“Cạch” một tiếng, tôi quăng đũa xuống bàn: “Cái này là cái gì? Bánh bao đang ngon, vì sao lại cho nhân lung tung vào?”
Hồng cô liếc nhìn tôi, tiếp tục ăn chiếc bánh trong tay: “Dùng hoa hòe hấp
với bánh cho thơm, là ta đặc biệt dặn dò nhà bếp làm đấy. Mấy ngày trước nhìn thấy ta thả hoa trong nước uống muội còn nói là thấy dễ chịu, hôm
nay bánh bao hấp ngon lành thì lại chọc giận muội, rốt cuộc hoa hòe phạm phải điều gì mà muội kiêng kỵ, nên vừa nhìn thấy nó là muội nổi trận
lôi đình vậy?”
Tôi khó chịu ngồi im lìm, Hồng cô tiếp tục ăn, không thèm để ý đến tôi.
Không phải hoa hòe phạm phải điều gì, mà là tôi luôn không muốn nghĩ tới một người đứng dưới cây hoa hòe kia.
Buổi tối, nằm xuống rất lâu rồi mà không thể ngủ được, tôi đành khoác áo
đứng dậy, trong bóng tối lần sờ đẩy cửa ra. Dưới ánh sao mập mờ, chỉ
nhìn thấy bóng người đen như mực đứng dưới giàn uyên ương đằng, tôi bị
dọa cho giật mình, may mà lập tức nhận ra kẻ đó, nhất thời không biết
nói gì cho phải.
Hoắc Khứ Bệnh xoay người yên lặng nhìn tôi, một
lúc sau đột nhiên nói: “Nàng nói lời không giữ lời, đã nói là hôm nào
tới tìm ta, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chẳng thấy qua.”
Tôi đi
đến trước mặt hắn, vẫn chưa nghĩ ra câu nào thích hợp để nói, chợt nhìn
về phía uyên ương đằng thấy một nụ hoa đang he hé nở đầy e lệ rụt rè,
tôi kinh ngạc vui mừng, hí hửng hét lên: “Ngươi xem này! Nụ hoa này nở
ra rồi, đây là đóa hoa đầu tiên của năm nay.”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu ngắm hoa: “Xem ra ta là người đầu tiên nhìn thấy hoa nở.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu: “Thơm quá, ngươi có ngửi thấy không?”
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Năm trước ta ở bên ngoài đánh trận bỏ lỡ mất bọn nó,
nhưng bọn nó lại rất biết điều, nụ hoa nở ra đầu tiên của năm nay là vì
ta mà nở rộ.”
Tôi cười nói: “Chưa thấy ai kiêu căng như ngươi, hoa cũng vì ngươi mà nở! Chẳng qua là vừa may đến kịp.”
Hoắc Khứ Bệnh ngắm hoa chăm chú, mặt mày như có tâm sự: “Cái ‘vừa may đến
kịp’ mới là khó cầu nhất, có một số chuyện nếu đến sớm hơn một bước, tất cả có thể đã khác đi rồi.”
“Một, hai, ba…” tôi chúi đầu vào giữa cành lá, đếm từng nụ hoa một.
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Nàng chắc không định đếm tất cả số búp hoa này đấy chứ?”
Tôi đếm mãi, sau cùng đành cười bỏ cuộc: “Muốn khi nào không đếm được nữa ta mới vui, chứng tỏ bọn nó đã rất cố gắng nở hoa.”
Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Vì sao lại gọi chúng là kim ngân hoa? Màu trắng có thể
giải thích được, chính là màu trắng mà bây giờ nhìn thấy, nhưng màu vàng thì sao?”
Tôi cười nói: “Hiện giờ là thời điểm gắng sức quan
trọng, không nói cho ngươi biết, đợi mấy ngày nữa ngươi đến ngắm hoa sẽ
hiểu ngay.”
Hoắc Khứ Bệnh bật cười: “Vậy ta coi như đây là lời mời rồi nhé, nhất định sẽ đến gặp mỹ nhân.”
Tôi “a” một tiếng, chán nản nói: “Ngươi cái đồ…”
Hắn đột nhiên kéo lấy cánh tay tôi, đi ra ngoài: “Đêm nay sao đầy trời, để ta dẫn nàng đến một chỗ hay ho.”
Tôi có hơi do dự, nhưng nhìn thấy hắn vui vẻ, trong lòng lại không nỡ từ chối, yên lặng đi theo hắn.
