Đại Mạc Đao

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Hẹn ước




Lý Nghiên thuận lợi sinh hạ một bé trai, Hán Vũ Đế ban tên Lưu Bác và ban thưởng rất hậu hĩnh cho công chúa Bình Dương, huynh đệ Lý Diên Niên và Lý Quảng Lợi.

Dưới tình hình ngôi vị thái tử vẫn trống, những người vốn nhiều tâm tư trong triều không thể tránh khỏi việc đoán xem rốt cuộc kẻ có khả năng làm chủ Đông Cung là con trai trưởng Lưu Cư của Vệ hoàng hậu, hay là cậu bé Lưu Bác được nhận muôn vàn sủng ái này.

Có người cho rằng cả tộc nhà họ Vệ vẫn có thế lực hùng hậu trong triều, Lưu Cư rõ ràng sẽ có ưu thế hơn, nhưng có người lại nghĩ nhà họ Vệ dựa vào việc Vệ Tử Phu được sủng ái mới dần dần có được như ngày hôm nay, thế thì hà cớ gì nhà họ Lý trong tương lai không thể được như thế? Huống hồ con trưởng Lưu Cư và hoàng đế tính cách hoàn toàn khác nhau, tuy bây giờ Lưu Triệt cũng coi là có yêu quý, nhưng về lâu về dài, chỉ sợ sẽ không yêu thích nữa.

Trong cảnh các thế lực trong triều âm ỉ như mạch nước ngầm, cả tộc họ Vệ luôn giữ im lặng, mọi chuyện vẫn như bình thường, thậm chí Vệ Thanh đại tướng quân còn đích thân vào cung dâng tặng lễ vật cho Lý Nghiên, chúc mừng sự ra đời của Lưu Bác. Những người đứng đầu các thế gia vọng tộc trong triều như Lý Thái, Lý Cảm… hết thảy đều không ai nói gì, chỉ lần lượt dâng sớ chúc mừng.

Giữa cảnh hỗn loạn rối bời này, khi bé Lưu bác còn chưa được đầy tháng, Hán Vũ Đế triệu tập trọng thần, hạ chiếu công bố cho toàn thiên hạ, lập con trưởng Lưu Cư làm thái tử. Chuyện bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý. Suy cho cùng, hiện tại chiến dịch có tính quyết định và hết sức căng thẳng với quân Hung Nô sắp sửa xảy ra, một Vệ Thanh, một Công Tôn Hạ, một Hoắc Khứ Bệnh, nếu Lưu Cứ không trở thành thái tử, thì Lưu Triệt sao có thể tin tưởng rằng bọn họ sẽ một lòng một dạ trung thành chứ?

Chiếu thư sắc lập thái tử vừa được công bố, Lý Nghiên mới sinh con chưa được bao lâu, vẫn đang trong giai đoạn điều dưỡng thân thể, đột nhiên suy sụp sức khỏe, ngã bệnh ốm nặng, sau khi hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm, được thái y cấp cứu mới tỉnh lại.

Trong thời gian Lý Nghiên ốm nặng, Lưu Triệt đã thử tất cả mọi cách trong tình cảnh tuyệt vọng, còn triệu kiến cả tôi vào cung, kêu tôi thử gọi tên nàng bên tai nàng xem. Lúc có người xung quanh, tôi chỉ khẽ gọi “nương nương”, còn lúc nào không có ai, tôi liền nói bên tai nàng một câu: “Lý Nghiên, sao ngươi có thể bỏ rơi đứa bé mới sinh ra chứ? Ngươi vẫn còn cơ hội, chẳng lẽ bây giờ đã từ bỏ rồi ư?”

Khi Lý Nghiên yếu ớt tỉnh lại, Lưu Triệt vui mừng không xiết, khác hẳn lo âu trước đó, chứng kiến sự lo lắng và niềm vui không chút che giấu ấy, tôi nghĩ người đàn ông này, người đàn ông có tất cả thiên hạ này, đã thật lòng yêu thương Lý Nghiên nên mới lo sợ mất nàng.

Lý Nghiên nhìn thấy Lưu Triệt, vừa cười vừa khóc, chẳng hề để ý gì đến sự có mặt của chúng tôi, khẽ hôn vào tay Lưu Triệt, quyến luyến kề mà vào tay Lưu Triệt, thì thào: “Thiếp sợ không bao giờ được gặp chàng nữa.” Giây phút ấy, cả người Lưu Triệt run lên, sững sờ nhìn Lý Nghiên, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, thương tiếc, còn có cả áy náy.

Tôi đột ngột thấy người lạnh cóng, chỉ biết nhìn Lý Nghiên chằm chằm, ngươi… ngươi thật sự bị bệnh? Hay là tự mình làm cho mình bị bệnh thế?

***

Vừa về đến nhà, mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm nghỉ. Không ngờ Lý Cảm đã đợi sẵn trong nhà, Hồng cô ngồi ở một bên nói: “Lý Tam Lang đã đợi muội cả một ngày trời rồi.”

Tôi gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho bà ấy rời đi.

Lý Cảm thấy Hồng cô đi ra khỏi cửa rồi, lập tức hỏi: “Nàng ấy tỉnh lại chưa? Nàng ấy vẫn khỏe chứ? Nàng ấy…” Giọng nói của Lý Cảm khẽ run lên, khó nói nên lời.

Tôi vội đáp: “Tỉnh rồi, ngươi yên tâm, thái y nói chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, khoảng hai tháng nữa cơ thể sẽ hồi phục.”

Vẻ lo âu của Lý Cảm giờ mới từ từ biến mất, nhưng mặt mày vẫn toát lên vẻ buồn bã khó tả. Lý Nghiên trải qua một trận ốm sinh tử ở bên kia, còn ở bên này hắn lại chỉ có thể ngồi yên một chỗ, đau khổ mà đợi tin tức.

Trời đã ngả tối, căn phòng dần dần chìm trong yên lặng. Hắn vẫn ngồi im lìm, không nói không động đậy, tôi cũng chỉ có thể ra vẻ mạnh mẽ ngồi làm bạn cùng. Rất lâu sau đó, từ trong bóng tối nghe vọng đến mấy tiếng thì thầm, rất khẽ khàng, nhưng lại vô cùng kiên định: “Nếu đây là nguyện vọng của nàng ấy, ta nguyện giúp nàng toàn tâm thực hiện, miễn là nàng không ốm nữa.”

Lý Cảm là con trai duy nhất của Lý Quảng tướng quân, địa vị hết sức quan trọng trong gia tộc họ Lý, quyết định của hắn ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến định hướng chính trị của toàn gia tộc. Tôi ngả người về phía sau, tựa mình vào đệm, im lặng không nói gì. Lý Nghiên, nếu trận ốm này là ngẫu nhiên, thì chỉ có thể nói là ông trời cũng thương ngươi, chẳng ngờ một trận ốm mà lại khiến cho một người dường như luôn mang trái tim sắt đá cũng phải động lòng áy náy, khiến cho một người khác hạ quyết tâm vì ngươi mà một lòng trung thành. Nhưng nếu đây không phải là ngẫu nhiên, thì thủ đoạn hành sự của ngươi thật sự đã khiến ta phải kinh ngạc, một người vừa mới làm mẹ, không ngờ lại có thể dùng tính mạng của mình để đánh cược. Một người có thể đối xử tàn nhẫn với chính bản thân đến mức này sao? Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.

Tôi và Lý Cảm đang chìm trong dòng suy tư, thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở ra, tôi và Lý Cảm giật mình, vội vã đứng dậy. Sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh không thoải mái lắm nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi và Lý Cảm cô nam quả nữ lại cùng ngồi một phòng, cái đó cũng chưa nói làm gì, có điều chúng tôi lại chẳng hề thắp đèn, hai người ngồi yên lặng trong bóng tối với nhau, đích thực có chút ám muội khó giải thích.

Lý Cảm nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh, trong sự chán nản ủ ê vô hạn kia lại lộ ra ý cười, bèn nhìn tôi cười lắc lắc đầu, nhìn Hoắc Khứ Bệnh chắp tay vái chào, rồi không nói lời nào tự mình rời đi.

