ.” Y Trĩ Tà nói đùa.
Sau ngày hôn lễ, cả thảo nguyên này ai
cũng biết sự sủng ái của huynh dành cho vương phi, muội vì không muốn
làm khó huynh, nên mới cố ý lấy lòng vương phi, nhưng huynh thì vì cớ
gì? Chẳng lẽ đúng như Ư Thiền đã nói, huynh vô cùng thương yêu vương phi chỉ vì cha nàng ấy đang nắm trọng binh? Hay vì huynh chỉ muốn khiến
nàng ấy vui, cho nên chó phải kiểu tóc huynh thích hay không cũng chẳng
hề quan trọng? Tôi u uất nhìn phía trước, ủ rũ nói: “Huynh cũng giả vờ
giả vịt, rõ ràng không thích kiểu tóc người Hán mà vương phi chải, nhưng lại nói là thích.”
Y Trĩ Tà vén vạt áo ngồi xuống đất, kéo tôi
ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhìn tôi một lúc lâu, khẽ thở dài: “Ngọc Cẩn,
muội bắt đầu trưởng thành rồi.”
Tôi ôm gối, cũng thở dài nói:
“Buổi tối hôm ấy trong lòng huynh có khó chịu không? Đều là lỗi của
muội, muội đã nghe lời cha cẩn thận tự kiểm điểm rồi.”
Y Trĩ Tà
nhìn về phía xa cười nhạt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Tôi chăm chú quan sát gương mặt nghiêng của hắn, muốn nhìn xem hắn hiện giờ rốt
cuộc đang vui hay không vui.
“Lần này sao lại cãi nhau với Ư Thiền?” Hắn lơ đãng hỏi.
Tôi bĩu môi, chau mày, hồi lâu vẫn không nói gì. Hắn ngạc nhiên quay đầu
lại với vẻ ngờ vực, cười hỏi: “Ngượng nghịu thế này từ lúc nào vậy?”
Tôi cắn môi: “Ư Thiền nói, vì cha nên huynh mới chịu dẫn muội ra ngoài chơi, huynh tiếp cận muội là có ý đồ, thật không?”
Y Trĩ Tà cúi đầu bật cười, tôi giương mắt nhìn hắn, lo lắng đợi câu trả
lời, nhưng hắn chỉ cười rồi lại cười. Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn,
hắn khẽ ho mấy tiếng, thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi một
lúc lâu, đột nhiên cúi xuống bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Vì đôi mắt của
muội.” Lúc hắn nhìn tôi chằm chằm, cực kỳ tập trung, dường như có vài
thứ bị hắn chôn vùi sâu trong lòng dần dần thấm ra, tụ lại trong mắt,
nồng đậm đến độ không tan đi nổi, song tôi nhìn mà không hiểu gì.
Đôi mắt của tôi? Tôi nghi hoặc sờ sờ vào mắt mình, tập trung tinh thần suy
nghĩ một lúc, vẫn không hiểu gì cả, có điều, tảng đá lớn đè nặng trong
lòng đã rơi xuống, tôi nhoẻn miệng cười khanh khách. Chỉ cần không phải
là vì cha là được, tôi chỉ muốn người khác đối xử tốt với tôi vì chính
tôi thôi.
Trong lòng tôi thấy chua xót, vùi mặt vào đầu gối khẽ
than thở. Ngọc Cẩn ngốc nghếch, cớ sao phải để chuyện xảy ra rồi mới
hiểu, Y Trĩ Tà ngày hôm đấy có thể dỗ cho vương phi vui vẻ, sao lại
không thể dỗ một tiểu cô nương như ngươi chứ? Những lời của Ư Thiền có
lẽ đều đúng cả, chỉ là tôi không để vào tai, mà cha cũng tin nhầm Y Trĩ
Tà. Hóa ra, người có bề ngoài xốc nổi như Ư Thiền lại là người tỉnh táo
nhất trong chúng tôi. Ư Thiền, Ư Thiền… vầng trăng sắp lại, ngọn lửa dần tàn, phát ra ánh sáng đỏ lóa mắt, song lại chẳng hề ấm áp, giống như
ánh tà dương ngày Ư Thiền dẫn tôi đi mót tổ chim.
* * *
Thượng thư, Xuân Thu, Quốc sách, Binh pháp Tôn Tử… Tôi kinh sợ thầm nghĩ,
chẳng lẽ cả đời này tôi đều phải học thuộc lòng hết hay sao? Cha rốt
cuộc có bao nhiêu sách muốn tôi học thuộc? Việc gì tôi phải cả ngày ngồi học thuộc những chuyện quốc gia tranh đấu, thần tử khống chế quyền mưu
ấy?