***
Vì Thượng lâm uyển chưa xây dựng tường vây nên tầm nhìn ở đây kéo dài vô
tận, khí thế rộng rãi bạt ngàn đến hùng vĩ. Tôi nhìn tầng tầng lớp lớp
cung điện nhấp nhô trước mặt, nghìn cửa vạn nhà, cổ họng khô lại, nuốt
nước bọt nói: “Trong Thượng lâm uyển có ba mươi sáu cung điện, chúng ta
định đi chỗ nào?”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Gan vẫn còn lớn nhỉ, chưa bị dọa cho bỏ chạy.”
Tôi không mấy hứng thú nói: “Có chết cũng phải kéo theo ngươi xuống cùng.”
Ánh mắt của hắn đảo qua mặt tôi một vòng: “Cái này có được tính là cùng sống cùng chết, không rời không buông không?”
Tôi cười nhạt mấy tiếng, không thèm để ý đến lời nói điên rồ của hắn.
“Chúng ta sẽ đến Thần Minh Đài, kiến trúc cao nhất trong Thượng lâm uyển, lên
trên đỉnh đài có thể nhìn bao quát toàn bộ Thượng lâm uyển và gần hết
thành Trường An. Cảm giác nằm ở đấy ngắm sao không hề thua kém chuyện
nàng nằm ngắm sao ở sa mạc đâu. Toàn bộ thành Trường An chỉ có tiền điện của cung Vị Ương là cao hơn chỗ đấy, đáng tiếc chỗ đó là dinh thự của
bệ hạ, canh phòng nghiêm ngặt, buổi tối không vào được.”
Tầm nhìn không bỏ sót tí gì? Tầm mắt không bị cản trở? Tim tôi lập tức rung động.
Hắn dẫn tôi trèo tường vượt thành, đến Thần Minh Đài một cách an toàn, bởi
vì không có ai đứng canh, lại không có bảo vật gì quý báu, nên chỗ này
không có vệ binh trông giữ, chỉ có binh sĩ thỉnh thoảng đi qua tuần tra.
Trong bóng tối, tôi và Hoắc Khứ Bệnh leo lên từng tầng từng tầng cầu thang,
chưa lên đến đỉnh, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện từ
phía trên vẳng xuống. Cả hai người chúng tôi lập tức dừng bước, Hoắc Khứ Bệnh thấp giọng oán thán: “Là kẻ vô liêm sỉ nào thế?”
Tôi nghiêng đầu cười: “Chỉ cho phép ngươi đến, còn không cho phép người khác đến ư? Đã có người rồi thì chúng ta quay về thôi!”
Hoắc Khứ Bệnh lại nói: “Nàng tìm một chỗ trốn tạm đã, ta đi xem rốt cuộc là
kẻ vô liêm sỉ nào, đuổi bọn nó đi.” Tôi định túm giữ hắn lại, nhưng hắn
đã phóng người lên phía trước rồi.
Đúng là đồ bá vương! Chẳng
trách người trong thành Trường An đều không dám đắc tội với hắn. Tôi xem xét đánh giá xung quanh cẩn thận, đang định trốn ngoài cửa sổ, thì Hoắc Khứ Bệnh đã lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi, kéo tay tôi đi xuống phía
dưới. Tôi chán nản hỏi: “Ai ở trên đấy, mà khiến người bỏ xuống nhanh
vậy?”
Hắn nói một cách lạnh nhạt: “Bệ hạ.”
Tôi bịt miệng phì cười, thấp giọng nói: “Hóa ra kẻ vô liêm sỉ kia là bệ hạ.”
Tuy hắn lườm tôi với vẻ cảnh cáo, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị lại lộ nét cười. Tôi túm lấy tay hắn, tiếp tục đi lên: “Chúng ta đi xem thử xem.”
“Có gì hay mà xem chứ? Bị bắt rồi, ta không lo được cho nàng đâu.” Hoắc Khứ Bệnh nói, không động đậy gì.
Tôi lay lay cánh tay hắn, nhẹ giọng năn nỉ: “Vách tường của hoàng đế không
dễ mà nghe lén được, chúng ta đi nghe ngóng thử xem. Huống hồ người
đang… không hề biết đến chúng ta.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi một cái, khẽ thở dài, không nói câu gì kéo tôi leo lên trên.