Hoắc Khứ Bệnh cố khống chế cảm xúc của bản thân hỏi: “Từ bao giờ mà quan hệ giữa bọn nàng lại trở nên tốt thế này? Nàng vất vả trong cung lâu như thế, không ngờ vẫn chưa được nghỉ ngơi à?”

Hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, tôi sớm đã mệt mỏi rã rời, vừa rồi gặp Lý Cảm, đã là gắng gượng rồi, bây giờ chẳng muốn màng đến chuyện gì khác, cả người ngả hẳn về phía sau, tiện tay kéo lấy một tấm chăn đắp lêm người: “Ta buồn ngủ quá, để cho ta ngủ một lát đã, tỉnh dậy muốn đánh muốn phạt gì tùy ngươi.”

Hoắc Khứ Bệnh sững người trong giây lát, khuôn mặt từ từ lộ ra ý cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh giường. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy hắn thấp giọng thủ thỉ bên tai: “Tin tưởng ta đến thế cơ à? Nhưng mà ta không tin vào chính mình lắm đâu, nhỡ may không khống chế nổi bản thân, có lẽ… có lẽ sẽ… làm gì… nàng…” Hơi thở của hắn như có như không lướt qua mặt tôi, môi gần như áp sát vào má tôi, còn tôi đã buồn ngủ đến nỗi cứ thế mà chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào, không nghĩ nổi cái gì nữa.

Lúc tỉnh giấc thì đã giữa trưa, tôi vẫn còn díp mắt gà gật, trong đầu tự nhiên lóe lên giọng nói thì thầm như thật như giả tối qua, vội vàng giật mình bật ngay dậy. Cúi đầu nhìn thấy trên người vẫn mặc nguyên y phục tối qua một cách ngay ngắn, chỉ có đôi giày đã được cởi ra ngay trước giường.

Tôi ngồi sững sờ trên giường, thấy bên giường sớm đã không có ai, chẳng biết rốt cuộc mộng là thật hay không?

***

©STE.NT

Uyên ương đằng không phụ lòng mong mỏi của tôi, một dải kim ngân, đung đưa trong gió, sáng lạn rực rỡ đến nỗi cả người làm vườn cũng phải kinh ngạc, không hiểu tôi đã nuôi trồng thế nào. Thật ra rất đơn giản, tôi ngày nào cũng cầu xin này xin nọ với bọn nó, cây cối biết lòng người, có lẽ đã bị tôi làm cảm động, đến bọn nó cũng mong chờ sự hạ cố đến chơi của một chàng trai nào đó, hy vọng nguyện vọng của tôi có thể thành thật.

Cửu gia đẩy xe lăn, tôi chậm bước đi bên cạnh Cửu gia. Bước chân tuy chậm, nhưng tim lại đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ngọc tỷ tỷ!” Tiểu Phong gọi ầm lên từ sau lưng.

Tôi “a” một tiếng, quay đầu nhìn Tiểu Phong: “Muốn chết mất, ta vẫn còn tai cơ mà!”

“Thế Cửu gia hỏi tỷ, sao tỷ lại không trả lời?” Tiểu Phong hùng hồn nói vẻ đắc chí.

Trong lòng tôi có quỷ, nên không dám cãi nhau thêm với Tiểu Phong, chỉ xấu hổ nhìn về phía Cửu gia: “Vừa rồi chưa nghe thấy gì, huynh hỏi ta gì cơ?”

Cửu gia cười cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Ta hỏi muội và Thiên Chiếu bọn họ từ khi nào lại tốt với nhau thế. Một mình muội nói chuyện, có những ba người lên tiếng phụ họa bênh vực, hình như ta mà không cùng muội đi dạo một vòng trong vườn thì sẽ phạm phải một tội rất lớn.”

“Ai mà biết được ba người bọn họ sao lại bênh vực muội chứ? Có lẽ là có chút tình người, đợi tương lai sẽ lại đe dọa muội thôi.”

Vừa nói dứt lời đi đến khu vườn của tôi. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Phong, Tiểu Phong liếc nhìn tôi làm mặt quỷ, nói với Cửu gia: “Cửu gia, trước đây đến chỗ này của Ngọc tỷ tỷ chưa bao giờ đi dạo một vòng ngó nghiêng kỹ càng, hôm nay đệ muốn đi loanh quanh vài chỗ khác, xem phường hát quý chuẩn mực của thành Trường An này rốt cuộc trông ra làm sao.”

Cửu gia cười nói: “Thế ngươi đi đi!”

Tiểu Phong liếc nhìn tôi, tay ra dấu đồng tiền xong liền chạy đi luôn.

Một vườn tràn ngập hương hoa, vừa mới đẩy cửa ra, Cửu gia đã thấp giọng: “Muội trồng hoa kim ngân à?” Tôi ngoảnh mặt về phía Cửu gia, cười một cách hồi hộp, căng thẳng không trả lời.

Một giàn uyên ương đằng hoa lá rậm rạp, sum suê. Dưới ánh dương mùa hè, rực rỡ như vàng, trắng lóa như bạc, xanh như ngọc bích, lấp lánh rung rinh, nổi bật bên nhau, đẹp đến rung động lòng người.

Cửu gia tỉ mỉ ngắm nghía một lúc: “Thật là khó cho muội, phải bỏ bao nhiêu công phu ra chăm sóc cho nó, có thể lớn đẹp thế này chắc muội cũng mất không ít tâm huyết.”

Tôi nhìn chằm chằm những bông hoa trên giàn, sự căng thẳng mấy ngày vừa qua dần dần biến mất, cảm xúc trong lòng cũng lắng dần xuống: “Hoa kim ngân còn có một tên khác, huynh có biết không?”

Cửu gia trầm mặc hồi lâu: “Vì mùa đông chúng vẫn giữ được màu xanh, cho nên còn được gọi là ‘nhẫn đông’.”

Tôi bật cười đau khổ, đỡ lấy xe lăn của Cửu gia, chầm chậm quỳ xuống, nhìn Cửu gia chăm chú: “Huynh đang né tránh cái gì? Vì sao không nói ra một cái tên khác? Bởi vì cuống hoa của bọn chúng giao nhau, trông như uyên ương sóng đôi nhảy múa, cho nên người đời còn gọi chúng là ‘uyên ương đằng’.”

Cửu gia cười nói: “Ta nhất thời quên mất, chỉ nghĩ tới tên lúc chọn thảo dược. Hôm nay muội mời ta đến nhà không phải chỉ để ngắm hoa đấy chứ? Ta nhớ bọn muội còn trồng một cây liễu rất đẹp bên cạnh hồ, chúng ta đi dạo phía hồ đi.”

Tôi nắm lấy bàn tay đang định đẩy xe lăn đi của Cửu gia: “Đúng là muội chỉ mời huynh đến để ngắm hoa, muội không quan tâm liệu huynh có cười muội không biết xấu hổ hay không, hôm nay muội chỉ muốn đem hết tâm sự trong lòng nói cho huynh. Cây uyên ương đằng này là do muội đặc biệt trồng vì huynh đấy, trồng từ mùa thu năm trước nữa, sắp được hai năm rồi. Cửu gia, muội… muội thích huynh, muội muốn gả cho huynh, muội muốn về sau có thể cùng huynh ngắm hoa thế này, chứ không phải một mình muội đơn độc ngồi ngắm uyên ương đằng cùng nhau nhảy múa.”

Tay Cửu gia khẽ run run, ngón tay lạnh như băng, Cửu gia nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đầy đau khổ, thương tiếc, thậm chí cả sợ hãi, đủ các cảm xúc khác biệt lẫn lộn, khiến tôi nhìn mà không hiểu. Tôi nắm lấy bàn tay đang lạnh dần đi của Cửu gia. Tôi nhìn Cửu gia như cầu khẩn: Muội đã trao trái tim mình cho huynh rồi, xin huynh hãy quý trọng nó, xin hãy quý trọng nó.

Cửu gia đột nhiên dùng lực rút bàn tay mình ra, né tránh ánh mắt của tôi, một mực nhìn chăm chú vào uyên ương đằng trước mặt, nói từng chữ từng chữ một, chầm chậm mà khó nhọc, tựa như mỗi chữ đều phải dùng hết sức lực của cả cơ thể để thốt ra: “Ta không quen cùng người khác ngắm hoa, ta nghĩ muội sẽ tìm được một người ngắm hoa cùng muội.”