“Ngọc Cẩn.” Ư Thiền ở bên ngoài vẫy tay gọi tôi. Tôi ném
đống trẻ tre xuống đất, nhảy ra khỏi lều: “Chúng ta đi đâu chơi?” Vừa
hỏi xong, mới nhớ ra mình lại quên không hành lễ với hắn, tôi vội vã bổ
sung một lễ qua loa.
Ư Thiền cốc vào đầu tôi một cái: “Chúng ta
không có lắm lễ nghĩa như người Hán, đừng học theo tiên sinh trở thành
một cô gái ngốc nghếch chứ.”
Tôi đấm lại cho hắn một đấm: “Mẫu thân của ngươi chính là người Hán, bà ấy cũng ngốc nghếch chắc?”
Ư Thiền nắm tay tôi, vừa chạy vừa nói: “Mẹ được gả cho phụ vương, sớm đã là người Hung Nô rồi.”
Ư Thiền kéo tôi lên ngựa, hai người cưỡi chung một con ngựa: “Tiên sinh sao vẫn không chịu cho ngươi học cưỡi ngựa?”
“Hai năm đầu ta toàn bỏ trốn, sao có thể để ta học cưỡi ngựa được? Ngươi còn giúp cha đuổi theo ta cơ mà! Bây giờ có lẽ ông ấy cảm thấy ta không
biết cũng chẳng sao cả, nếu có thời gian thì chi bằng đọc thêm sách.”
Ư Thiền cười nói: “Phụ vương nói năm sau ta có thể cưới vợ, hỏi ta con
gái của Hữu Hiền vương có được không. Ta muốn nói với phụ vương, để
ngươi làm vương phi của ta.”
Tôi lắc đầu nói: “Không làm, khi
nào cao lên chút nữa, võ công khá lên chút nữa, ta sẽ du ngoạn thiên hạ, đi chơi khắp nơi. Huống hồ cả thiền vu và cha ta thể nào cũng không
đồng ý cho ngươi cưới ta đâu, ngươi là thái tử, tương lai sẽ làm thiền
vu, con gái của Hữu Hiền vương mới xứng đôi với ngươi.”
Ư Thiền
ghìm cương, bế tôi xuống ngựa: “Đằng phụ vương ta có thể cầu xin được.
Ngươi gả cho ta, sẽ là yên chi tương lai của Hung Nô, muốn đi đâu chơi
cũng được, không ai có thể quản ngươi, cũng không ai dám ép ngươi phải
đọc sách.”
Ta cười cười hỏi ngược lại: “Nhưng mẫu thân của ngươi có đi chơi đâu đâu! Ta thấy bà ấy rất ít khi cười, hình như không vui
vẻ lắm. Trong sách của người Hán đã viết rồi, ngay cả tôn quý như vua
một nước cũng không thể muốn gì làm nấy được.”
Ư Thiền khinh khỉnh nói: “Đấy là vì bọn họ ngốc, ta sẽ không chịu bị quản chế như thế đâu.”
Tôi lắc đầu cười nói: “Tả Cốc Lễ vương gia ngốc sao? Nhưng huynh ấy cũng
từng nói với ta, người sống trên thế gian này chẳng thế tránh nổi một
chữ nhẫn, huynh ấy còn khen người Hán nói có lý đấy!”
Ư Thiền bực mình trừng mắt nhìn tôi, rồi cúi đầu bước nhanh: “Y Trĩ Tà, Y Trĩ Tà, hừ!”
Tôi làm mặt hề với bóng lưng gã, rồi vừa nhảy vừa chạy đuổi theo sau:
“Huynh ấy là tiểu vương thúc của ngươi, dù ngươi là thái tử, cũng không
thể trực tiếp gọi thẳng tên của huynh ấy, cha ta nghe được sẽ nói cho
đấy.”
Ư Thiền hậm hực hỏi: “Vì sao ai ai cũng khen ngợi hắn? Tả
Cốc Lễ vương anh dũng thiện chiến, Tả Cốc Lễ vương chân thành rộng rãi,
Tả Cốc Lễ vương thông minh hiếu học…”
Tôi vỗ tay, bật cười ha hả: “Mắt của người nào đó sắp đỏ rồi[2].”
[2] Ý nói Ư Thiền đỏ mắt vì ghen tị.