Quả nhiên như tôi đã đoán, Lý Nghiên cũng có mặt. Dưới một bầu trời đầy
sao, Lý Nghiên đang ngồi trên đùi Lưu Triệt, Lưu Triệt khoác áo choàng
bọc lấy Lý Nghiên rất chặt, còn mình thì tùy tiện ngồi luôn trên mặt
đất. Hai người rúc mình vào nhau, một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Hoắc Khứ Bệnh áp sát vào bên tai tôi nói: “Không có vách tường nên nghe thấy hết, đợi một lát nữa không khéo còn có cả cảnh… xuân… để xem.” Tôi cấu
hắn một cái thật mạnh, hắn liền nắm chặt tay tôi, bỗng nhiên cắn lấy tai tôi. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, tôi muốn hét lên mà không
thể, muốn vùng người ra mà không dám, sờ soạng trong bóng tối nắm được
tay hắn. Hắn vốn tưởng tôi sẽ giở trò gì tiếp nên dù cho tôi nắm lấy
tay, nhưng vẫn luôn hết sức đề phòng cảnh giác. Kết quả tôi chỉ nắm lấy
tay hắn nhẹ nhàng lắc lắc, hắn im lặng trong chốc lát, lực trong tay đột nhiên thả lỏng, hôn vành tai tôi một cách dịu dàng rồi buông tôi ra. Cả người tôi khẽ run lên, thân mình tê dại, trong nháy mắt chợt mất hết
sức lực.
Đến lúc phản ứng kịp, vừa định trả thù hắn thì chợt nghe thấy Lưu Triệt dịu dàng nói: “Tiền điện của cung Vị Ương cao hơn so với chỗ này, chờ sau khi nàng sinh con rồi, lúc ấy cơ thể đi lại tiện hơn,
chúng ta sẽ sang bên đó ngắm toàn cảnh thành Trường An.”
Tôi vội chăm chú lắng nghe xem Lý Nghiên sẽ trả lời thế nào.
“Tiền điện của cung Vị Ương là nơi bách quan đến chầu bái phu quân, thiếp không đi đâu.”
Lý Nghiên và Lưu Triệt lúc riêng tư không ngờ lại cảm thấy giống như cặp
vợ chồng bình dị, không còn là hoàng thượng, mà là phu quân, không còn
là thần thiếp, mà chỉ là thiếp. Hoắc Khứ Bệnh đứng sát ngay sau lưng tôi thở ra một hơi thật dài, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Lưu Triệt cười ha hả: “Ta nói có thể đi là có thể đi, ai dám nói gì chứ?”
Lý Nghiên ôm cổ Lưu Triệt, hôn người một cái: “Bệ hạ lén mang thiếp tới
nơi này ngắm nhìn cảnh vật xa xa, ngắm sao, thiếp đã rất vui rồi. Quan
trọng nhất là chỗ này chỉ có hai người chúng ta, chàng là phu quân của
thiếp, thiếp là thê tử của chàng. À! Không đúng, còn có con của chúng ta nữa, có cả gia đình chúng ta ở đây, thiếp đã cảm thấy rất mãn nguyện
rồi. Bệ hạ có thể nghĩ đến chuyện làm thần thiếp vui vẻ, cho nên thần
thiếp cũng tuyệt đối không muốn vì thiếp mà bệ hạ phải chau mày. Đối với chúng ta thì trèo lên nóc nhà của cung Vị Ương ắt không phải là chuyện
lớn lao gì, nhưng chẳng may bị ai nhìn thấy, chỉ sợ lại có điều tiếng về bệ hạ, tuy bệ hạ không quan tâm, nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy không vui
cho lắm. Thiếp không muốn chàng không vui, giống như chàng hy vọng thiếp có thể thường xuyên cười như bây giờ.”
Lưu Triệt trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Lòng ta cũng như lòng nàng.” Nói xong liền ôm chặt lấy Lý Nghiên trong lòng.
Lý Nghiên ơi là Lý Nghiên, một người đàn ông gần như không hề kiêng nể mà
sủng ái ngươi thế này, trái tim của ngươi có giữ được không? Tình thật
diễn giả, diễn giả tình thật, mắt ta hoa hết cả lên rồi, bản thân ngươi
có thể phân biệt được rõ ràng không? Ngươi rốt cuộc là đang đánh một
trận chiến hết sức thận trọng, hay là trong lúc không hay biết gì đã
từng bước một mà đắm chìm?