Trái tim đang đập thình thịch của tôi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tay tôi vẫn giơ ra, như muốn nắm lấy một cái gì đó, nhưng trong tay lại trống không, nhìn rất kỳ quặc.

Cửu gia đưa tay ra đẩy xe lăn đi, dường như trong tay cũng không còn một tí sức lực nào, đẩy vài lần, xe lăn vẫn như chưa hề động đậy.

Tôi túm lấy ống tay áo Cửu gia: “Vì sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là tự muội đa tình? Lẽ nào huynh đối xử với muội một chút cảm giác cũng không có? Huynh sợ gì chứ? Là chân của huynh sao? Muội căn bản không quan tâm đến mấy chuyện đó. Cửu gia, cuộc đời của một con người đi được bao xa không phải do chân của người ấy quyết định, mà là do trái tim của người ấy quyết định.”

Cửu gia ngoảnh đầu lại, không dám nhìn tôi, chỉ từ từ gỡ tay tôi ra khỏi tay áo, miệng vẫn lặp lại: “Ngọc nhi, nàng tốt như thế này, khẳng định sẽ có một người nguyện lòng cùng nàng ngắm hoa.”

Tôi nhìn ống tay áo Cửu gia cứ từ từ tuột khỏi nắm tay tôi, mà tôi chẳng có cách nào níu giữ lại. Hóa ra có một số người còn khó níu giữ hơn cả mây trôi.

Ngoài cửa chợt vọng đến tiếng nói lạnh lùng: “Chắc chắn có người nguyện lòng cùng nàng ấy ngắm hoa.”

Tôi không động đậy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Cửu gia làm sao có thể nhẫn tâm gạt bỏ nó chứ? Hết lần này đến lần khác. Hóa ra nỗi đau khổ lớn nhất không phải là đau lòng, mà là nỗi tuyệt vọng khi chưa đạt được mà đã kết thúc.

Hoắc Khứ Bệnh đi đến trước mặt Cửu gia: “Mạnh Cửu của Thạch phảng?” Thái độ cao ngạo, sắc mặt trắng bệch.

Cửu gia vái chào hắn, thần sắc cực kỳ phức tạp, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, nghiêng đầu nói với tôi: “Ngọc nhi, muội có bạn đến chơi, ta về trước đây.” Nói rồi liền đẩy xe lăn rời đi.

Hoắc Khứ Bệnh nói: “Ta tên là Hoắc Khứ Bệnh.”

Cửu gia dừng xe trong chớp mắt, nhưng rồi vẫn tiếp tục bỏ đi, miệng nói: “Sớm nghe đại danh, hôm nay may mắn được gặp, vô cùng vinh hạnh.” Nói thế nhưng cũng không hề quay đầu lại.

“Người ta đã đi rồi.” Hoắc Khứ Bệnh thờ ơ nói.

Thấy tôi vẫn không động đậy gì, hắn giơ tay đẩy đẩy tôi. Tôi hất tay hắn ra, tức giận nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản, ai cho ngươi tùy tiện đi vào nhà ta? Ngươi ra ngay!”

Tay Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, đấm mạnh vào giàn uyên ương đằng: “Nàng đừng quên rằng nàng cũng đã mời ta đến ngắm hoa, uyên ương đằng? Nàng chỉ nói với ta chúng được gọi là hoa kim ngân.”

Mấy khúc giá đỡ bằng trúc bị gãy, lắc lư mấy cái, rồi đổ rầm xuống, toàn bộ giá kim ngân đầy hoa đã đổ sập xuống đất.

Tôi lắc lắc đầu không tin vào mắt mình, làm sao lại đổ được? Hết thảy tâm huyết và sự chăm sóc che chở hai năm vừa rồi của tôi, làm sao có thể dễ dàng biến mất như một giấc mộng vậy?

Tôi trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh đây oán hận, hắn hình như cũng có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn chăm chú vào giá dây leo nằm trên mặt đất, trong mắt thoáng chút mê muội không lý giải nổi: “Ngọc nhi, nàng xem những dây leo này vướng víu không rời, không tách ra nổi, có giống con người không?”

***

Tuy đã để sư phụ trồng hoa cố gắng hết sức cứu sống giá kim ngân, nhưng phần thân chính của cây đã bị tổn hại nên hoa vẫn cứ từng cánh từng cánh héo rụng, lá ngày càng vàng úa. Tôi nhìn bọn chúng tàn lụi từng ngày trước mặt, cảm thấy chút niềm tin ít ỏi trong tim cũng dần dần biến mất.

Hồng cô thấy tôi cứ ngắm hoa, mãi vẫn không đáp lời bà, liền thấp giọng gọi tôi một tiếng. Tôi thẫn thờ nói: “Để bọn họ quay về đi, muội không muốn tiếp khách.”

Hồng cô e ngại nói: “Đã đến đây ba lần rồi, lần này đến cả Ngô gia cơ thể không khỏe mạnh lắm cũng đến cùng. Ngọc nhi, coi như muội nể mặt ta gặp họ một lần thôi.”

Tôi múc một gáo nước từ trong chum, cẩn thận vẩy lên uyên ương đằng. Xin lỗi, sự tranh chấp giữa loài người bọn ta lại khiến cho các ngươi vô tội mà phải chịu tội.

Hồng cô quỳ xuống bên cạnh tôi: “Ngô gia đối với ta có ơn, Thạch phảng là chủ cũ của ta, hôm nay ba người chủ sự của Thạch phảng đều đã đợi ở ngoài cửa cả ngày rồi, trong thành Trường An chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này cả. Ngọc nhi, ta cầu xin muội, muội đi gặp bọn họ đi.”

Xem ra nếu tôi còn không trả lời, Hồng cô chắc còn van xin nài nỉ mãi.

“Mời bọn họ vào đi.” Tôi đổ gáo nước cuối cùng vào trong đất.

Tôi hành lễ với Cẩn Ngôn, Thận Hành và Thiên Chiếu, Cẩn Ngôn vừa định lên tiếng, Thận Hành nhìn hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng lại.

Thiên Chiếu nói: “Tiểu Ngọc, ngươi định vạch rõ giới hạn với cả Thạch phảng bọn ta, từ giờ trở đi không qua lại nữa à?”

Tôi rất muốn cười, như không có việc gì trả lời hắn, nhưng tôi chẳng có cách nào coi chuyện này nhẹ như gió thổi mây trôi được. Tôi lấy một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Cửu gia không mảy may tiếc nuối gì từ bỏ mọi chuyện kinh doanh rồi lập tức thu góp đủ tiền trả lại hết tiền vay ta, xem ra là Thạch phảng muốn vạch rõ giới hạn với ta mới đúng.”

Khóe miệng Thiên Chiếu hơi động, nhưng lại không có cách gì giải thích. Cẩn Ngôn gào lên: “Tiểu Ngọc, ngươi và Cửu gia bị làm sao thế? Cửu gia không phải lúc đến vẫn còn khỏe mạnh sao? Vì sao mà lúc quay về lại mặt mày trắng bệch, cứ như đột nhiên bị mắc bệnh nặng, giam mình trong phòng suốt mấy ngày qua, chỉ dặn dò bọn ta lập tức hoàn trả tiền cho ngươi.”

Tôi nắm chặt tay lại, dùng móng tay tự cấu chính mình.

Thiên Chiếu nhìn tôi hồi lâu, rồi nhìn Thận Hành: “Tiểu Ngọc, làm khó ngươi rồi.”

Thận Hành vốn không thích nói chuyện đột nhiên nói: “Tiểu Ngọc, cho Cửu gia một chút thời gian đi, rất nhiều cảm xúc trong lòng không phải chỉ một đêm mà tháo gỡ được.”