Ư Thiền cười gằn mấy tiếng nói: “Mắt ta đỏ vì cái gì? Ta là thái tử, sớm muộn gì hắn cũng phải quỳ lạy mỗi khi gặp ta.”
Trong lòng tôi bỗng run lên, vội nắm lấy tay gã nói: “Đừng giận, ta đâu có
nói là huynh ấy giỏi hơn ngươi, huynh ấy tuy giỏi, nhưng dĩ nhiên ngươi
cũng có chỗ hơn người của ngươi, hiện giờ ngươi không thua kém gì huynh
ấy, tương lại chắc chắn sẽ giỏi hơn nữa.”
Ư Thiền đổi giận làm vui: “Đừng nhắc đến hắn nữa, ta dẫn ngươi đi xem tổ chim, không nói chuyện vương gia gì đó nữa.”
Chúng tôi lom khom di chuyển trong bụi cây, cố gắng không phát ra một tiếng
động nào. Lặng lẽ đi được một đoạn đường, chợt nghe thấy bên cạnh có
tiếng động rất khẽ, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, kín đáo tiến lên, song
những gì trông thấy lại khiến cả tôi và Ư Thiền không dám nhúc nhích.
Mẹ Ư Thiền và cha tôi đang ngồi kề vai nhau, sắc mặt hai người đều nhợt
nhạt. Nước mắt rơi lã chã, mẹ Ư Thiền thình lình dựa vào vai cha tôi, cố nén tiếng khóc.
Tôi đang băn khoăn không hiểu ai bắt nạt bà, vì sao không đi tìm thiền vu mà mách thì Ư Thiền đã run rẩy nắm lấy tay
tôi, toàn kéo tôi rời đi. Nghe tiếng động, cha đứng bật dậy hỏi lớn:
“Ai?” Tôi hoảng sợ muốn chạy đi cho nhanh, nhưng kỳ quái thay, Ư Thiền
lúc này lại không chịu chạy, gã kéo tôi đi ra khỏi bụi cây, gương mặt
đanh lại, lặng lẽ đứng trước mặt cha và yên chi.
Cha nhìn Ư
Thiền và tôi, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở. Nhưng thần sắc yên chi vẫn
bình tĩnh, lãnh đạm nhìn chúng tôi trong giây lát, rồi đi lướt qua bên
người chúng tôi, không quay đầu lại.
Tôi nhìn cha, lại nhìn Ư
Thiền, nỗi sợ hãi mơ hồ ban đầu sớm đã không còn, chỉ cảm thấy sốt ruột, bèn giẫm chân nói: “Mọi người nhìn gì mà nhìn? Có phải chọi dế dâu mà
cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi như thế. Ư Thiền, ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi, cha, cha muốn giải thích gì thì nói đi.”
Cha mở
miệng, đang định nói, bỗng nhiên Ư Thiền hất tay tôi ra, thoắt cái đã
chạy mất hút như làn khói. Cha khẽ thở dài, trầm mặc đứng đấy một hồi
lâu, đoạn kéo tôi ra ngoài: “Bảo con chăm chỉ đọc sách, sao lại chạy ra
ngoài rồi?”
Tôi khoác tay cha, cả người đeo hẳn lên người ông,
chỉ dùng một chân nhảy từng bước một: “Đọc sách đến phát ngán lên rồi,
vừa đúng lúc thái tử đến tìm con đi chơi, con liền đi luôn. Vừa nãy sao
yên chi lại dựa vào người cha khóc thế? Thái tử vì sao lại tức giận?”
Cha gượng cười: “Những chuyện nam nữ này, giờ có giải thích thì con cũng không hiểu.”
“Cha không giải thích thì con càng không thể hiểu, chẳng phải cha thường nói con không hiểu nhân tình thế thái đó sao? Giờ chính là cơ hội để cha
dạy con đấy!”
Cha khẽ vuốt tóc tôi, kéo tôi đi đến bờ hồ ngồi
xuống, ánh mắt hướng về mặt hồ, nhưng trong mắt chỉ thấy một mảng thê
lương trống rỗng: “Cha và yên chi đã quen biết từ thuở thiếu niên, lúc
đó nàng ấy vẫn chưa là công chúa gì cả, chỉ là con gái của một gia đình
quan lại bình thường, cha cũng không phải cha bây giờ, mà là một thiếu
niên một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, ta và nàng… ta và nàng…”
Tôi nhỏ giọng giúp cha nói nốt: “Duy sĩ dữ nữ, y kỳ tương hước, tặng chi dĩ thược dược[3], cha và bà ấy đã từng tặng nhau thược dược.”