Tôi lắc đầu bật cười đau khổ: “Ta thăm dò rồi lại thăm dò, Cửu gia né tránh rồi lại né tránh, ta ra sức lại gần Cửu gia, nhưng hễ ta cảm thấy đã đến rất gần rồi thì Cửu gia lại đột nhiên đẩy ta ra. Ta một mực hỏi Cửu gia tại sao, nhưng biểu hiện của Cửu Gia, ta vĩnh viễn không thể hiểu được. Chuyện không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, nếu là vì chân của Cửu gia, ta đã nói ra suy nghĩ ấy của mình rồi, nhưng Cửu gia vẫn cứ đẩy ta ra. Ta là một cô gái, hôm nay không chút băn khoăn hay kiêng nể gì mà nói hết cho các ngươi mấy lời này, chỉ muốn hỏi xem, các ngươi lớn lên với Cửu gia từ nhỏ, các ngươi có biết là vì sao không?”

Cả ba người mặt mày trầm mặc, cuối cùng Thận Hành nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Ngọc, bọn ta không trả lời ngươi được, có lẽ…” Hắn dừng lại, nhưng không hề nói tiếp ý trước: “Nhưng bọn ta biết Cửu gia đối với ngươi không giống bình thường, bọn ta đã cùng nhau lớn lên, chuyện này nhìn là biết ngay, Cửu gia thật sự đối xử với ngươi khác bình thường, chỉ cầu xin ngươi hãy cho Cửu gia thêm thời gian, cho Cửu gia một cơ hội nữa.”

Tôi cười rồi lại cười, khi một người không thể khóc được nữa hình như chỉ có thể lựa chọn cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc lóc: “Ba vị xin hãy quay về đi! Bây giờ ta mệt lắm, cần phải nghỉ ngơi.” Nói rồi không để ý gì đến bọn họ, quay người đi vào trong phòng.

***

Mùa thu năm trước thu hoạch được không ít quả của kim ngân hoa, mùa thu năm nay chỉ còn lại một giá cây leo khô chết.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi dùng lưỡi liềm cắt đứt hết các cành đã khô héo: “Đã chết hết rồi, việc gì phải làm thế?”

“Bác làm vườn nói bảo vệ gốc cây cho tốt, mùa xuân năm sau có lẽ vẫn có thể đâm chồi.”

“Hôm đó lẽ ra ta không nên trút giận vào chúng.”

Tôi giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói mỉa mai: “Ngươi bây giờ là đang xin lỗi chúng? Hoắc đại thiếu gia mà cũng làm chuyện có lỗi? Chuyện này mà truyền ra ngoài, cả thành Trường An còn không kinh ngạc đến chết á?”

Hoắc Khứ Bệnh có chút ảo não: “Nàng cả ngày mặt mày sa sầm, rõ ràng cho là ta làm sai rồi.”

Tôi lại cúi đầu, tiếp tục cắt các cành khô: “Dù mặt trời sắp chui ra từ phía Tây, ta cũng không dám nhận đâu.”

“Ngọc nhi!” Hoắc Khứ Bệnh gọi tôi một tiếng, sau đó mãi cũng không nói thêm gì, tôi đặt lưỡi liềm trên tay xuống, đứng dậy nhìn hắn.

“Năm sau đi thảo nguyên với ta đi, nàng sống ở thành Trường An đã không vui vẻ gì, chi bằng đi thảo nguyên đại mạc với ta một chuyến.”

Đôi mắt hắn âm u ảm đạm, dường như chứa đựng cả đêm tối vô biên cùng biết bao tâm sự không thể biết được, nhìn tôi với vẻ dồn ép khiến tôi cảm thấy hơi xót xa trong lòng, chỉ là không biết đau xót cho chính mình hay là cho hắn. Cũng sắp ba năm chưa gặp Lang huynh rồi, hắn còn khỏe không? Đi thăm Lang huynh cũng được. Đến lúc tôi cần tĩnh tâm suy nghĩ nên đi đâu về đâu rồi. Cho dù nỗi bi thương có đáy hay không, thì cuộc sống này vẫn cứ phải tiếp tục.

“Ta bây giờ không thể trả lời ngươi được, trên tay ta vẫn còn một vài việc, nếu tất cả có thể thu xếp thỏa đáng, có lẽ ta sẽ rời khỏi thành Trường An.”

Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu: “So với lời từ chối thẳng thừng năm trước thì có thêm mấy phần hy vọng rồi.”

***

Ở trong nhà nghe thầy giáo giảng bài thấy rất hay, quan điểm mới lạ, luận thuyết tường tận cụ thể, mỗi câu hỏi đều khiến học sinh phải suy nghĩ về lý lẽ của chiến tranh, hiếm thấy nhất là việc cổ vũ học trò tự phát biểu ý kiến của mình, không bắt ép học trò phải có quan điểm giống y hệt mình.

“Bạch Khởi[1] rốt cuộc là nên hay không nên đem chôn sống bốn mươi vạn binh sĩ của nước Triệu?” Thầy giáo đặt câu hỏi xong, vừa cười cười thổi trà, vừa cúi đầu nhìn đám học trò xung quanh.

[1] Tướng quốc nước Tần trong thời Chiến Quốc.

“Bạch Khởi làm đại tướng của nước Tần, chủ soái toàn quân, nhưng lại nói không giữ lời, hứa sẽ cho binh sĩ nước Triệu một con đường sống, nhưng sau khi đã dụ dỗ được bọn họ đầu hàng lại lật lọng, nói một đằng làm một nẻo, chôn sống bốn mươi vạn binh lính, lời nói và hành động khiến người đời khinh bỉ chê cười. Cái gọi là ‘quân lệnh như sơn, trong quân đội không có chuyện đùa’, thế mà Bạch Khởi lại đi ngược lại với chính lời thề của mình trước mặt toàn bộ đại quân, tương lai làm sao mà có thể làm cho mọi người tin tưởng được? Đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là, hành vi này của Bạch Khởi làm cho chiến tranh của nước Tần về sau càng thê thảm, bởi vì không còn ai dám đầu hàng nữa, e sợ sau khi đầu hàng sẽ lại bị đem chôn sống hết, cho nên đám đông thà quyết tử, việc Bạch Khởi làm khiến cho việc chinh phục chư quốc của nước Tần càng khó khăn hơn, biến mỗi trận chiến trở thành một cuộc đấu chọi sinh tử.”

“Học trò lại cho rằng Bạch Khởi làm vậy là đúng, nếu Bạch Khởi không đem chôn sống bốn mươi vạn quân đang độ trẻ tuổi làm dân số nước Triệu giảm mạnh, lực lượng lao động nông điền trong nước bị thiếu hụt, khiến cho nước Triệu không còn tí năng lực nào để tranh bá thiên hạ, liệu nước Tần có thể thống nhất thiên hạ được hay không thì chưa biết, hoặc đại trận giữa bảy nước tranh bá thiên hạ còn kéo dài bao lâu nữa, chết bao nhiêu người nữa, người chịu thiệt chỉ có dân lành mà thôi. Nhìn về lâu dài, Bạch Khởi tuy đã chôn sống bốn mươi vạn người, nhưng đây là lấy giết để ngừng việc giết lại, có lẽ vẫn cứu được nhiều mạng người hơn. Nhìn từ góc độ lúc đó mà nói, nếu Bạch Khởi không tiêu diệt nước Triệu, thì tương lai người chết sẽ là người Tần, hắn là đại tướng quân của nước Tần, bảo vệ người dân nước Tần vốn là trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn.”

“Hoang đường! Hành vi tàn nhẫn như thế, vậy mà lại có người ủng hộ, học trò cho là…”

Tôi bất lực lắc đầu nhìn Lý Quảng Lợi đang nằm bò ra bàn ngủ say sưa, thầy giáo rõ ràng cũng đã sớm từ bỏ việc dạy dỗ hắn, ánh mắt vừa đảo qua trước mặt hắn liền lập tức rời đi. Nhưng mà mấy thiếu niên bạn học được tôi dày công lựa chọn này lại không hề khiến tôi thất vọng, cuộc đời huyền thoại của Vệ Thanh đại tướng quân đã dấy lên giấc mộng vương hầu trong lòng mấy thiếu niên xuất thân bình dân này, ai cũng giữ chặt lấy cơ hội mà tôi giao cho.

Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Phương Như đang bê một hộp đồ ăn đi vào trong nhà, nhìn thấy tôi bèn xấu hổ hành lễ. Tôi cười nói: “Người chị dâu như ngươi làm gì cũng tận tâm.” Mặt mũi Phương Như lúc ấy đỏ ửng.

Học trò trong nhà học xong tản nhau ra về, hò hét ầm ầm, vẫn còn tranh luận về Bạch Khởi không ngừng. Tôi cười nói: “Mau vào đi, cơm rau khéo nguội hết rồi.” Phương Như cúi đầu vội vã đi ngang qua tôi.

Mấy thiếu niên bạn học nhìn thấy tôi đều cười nói vây quanh trò chuyện rôm rả.

“Ngọc tỷ tỷ.”

“Ngọc tỷ tỷ lâu lắm rồi chưa đến thăm bọn ta.”

“Ngọc tỷ tỷ, mẹ của ta hỏi tỷ, đôi giày tặng tỷ, tỷ đi có vừa chân không? Nói là đợi khi nào việc cày cấy rảnh rang sẽ lại làm tặng tỉ một đôi khác.”

Bọn họ mỗi người một câu, ồn ào khiến tôi đau cả đầu. Tôi cười nói: “Thấy các ngươi học hành đến là vất vả, hôm nay ta đặc biệt dặn dò nhà bếp hầm gà, đợi một lát rồi ăn nhiều vào. Tiểu Ngũ, ta bảo nhà bếp chia thành mấy phần sẵn, lát nữa ra về nhớ cầm về cho mẹ ngươi; Thường Thanh, chị dâu ngươi vừa mới sinh được đầy tháng, ngươi cũng mang một phần về nhé.”

Lúc nãy còn đang tranh luận về Bạch Khởi, ai nấy bộ dạng y như người lớn, bây giờ nghe thấy có thịt gà để ăn, thì lại lộ ra tâm tình thiếu niên vốn có, trong giây lát đã nhảy nhót ầm ĩ.

Lý Quảng Lợi vuốt vuốt vạt áo, lớn giọng nói: “Ngày mai ta mời các ngươi đến Nhất phẩm cư ăn gà, thịt gà ở đó, đảm bảo với các ngươi, ăn một miếng là muốn nuốt luôn cả lưỡi.”

Mấy thiếu niên vỗ tay reo hò ầm ĩ: “Đa tạ Lý nhị ca.”

Lý Quảng Lợi đắc ý vênh mặt lên nhìn tôi, tôi nhìn hắn cười cười, con người này tuy không chịu học hành gì, nhưng lại hào phóng với mọi người, thích cười, thích huyên náo, hâm mộ quyền quý nhưng không ghét bỏ nghèo hèn, như thế đã là hiếm thấy rồi, nếu không phải vì gặp phải người em gái như Lý Nghiên, có lẽ hắn đã có thể sống tự tại tùy ý.

Phương Như khẽ đi qua người chúng tôi, tôi đẩy bọn họ mau mau đi ăn cơm, rồi quay người đuổi theo Phương Như, hai người im lặng sóng vai bước đi.

Tôi cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà chúng ta quen nhau được ba năm rồi.”

Phương Như cười duyên dáng: “Ta là người không có tiền đồ gì lớn lao, chỉ muốn bình dị mà sống qua ngày thôi. Ba năm rồi, Tiểu Ngọc so với ngày xưa đã khác nhiều, từ một cô gái đơn thân yếu đuối đến người có thể hô phong hoán vũ trong thành Trường An bây giờ, hiếm thấy nhất chính là ngươi vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, biết thương xót quan tâm đến người khác.”

Tôi cười lắc đầu: “’Ngươi đừng nghĩ ta tốt đẹp như thế, con người ta bản tính lười biếng, việc gì không có ích lợi gì thì ta lười chẳng thèm làm thôi. Ngươi là người bạn đầu tiên mà ta kết giao ở thành Trường An, có vài lời tuy không phải hay ho gì, nhưng hôm nay ta vẫn muốn nói thẳng với ngươi.”

Phương Như nhìn tôi: “Xin nói.”

Tôi trầm mặc một lúc lâu: “Ngươi muốn gả cho Lý Diên Niên không?”

Phương Như cúi đầu, lộ vẻ ngượng nghịu khó xử, tuy không trả lời tôi, nhưng ý tứ thì tôi hiểu được.

Tôi thở dài một hơi: “Lý Diên Niên là người tốt, ngươi gả cho hắn được là chuyện tốt, đáng tiếc là, hắn bây giờ có một người em gái quá tôn quý.”

“Lý đại ca không phải người như thế đâu, chàng sẽ không ghét bỏ ta.” Phương Như vội vã biện bạch.

Tôi nói dịu dàng: “Ta biết hắn sẽ không ghét bỏ ngươi, ta nói chính là… nói… Lý phu nhân đã có một hoàng tử rồi. Từ Thái Tổ đến giờ, ngoại thích của nhà họ Lữ từng toàn quyền khuynh đảo thiên hạ, ngoại thích của nhà họ Vệ cũng từng một thời tôn quý, ngoại thích của nhà họ Vương về sau cũng làm mưa làm gió một thời gian, nhưng kết cục của bọn họ đều là gì? Phương Như, ta không muốn ngươi bị nhốt trong cái thế giới tuy không dùng đao kiếm nhưng lại giết người không đổ máu này, nhiều hơn nữa thì ta chẳng nói nổi, ngươi hiểu lời ta nói không?”

Phương Như ngẩng đầu cười nói: “Tiểu Ngọc, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Lý đại ca không có tâm tư cao đến thế đâu, chàng sẽ không làm mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi ấy, sẽ không xảy ra mấy chuyện phức tạp như thế.”

“A Phương, ngươi tốt xấu gì cũng biết chữ, lẽ nào lại nói ra những lời hoang đường như thế? Lý Diên Niên không muốn làm thế nhưng không có nghĩa là người khác không muốn, nếu đã gắn bó với nhau như cây với cành, thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, Lý Diên Niên làm sao mà tránh được?”

Phương Như dừng bước, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy tay tôi, nhìn tôi chăm chú, nói với vẻ trịnh trọng, nghiêm túc: “Đa tạ ngươi, là ta suy nghĩ quá đơn giản rồi, ta hiện giờ đã hiểu được vài phần ý tứ của ngươi, nhưng mà, Tiểu Ngọc à, ta nguyện lòng, ta không quan tâm phía trước có chuyện gì, ta chỉ biết ta nguyện ở cùng chàng ấy.”

Tôi bật cười: “Thật ra ta sớm đã biết câu trả lời của ngươi rồi, với cái tính cách không đâm đầu vào tường thì không biết tường cứng thế nào của ngươi, miễn là bản thân mình muốn thì bất luận như thế nào cũng sẽ chấp nhận. Những gì ta cần nói đều đã nói cả rồi, coi như là tấm lòng tương giao giữa chúng ta.”

Phương Như cười nói: “Ta rất cảm kích ngươi, cảm kích được gặp ngươi, cảm kích ngươi mắng cho ta thức tỉnh, cảm kích ngươi mời Lý đại ca đến phường hát, cũng cảm kích những lời ngươi nói hôm nay, bởi vì những lời nói này, ta sẽ càng quý trọng tất cả những gì ta và Lý đại ca có bây giờ, về sau cho dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không hối hận.”

Tôi gật đầu cười nói: “Thế thì ta sẽ phải đi nhắc khéo Lý Diên Niên đến cầu hôn thôi, của hồi môn lần này không thể nào ít được.”

Phương Như vừa mừng vừa ngượng: “Cái con người ngươi, nói một hai câu tốt thôi cũng không xong chắc, chỉ giỏi chòng ghẹo bọn ta.”

***

“Ngươi nói cái gì?” Tim tôi đau đến quằn quại, không biết phải nghĩ gì nữa, chỉ ngơ ngẩn hỏi đi hỏi lại.

Tiểu Phong tức giận gào lên: “Ta nói Cửu gia bị ốm rồi, Cửu gia ốm rồi, ngươi rốt cuộc muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa?”

“Á, Cửu gia ốm rồi, nếu Cửu gia ốm thì phải đi mời lang y chứ, các ngươi đã mời chưa? Việc gì phải nói với ta?”