[3] Gái sang, trai cũng đua sang với, gái cùng trai thỏa mãn vui đùa, đem hoa thược dược tặng cho nhau.
Cha vỗ lưng tôi nói: “Đọc hiểu cả Kinh Thi rồi, cha và nàng không tặng nhau thược dược, nhưng ý tứ thì giống như thế.”
“Thế sao bây giờ bà ấy lại làm vợ của thiền vu ạ? Vì sao không làm vợ của
cha? Không phải tặng nhau thược dược rồi thì ‘cùng chắp cánh bay’ ạ?”
Cha khẽ bật cười: “Vì sao? Nên nói từ việc lớn, hay từ việc nhỏ đây?” Tuy
cha đang cười, nhưng tôi nghe mà cảm thấy hơi sờ sợ, tôi dựa vào lòng,
vùi đầu vào gối ông.
“Nói từ đại nghĩa dân tộc quốc gia, vì Hán
triều năm đó đánh không nổi Hung Nô, vì sự bình yên của bách tính, để
giảm thiểu thương vong, hoàng gia đã thực hiện chính sách hòa hiếu kết
giao với Hung Nô, nhưng lại không nỡ lìa xa con gái mình, cho nên đã
chọn ra trong đám con gái của các thần tử một người dung mạo xinh đẹp,
tài đức xuất chúng phong làm công chúa, gả cho Hung Nô. Nói từ bản thân
bọn ta, là ta nhát gan sợ sệt, không dám kháng chỉ dẫn nàng ấy phiêu bạt chân trời góc biển, nàng ấy cũng không thể bỏ mặc cha mẹ, cho nên nàng
chỉ đành làm vợ của thiền vu. Nếu thiền vu đối đã tử tế với nàng ấy, cho dù Hung Nô dã man lạc hậu, không biết lễ nghĩ, thì cũng còn chấp nhận
được, nhưng thiền vu lại là một người không biết thưởng hoa. Nàng khóc
chỉ vì bất lực với vận mệnh của chính mình. Thái tử tức giận vì nghĩ
ngợi nhiều thôi, dẫu sao thái tử vẫn là người Hung Nô, rất nhiều chuyện
không thể đồng cảm, có rất nhiều chuyện cậu ấy không thông cảm, không
thể hiểu được nỗi đau của mẫu thân mình.” Cha khẽ thở dài, “Nếu chúng ta sinh muộn mấy năm nữa, vào thời đương kim hoàng đế chấp chính, có lẽ
mọi chuyện sẽ khác đi.”
Tôi cảm thấy mấy lời này nghe có vẻ quen tại, nghĩ ngợi một lúc, mới nhớ ra ngày Y Trĩ Tà đính hôn hai năm
trước, hắn cũng ngồi trên sườn núi cảm thán mình sao không sinh sớm hơn
mấy năm, không thể cùng tranh đấu với hoàng đế Hán triều, chỉ có thể
đứng nhìn Hán triều mở rộng về phía Tây. Cùng một hoàng đế Hán triều,
không ngờ lại khiến cha và Y Trĩ Tà, một người muốn sinh muộn, một người muốn sinh sớm.
Cha thấy tôi suy tư, liền hỏi: “Nghe hiểu gì không?”
“Nửa hiểu nửa không ạ, cha nói chuyện hoàng đế, thiền vu, Đại Hán, Hung Nô
con đều hiểu, nhưng con không hiểu vì sao Ư Thiền lại tức giận, quay về
con sẽ từ từ nghĩ tiếp, con sẽ khuyên Ư Thiền không tức giận. Cha, cha
bảo con học thuộc những sách vở ấy, có phải vì không muốn con chỉ làm
một bông hoa?”
“Ừm, không tìm người dạy con may vá thêu thùa,
cũng không dạy con nấu cơm dọn nhà, cha cũng không biết có đúng hay
không. Những việc này nàng đều khéo cả, nhưng nàng vẫn bị ức hiếp, trên
triều đình cha có thể ra sức giúp Ư Thiền tranh giành lợi ích, nhưng
chuyện hậu cung cha có lòng mà bất lực.”
Tôi lắc lắc cánh tay
cha, ngẩng đầu lên nhìn cha nói: “Con không làm bông hoa xinh đẹp nhu
mì, con muốn làm cây cao to lớn, không để cho người khác bắt nạt.”