Tiểu Phong đảo đảo tròng mắt mấy lần, ngửa đầu lên trời lớn tiếng hét: “Ngọc tỷ tỷ, ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc thế? Dù gì thì tin nhắn ta đã nói rồi, phải làm sao thì ngươi tự mình cân nhắc đi!” Nói xong, hắn giậm chân ầm ầm chạy như bay ra khỏi phòng.

Phải làm sao đây? Câu hỏi này tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình. Từ sau khi giá uyên ương đằng bị gãy đổ tôi vẫn tự hỏi câu này đến tận bây giờ.

Sau khi gõ cửa, người ra mở không phải là Thạch bá, mà là Thiên Chiếu. Tôi làm ra vẻ thản nhiên nói: “Nghe nói Cửu gia bị ốm rồi, ta đến thăm chàng, không biết chàng có muốn gặp ta không?”

Thiên Chiếu cười nói: “Nhất định là muốn gặp, ngươi cũng mấy tháng chưa ghé qua Thạch phủ, Trúc Quán đã biến thành một nơi lạnh lẽo vắng vẻ rồi.”

“Bị bệnh gì?”

“Nói là bị phong hàn, Cửu gia tự mình kê đơn thuốc. Lúc bọn ta sắc thuốc có hỏi qua đại phu thì lại nghe ra bệnh khác hẳn với những gì Cửu gia nói. Nói là xem việc dùng thuốc đều là để giúp lưu thông huyết khí, cảm giác bệnh tật chắc là do dồn nén tích tụ trong lòng, còn lầm bầm nói cái gì mà ‘tim bị nghẽn do mạch máu đóng lại. Mạch không thông cho nên máu cũng không thông, máu không thông cho nên cái gì cái gì nữa ấy.’ Dù gì thì bọn ta nghe cũng không hiểu, chỉ biết ý của đại phu là, tim của Cửu gia hình như bị bệnh tật gì đó.”

Dọc đường đi Thiên Chiếu cứ nói dông nói dài, còn tôi thì vẫn luôn im lặng, đi đến Trúc Quán, Thiên Chiếu dừng chân: “Ngươi tự mình vào đi!” Không đợi tôi nói thêm, hắn đã nhấc lồng đèn quay người bỏ đi.

Tôi đứng ở cửa mãi không vào, cười đau khổ tự lẩm bẩm: “Ngươi có gì mà phải sợ chứ? Chẳng lẽ còn có thể tệ hơn cả bây giờ?”

Căn phòng tối đen âm u, rất ít đồ đạc, ban ngày nhìn thì thấy rộng rãi, buổi tối lại cảm thấy thanh vắng, lạnh lẽo. Cửa sổ hé mở một cánh, gió lạnh thổi vào từng đợt, khiến tấm rèm lụa cứ lất phất bay lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại bay lên, nhưng người trên giường thì vẫn nằm im không cử động. Tôi đứng ở bên cửa sổ rất lâu, nhưng chàng cũng không hề phát hiện ra, tựa như đang ngủ rất say.

Tôi mở toang cửa sổ ra nhảy vào trong phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Với thân thủ của tôi, căn bản không tạo ra tiếng động nào cả, vậy mà người nằm trên giường tưởng như đang ngủ rất say kia tự nhiên lại nghe thấy: “Ngọc nhi?” Một giọng nói cực kỳ mệt mỏi.

Bị gió lạnh thốc vào, cả phòng lạnh như một hầm băng. Tôi im lặng quỳ xuống trước giường, thò tay vào một góc chăn kiểm tra, may mà giường vẫn giữ được hơi ấm dễ chịu, trong chăn không hề bị lạnh.

Cửu gia lấy một quả ngân huân cầu chạm rồng từ trong chăn ra, nhưng tôi giơ tay đẩy lại vào trong chăn: “Muội không lạnh.”

Cửu gia nghe mà không chịu, khăng khăng đẩy quả cầu ra, tôi chỉ đành mở hai tay ra chụp lấy rồi đặt dưới váy, quả là hữu dụng, không lâu sau sàn nhà vốn bị nhiễm khí lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.

Trong bóng tối, mỗi người chúng tôi đều yên lặng. Rất lâu, rất lâu, lâu như có thể cứ thế mà đi đến điểm tận cùng của trời đất. Nếu thật sự có thể đến được nơi ấy, thật ra cũng rất tốt.

“Cửu gia, muội có mấy lời muốn nói. Huynh đừng nói gì cả, muội sợ là huynh chỉ cần mở miệng, muội sẽ không còn dũng khí để nói hết lời nữa. Cho dù huynh có muốn nghe hay không, nhưng cầu xin huynh, cầu xin huynh để cho muội nói hết mấy lời này, nói xong rồi muội sẽ đi ngay.”

Cửu gia nằm im trầm mặc, không hề cử động. Tôi thả lòng người, chàng dù gì cũng không cự tuyệt lời thỉnh cầu của tôi.

“Muội không biết muội bắt đầu thích huynh từ bao giờ, có lẽ là từ lúc nhìn thấy bóng dáng ấm áp của huynh dưới ánh nến, hoặc có lẽ là lúc huynh giúp muội xoa xoa vành tai, hay có lẽ là lúc huynh cong môi cười nhưng vầng trán vẫn chau lại, muội chỉ biết muội rất muốn cùng ở một chỗ với huynh, muội đã rất cẩn thận thăm dò xem huynh có thích muội không. Cửu gia, muội vẫn thường nói với huynh, có lúc cổ họng của muội không khỏe, lúc khác thì lại là vai nhức mỏi, lúc khác thì ăn không nổi cơm, dù gì cứ vài ba ngày là muội lại bị bệnh gì đó.”

Tôi cúi đầu dịch chuyển vị trí của ngân huân cầu một chút: “Thật ra mấy bệnh đó đều là lừa huynh hết, muội chưa bao giờ bị mấy bệnh đấy cả, cơ thể muội thực ra khỏe lắm. Muội chỉ là muốn huynh mỗi ngày đều có một lúc nào đó nghĩ đến muội, huynh sẽ nghĩ ‘phải sắc thuốc thế nào cho Ngọc nhi thì mới tốt nhỉ?’ Thật ra muội không sợ phải ăn hoàng liên, căn bản cũng không sợ đắng, muội chỉ là muốn làm khó huynh, làm cho huynh phải phiền não mà nghĩ ‘Ngọc nhi nếu đã sợ đắng, thì nên như thế nào mới được.’ Muội cảm thấy nếu huynh ngày nào cũng nghĩ như thế, muội sẽ từ từ lẳng lặng mà mọc rễ trong trái tim huynh.”

Nói rồi, tôi nghiêng đầu cắn môi bật cười: “Muội có phải là rất dối trá không?”

“Cửu gia, huynh còn nhớ lần trước muội ở trong thư phòng của huynh xem sách không? Thật ra muội muốn xem rốt cuộc huynh đọc những cuốn sách gì. Tính cách của một người như thế nào thì sẽ thích đọc những kiểu sách như thế ấy, muội biết huynh yêu thích Lão Trang và Mặc Tử, thích Mặc Tử, đại khái là vì trong ‘Mặc Tử’ có giảng rất nhiều về việc chế tạo binh khí, rất thực dụng, ‘quân tử thiện giả đều do vật’, nguyên nhân khác muội đoán là chủ trương chiến tranh của Mặc Tử, chủ trương giao kết giữa nước lớn và nước bé.”

Tôi do dự trong giây lát, mấy câu sau tôi nên nói như thế nào đây?

“Cửu gia, chúng ta nuôi dưỡng rất nhiều bồ câu đưa tin. Năm trước khi Đại Hán và Hung Nô dụng binh, Tây Vực lại không gặp may phải thiên tai, huynh liền tức tốc cần ngay một khoản tiền lớn. Huynh biết nhiều ngôn ngữ của các nước Tây Vực như thế, lại cũng tán đồng quan điểm của Mặc Tử. Muội nghĩ mấy cái này không hề liên quan gì đến việc kinh doanh cả, có lẽ huynh là người Tây Vực, tất cả những gì huynh làm đều là giúp đỡ cho đất nước của mình.”