Cha xoa đầu tôi: “Tính cách của con đích thực không giống, nhưng chính vì
tính tình con thế này, ta mới càng muốn con có tâm tư nhạy bén, biết suy xét lòng người, quyết đoán và giỏi mưu lược, chứ còn một mực hiếu
thắng, không biết nhẫn nhịn, lại không bảo vệ được chính mình, thì thà
thả con quay lại bầy sói còn hơn.”
Tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Ai muốn làm người đâu!”
Cha cười nói: “Lại đang oán cha đấy, con hiện giờ đã là người rồi, không
quay lại quá khứ được đâu, cứ yên tâm cố gắng làm người đi!”
Tôi lặng lẽ nghĩ ngợi một lúc, bỗng vui mừng nói: “Khi nào Ư Thiền làm thiền vu, có phải yên chi có thể gả cho cha không ạ?”
Cha nhìn chăm chú xuống mặt hồ, chậm rãi lắc đầu: “Đến khi Ư Thiền lên làm
thiền vu, ta sẽ dẫn con quay về Trung Nguyên, con đã là con gái của ta,
là người Hán, dĩ nhiên không thể sinh sống lâu dài ở Hung Nô, ta chỉ dạy con viết chữ Hán, đọc sách chữ Hán, không cho con học văn tự Hung Nô
cũng chính là vì nguyên nhân này. Còn nàng… nàng sẽ làm thái hậu, Ư
Thiền là một đứa bé lương thiện hiếu thuận, nàng sẽ sống rất tốt.”
Tôi băn khoăn hỏi: “Vì sao không cưới yên chi ạ? Cha không muốn cưới bà ấy
sao? Hung Nô đâu có nhiều quy củ như người Hán, yên chi của Hung Nô có
thể tái giá mà!”
“Nhất thời để lỡ, là sẽ lỡ cả đời, đời người có rất nhiều chuyện không có cơ hội quay đầu làm lại.” Cha gần như đang tự nói một mình, tôi lay lay cánh tay cha: “Vì sao không thể quay đầu làm
lại?”
“Đợi chúng ta quay lại Trung Nguyên, khi nào con trưởng
thành thì hãy hỏi lại ta.” Cha kéo tôi đứng dậy, “Về thôi! Bài học hôm
nay không được phép sai sót chút nào, nếu không đừng nghĩ đến việc ăn
cơm.”
Sau đó, chưa đến một năm, Quân Thần thiền vu bất ngờ qua đời, Y Trĩ Tà phát động chính biến…
Tôi đứng bật dậy, hít vào một hơi thật sâu, chăm chú nhìn mặt trời đang lên đằng Đông, hít vào đến khi lồng ngực cảm thấy đau tức, mới chầm chậm
thở ra.
Hóa ra, tôi vẫn không thể thản nhiên hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vẫn cảm thấy nhoi nhói đớn đau.
Quá khứ như đống lửa đã tắt rụi trên đất, chỉ còn lại tro tàn xám đen,
nhưng nếu muốn quét dọn ngay đám tro tàn đi, có thể bất cẩn làm bỏng
tay, rồi thế nào cũng có ngày tro tàn nguội lạnh.
Những lời cha
dặn dò trước lúc tự tận lại vòng về bên tai: “Ngọc Cẩn, cha xin lỗi, cứ
tưởng có thể nhìn thấy con lấy chồng sinh con, nhưng mà bây giờ… bây giờ cha không thể cùng con quay về Trung Nguyên nữa, con tự mình quay về
đi. Lần này con là thỏ, bọn họ là sói, con phải chạy, chạy thục mạng,
chạy về Trung Nguyên con sẽ an toàn. Con nhất định phải sống, hứa với
cha, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng phải nỗ lực mà sống, sống
thật vui vẻ, tâm nguyện duy nhất của cha chính là con sống thật tốt.”
Mặt trời hân hoan nhảy lên mặt đất, tôi ngửa mặt đón ánh nắng tưng bừng,
khẽ nói: “Cha, con sẽ sống rất tốt, rất vui vẻ, cha và yên chi cũng phải vui vẻ nhé! Ư Thiền, ngươi cũng thế.”
Cha luôn không muốn tôi
làm sói, luôn mong mỏi có thể đưa tôi về Hán triều, thật ra tôi không
cần chạy trốn về Trung Nguyên cũng rất an toàn. Ở Tây Vực, không có ai
có thể bắt được tôi của hôm nay, kể cả Y Trĩ Tà, đương kim thiền vu của
đế quốc Hung Nô.