Lúc nói chuyện tôi luôn cố gắng không nhìn vào Cửu gia, nhưng lúc này lại không thể nhịn được, lén liếc nhìn Cửu gia một cái. Hai đôi mắt của Cửu gia nhìn chằm chằm vào nóc màn, sắc mặt như nước, dịu dàng tĩnh lặng.

“Huynh còn rất thích đọc sách của Lão Tử và Trang Tử, muội đã cẩn thận lắng nghe thầy giáo giảng giải về sách của họ. Muội suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không thông huynh dự định tương lai ra sao, Mặc Tử có chủ trương là dùng tâm huyết cả đời mà cố hết sức mình, còn Lão Trang thì lại cho rằng vào lúc đối đầu với thế lực quá mạnh không làm trái lại được, con người ta nên học cách thuận theo lẽ tự nhiên. Cửu gia, những chuyện này muội đều không quan tâm, muội không quan tâm huynh là người Tây Vực hay là người Đại Hán, huynh chính là huynh, nếu huynh muốn tự do, muội nguyện sẽ cùng huynh rời bỏ Trường An, ngao du khắp Đại Hán. Nếu huynh muốn… nếu huynh muốn ngăn cản thế lực của Đại Hán, muội không làm được chuyện cướp đoạt giang sơn, nhưng muội có thể giúp huynh, khiến cho bọn họ trong những năm huynh và muội còn sống sẽ không có lực mà bành trước về phía Tây.”

Gương mặt Cửu gia hơi nghiêng nghiêng, nhìn về phía tôi, trong mắt lộ ra nét kinh ngạc, nhưng lại càng nhiều sự đau lòng và ấm áp. Tôi nhìn mà vẫn không hiểu tấm lòng của Cửu gia, tôi khẽ thở dài trong lòng, cúi đầu xuống.

“Ngọc nhi, có phải muội âm thầm làm hết mấy chuyện này không? Việc kinh doanh phường xướng kỹ của muội là vì thu thập tin tức, nắm bắt tình hình kinh tế và đầu mối của các đại thần trong triều phải không?”

Thấy tôi cắn mội gật gật đầu, khuôn mặt Cửu gia hiện lên sự đau lòng và chua xót khổ sở: “Ngọc nhi ngốc, mau mau đóng cửa mấy phường xướng kỹ đó. Thạch phảng ở trong thành Trường An đã gần trăm năm rồi, các ngành nghề nào cũng đều đã chen chân vào. Mánh khóe thủ đoạn bí mật của đám đại thần trong triều, tiền từ đâu tới, tham ô sơ hở chỗ nào, ta nếu muốn biết cũng không cần phải phí sức.” Sắc mặt Cửu gia bỗng dưng thay đổi, “Muội có phải đã hứa điều kiện gì đó với Lý phu nhân?”

Tôi nhớ đến lời thề độc, cái này coi như không tính nhỉ? Liền lắc đầu.

Thần sắc Cửu gia thoải mái trở lại: “Thế thì tốt, nghìn lần vạn lần cũng đừng có tham gia vào mấy vụ tranh giành của các phu nhân hoàng gia, giao thiệp với họ còn nguy hiểm hơn cả chuyện giao thiệp với hổ để xin da của nó[2].”

[2] Nguyên văn: dữ hổ mưu bỉ, nghĩa là bàn định với con hổ để xin lột da nó, ý nói việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.

Tôi cúi đầu túm lấy vạt váy hơi bị nhàu, mấy sợi tóc buông xuống trước trán, Cửu gia nhìn tôi chăm chú, khẽ thở dài một hơi không thành tiếng, giơ tay ra, như muốn giúp tôi vén mấy sợi tóc trước trán, nhưng vừa mới giơ tay ra lại lập tức rút ngay lại: “Ngọc nhi, tổ phụ của ta đích thực là người Tây Vực, nói ra thì cũng có mấy phần cùng nguyên quán với muội.”

Tôi mở to mắt, hết sức ngạc nhiên nhìn Cửu gia. Tối hôm nay là lần đầu tiên Cửu gia nở một nụ cười: “Tổ phụ cũng có thể nói là được nhận ơn nuôi nấng chăm sóc của loài sói. Ông vốn là một vương tử của nước Y Nại, nhưng vừa mới sinh ra trong cung đã xảy ra biến cố, phụ vương và mẫu phi đều mất mạng, một đại vệ đã đem ông và ấn ngọc tháo chạy khỏi chốn cung đình, ẩn mình vào trong sa mạc. Lúc đó không tìm thấy nhũ mẫu, đại vệ bắt một con sói đang nuôi con bằng sữa mẹ, dùng sữa sói cứu sống được tổ phụ. Tổ phụ hành sự không ai hiểu được, sau khi ông lớn lên vẫn không hề có liên lạc gì với những thành phần cũ trong triều, dựa vào ấn ngọc để giành lại vương vị, ngược lại chỉ dựa vào tướng mạo xuất chúng mà xưng khanh khanh thiếp thiếp, yêu đương ngọt ngào với công chúa các nước Tây Vực, khiến cho các nước đều muốn truy sát ông. Nghe nói là trong một đêm tối gió lộng, ông đột nhiên mất hứng với Ôn Nhu Hương[3], nghênh ngang xông vào cung đình của nước Y Nại, đánh thức thúc thúc nhỏ tuổi của mình đang trong giấc mộng say, sau đó dùng một thanh kiếm dài một trượng ba thước[4] cắt đứt đầu Quốc vương, rồi còn ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm thật lớn, nói với thúc phụ một câu ‘Ngươi làm Quốc vương còn tốt hơn cả phụ vương ta làm đấy’, rồi ném luôn ấn ngọc, chỉ nghênh ngang giũ tay áo bỏ đi, chạy về sa mạc làm cường đạo.”

[3] Tức điện Chiêu Dương.

[4] 1 trượng = 3.33m, 1 thước = 0.33m.

Câu chuyện này lúc bắt đầu nghe có vẻ hùng hổ đầu rơi máu chảy, nhưng về sau thì lại như thể biến thành truyện hài. Tôi nghe đến nhập thần, không nhịn được hỏi: “Thế về sau, lão gia làm sao mà lại đến thành Trường An thế?”

Cửu gia cười nói: “Tổ phụ làm cường đạo làm mưa làm gió khắp thiên hạ, toàn bộ cường đạo của Tây Vực đều từ từ bị ông thu phục, bởi vì ông lúc nhỏ uống sữa sói để lớn, cho nên tổ phụ soái lĩnh cường đạo cũng được tôn là lang đạo, tên gọi này về sau dần dần trở thành một biệt danh ở sa mạc. Bởi vì muốn tiêu táng tang vật tổ phụ còn tổ chức kinh doanh, không ngờ lại rất có tài làm ăn, bất tri bất giác đã từ từ trở thành thương nhân buôn bán ngọc thạch lớn nhất Tây Vực. Thời gian ấy, giữa hai giới hắc bạch của toàn bộ Tây Vực, tổ phụ đều tiếng tăm lừng lẫy. Kết quả dùng lời mà tổ phụ nói thì, ông trời không thuận mắt chuyện ông quá đắc ý, nhưng lại cũng quá thương yêu ông, cho nên đã cho ông một sự trừng phạt ngọt ngào nhất, lúc ông định ăn cướp của một thương nhân người Hán thì gặp được tổ mẫu của ta.”

Hóa ra biệt danh lang đạo có nguồn gốc từ câu chuyện này, tôi cười tiếp lời: “Lão gia yêu tổ mẫu từ ánh mắt đầu tiên, vì muốn làm con rể người Hán nên chỉ còn cách đến thành Trường An an cư lạc nghiệp làm ăn thôi.”

Cửu gia cười lắc đầu: “Nửa đầu nói đúng, nhưng nửa sau thì sai rồi. Tổ mẫu lúc ấy đã gả cho người khác, làm tiểu thiếp thất sủng của một thương nhân, tổ phụ phải đuổi theo đến tận Trường An để đoạt lại người ấy, kết quả sau khi đoạt được người rồi, ông cảm thấy sống ở Trường An cũng vui vẻ, nên nhất thời quyết định lưu lại Trường An.”

Câu chuyện này chính ra còn thăng trầm hơn nhiều so với mấy chuyện nghe nơi phòng trà lầu rượu, tôi nghe mà giương mắt đờ đẫn, không nói lên lời, vị lão gia này sống cũng thật là… ừm… thật là ngoạn mục!

Cửu gia dịu dàng nói: “Bây giờ thì muội đã hiểu thân thế của ta là từ đâu mà đến rồi. Tổ phụ vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tây Vực, năm đó Hán triều suy yếu, giữa Tây Vực và Hán triều không có mâu thuẫn gì, tổ phụ giúp đỡ các nước Tây Vực đối phó với người Hung Nô. Hiện giờ đối với các nước Tây Vực mà nói, việc Hán triều ngày càng cường thịnh đã trở thành chuyện đáng sợ, nhưng tổ mẫu của ta là người Hán, mẫu thân cũng là người Hán, ta không thể như mấy thuộc hạ của tổ phụ là đám Thạch bá bọn họ mà kiên định giúp đỡ Tây Vực đối phó với Hán triều được, nhưng ta cũng không thể không lo đến các thế lực rải rác khắp Tây Vực và việc làm ăn thâm nhập Hán triều của tổ phụ. Thế lực của tổ phụ và các nước Tây Vực ở đâu cũng có liên quan, nếu tập thể bọn họ làm loạn, cho dù bên Tây Vực hay Hán triều thì đều là đại họa. Hung Nô rất có khả năng sẽ chớp thời cơ này mà một đòn xoay chuyển thế lực đang suy yếu của họ, mà với tính cách của bệ hạ, nhất định sẽ phát binh trút hết căm phẫn lên Tây Vực.”

“Huynh dần dần làm suy yếu thế lực của Thạch phảng ở Hán triều không phải chỉ là để giấu tài với hoàng đế Hán triều, mà còn là để kiểm soát tham vọng của bọn Thạch bá?”

Cửu gia cười nhạt gật đầu.

Tôi vẫn luôn tưởng rằng những gì mình đoán được rất phức tạp rồi, không ngờ tình hình thực tế còn phức tạp, nguy hiểm hơn nhiều. Cửu gia một bên phải đối phó với Lưu Triệt, bảo toàn những mạng sống vô tội trong Thạch phảng, một bên lại phải giúp đỡ bách tính các nước Tây Vực, giảm bớt nỗi khổ chiến tranh của bọn họ; một mặt suy nghĩ về sự đe dọa uy hiếp của Hung Nô, một mặt còn phải đàn áp các thế lực đến từ Tây Vực, đặc biệt là các thế lực này sau lưng còn nhận được ảnh hưởng từ chư quốc Tây Vực. Bây giờ mới nghĩ ra, mỗi lần thế lực Thạch phảng bị giảm đi, khẳng định các thế lực nội bộ đã xảy ra đấu tranh và thỏa hiệp kịch liệt, Hung Nô từ xa săm soi như hổ đói, một bên chư quốc Tây Vực thì luôn có lòng dạ xấu xa, muốn quấy rối, Lưu Triệt thì luôn dùng ánh mắt cảnh giác ngờ vực quan sát từ trên cao, chỉ cần một chút bất cẩn là đại họa từ khắp nơi ập xuống. Cửu gia từ bé đã phải chống đỡ với tất cả mọi thứ, con đường này gian khổ khó lường, vậy mà Cửu gia lại biến những chuyện này thành một nụ cười nhẹ như mây như gió.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi tự nhiên lại dấy lên hy vọng, Cửu gia có thể kể cho tôi hết những chuyện bí mật này, có phải muốn nói Cửu gia bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi không? Nếu thế có phải là Cửu gia có thể tiếp nhận tôi không?

Cửu gia thấy tôi nhìn mình chằm chằm kiên định, sự ấm áp thoải mái ban nãy dần dần biến mất, trong mắt lại đượm vẻ ảm đạm u tối, vội né tránh ánh mắt tôi, không dám nhìn tôi nữa.

Giữa hai người lại chìm vào im lặng, tôi cúi đầu cắn môi, trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, phải rất lâu sau đó, tôi mới thấp giọng nói: “Tâm sự của muội huynh đều đã biết rồi, muội muốn hỏi huynh một lần nữa. Huynh không cần phải trả lời muội ngay bây giờ, muội không thể chịu được nếu phải nghe câu trả lời tàn nhẫn từ chính miệng huynh, đợi mấy ngày nữa là năm mới rồi, huynh từng nói đấy là ngày tốt, chúng ta hôm đó gặp lại đi, cũng vừa là sinh nhật của muội, muội sẽ đợi huynh trong nhà, nếu huynh không đến, muội sẽ tự hiểu hết, nhưng…” Tôi ngẩng đầu nhìn Cửu gia chăm chú, thấy khóe mắt Cửu gia có chút ươn ướt, “nhưng thiếp hy vọng chàng sẽ đến.”

Tôi cười sáng lạn nhìn Cửu gia, lưu luyến mãi sau mới đứng dậy: “Muội về đây, đừng mở cửa sổ lúc ngủ nữa.”

Đang định mở cửa, tiếng của Cửu gia từ sau lưng vang đến: “Đợi một tí, đừng quay đầu lại, trả lời ta một câu hỏi.” Giọng nói của Cửu gia khàn khàn, “Ngọc nhi, muội muốn có một gia đình không?”

Tôi đỡ lấy gạt cửa đáp: “Muốn chứ, muốn có một gia đình thật náo nhiệt vui vẻ. Muội đi đường thỉnh thoảng thấy rất ghen tị với các cặp vợ chồng ôm con cãi nhau om sòm, muội nghe kể chuyện huynh hồi nhỏ cũng rất ghen tị, có lão gia, có phụ thân, mẫu thân, còn có cả huynh đệ đôi lúc mâu thuẫn cãi nhau, một đại gia đình hạnh phúc biết bao! Huynh thì sao?”

Phía sau lưng rất lâu vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tôi có chút ngạc nhiên khó hiểu đang định quay đầu lại, chợt tiếng nói nghèn nghẹn của Cửu gia cất lên trong không gian yên lặng tĩnh mịch, hình như đã phải cố gắng kiềm chế rất nhiều cảm xúc mới nói được: “Ta cũng thế.”

Tối nay đây chính là lời mà tôi muốn nghe nhất, tôi nghiêng đầu khẽ mỉm cười.

Cửu gia đột nhiên lại hỏi: “Ngọc nhi, Hoắc… Hoắc Khứ Bệnh, hắn đối xử với muội có tốt không?”

Tôi trầm mặc trong giây lát, tôi không muốn nghĩ tới điều này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, khẽ khàng gật đầu.

Mãi lâu sau đó, tiếng của Cửu gia lại vang lên: “Muội đi về đi! Đi đường cẩn thận.”

Tôi “ừ” một tiếng, mở cửa đi ra. Khoảng khắc xoay người đóng cửa lại, đối mặt với đôi mắt đen sâu hút của Cửu gia, bên trong chan chứa nỗi nhớ nhung không đáy, cùng đủ loại cảm xúc bi thương đau khổ quay cuồng, nhìn mà khiến trái tim tôi đột nhiên cũng dậy sóng cuồn cuộn. Cửu gia không hề né tránh ánh mắt của tôi, ánh mắt hai người trong khoảnh khắc như thể ngưng tụ đã dán chặt vào nhau, giây phút ấy hệt như có gió thổi ào ạt mây trôi cuồn cuộn, bão táp phong ba.

Cánh tay đang khép cửa của tôi mất hết sức lực thả thõng xuống bên hông, nhưng cánh cửa thì vẫn theo đà khép dần lại, từ từ, chậm chạp, từng li từng tí một khép lại trước mặt tôi. Khuôn mặt của Cửu gia cũng dần dần biến mất, lần đầu tiên ánh mắt Cửu gia không hề dè dặt gì nà giao nhau với ánh mắt tôi, cuối cùng đã bị ngăn cách.

Chỉ một giây phút ngắn ngủi mà sức lực trong tôi cứ như thể vừa bừng cháy đến cực điểm. Tôi kiệt sức dựa người vào tường, rất lâu sau mới có lại sức mà nhấc chân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.