Tôi vẫn muốn ngồi nghe thêm một lát
nữa, nhưng nhớ đến Hoắc Khứ Bệnh lại nghĩ hay là thôi, liền kéo tay hắn
tỏ ý muốn đi. Hai người vừa quay người, không biết váy của tôi bị móc
vào đâu, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, tiếng vải bị rách toạc nghe vô
cùng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch này.
Lưu Triệt tức giận hét: “Ai?”
Tôi hoảng loạn áy náy nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hắn nhìn tôi lắc lắc đầu, ra hiệu không phải lo lắng, tất cả đã có hắn.
Hoắc Khứ Bệnh quay người kéo theo tôi trèo lên trên cùng với hắn.
“Thần nghĩ đêm nay là thời điểm đẹp để ngắm sao, không ngờ nhất thời không
hẹn mà gặp, lại làm mất nhã hứng của bệ hạ và nương nương. Bệ hạ đến một thị vệ cũng không mang theo, e là cũng lén đến đây ạ?” Hoắc Khứ Bệnh
vừa hành lễ với Lưu Triệt, vừa cười nói.
Hắn không hề để ý tới
chuyện lén lút vào cung, nói cứ như thể chỉ là không cẩn thận mà ngẫu
nhiên gặp nhau. Lưu Triệt gần như có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cũng có
chút tán thưởng, đưa mắt liếc nhìn tôi quỳ dưới đất, mỉm cười nói: “Trẫm còn chưa tra hỏi ngươi, ngươi đã dám tra hỏi trẫm trước. Chúng ta không hẹn mà gặp, thôi, đều đứng dậy hết đi!”
Tôi dập đầu một cái rồi
đứng ngay sau lưng Hoắc Khứ Bệnh. Lưu Triệt buông Lý Nghiên ra, Lý
Nghiên đứng sau lưng trừng mắt nhìn tôi đến đáng sợ. Tôi thầm thở dài,
xem xét xem khi nào có thể tìm được cơ hội giải thích cho Lý Nghiên.
Lưu Triệt nói với tôi: “Đều là đến ngắm sao cả, không phải cúi đầu đâu,
muốn làm gì cứ thoải mái mà làm thôi, nghe nói ngươi lớn lên ở Tây Vực,
chắc cũng khá ngay thẳng phóng khoáng.”
Tôi cúi đầu cung kính đáp: “Dạ!” Nói xong ngẩng đầu nhìn về phương xa, tất cả cảnh vật khác không cái gì lọt vào mắt cả.
Lý Nghiên nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, chúng ta đã ngắm đủ cảnh trí, hiện giờ đêm cũng đã khuya rồi, thần thiếp cảm thấy hơi mệt.”
Lưu Triệt nhìn phần bụng nhô ra của Lý Nghiên, vội đứng dậy: “Nên quay về
thôi, chỗ này dành lại cho các ngươi.” Đoạn cười đưa mắt liếc Hoắc Khứ
Bệnh, nhấc chiếc đèn lồng đặt dưới đất lên, đỡ Lý Nghiên đi từng bước về phía cầu thang.
Hoắc Khứ Bệnh và tôi quỳ xuống tiễn, Lưu Triệt
đi đến thềm cửa, đột nhiên quay đầu nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đêm nay bỏ
qua cho ngươi, mấy ngày nữa ngươi phải bẩm báo cho trẫm rõ ràng sự việc
ngày hôm nay.”
Hoắc Khứ Bệnh cười đáp: “Thần tuân chỉ.”
Lý Nghiên đột nhiên nói: “Mấy ngày nữa có lẽ ngắm sen ở Thái Dịch Trì,
thần thiếp muốn Kim Ngọc cùng đi, cùng thần thiếp nói chuyện cho khuây
khỏa.”
Lưu Triệt gật đầu chuẩn, tôi vội vàng dập đầu nói: “Dân nữ cẩn tuân nương nương ý chỉ.”
Thân hình của Lưu Triệt và Lý Nghiên dần dần khuất hẳn khỏi bậc thềm.
“Đứng dậy thôi!” Hoắc Khứ Bệnh kéo tôi đứng dậy, “Nàng nhìn thấy bệ hạ đột
nhiên thành cái bộ dạng này, ngoan ngoãn hơn cả thỏ gặp phải hổ.”
Tôi đi đến mép đài, tựa mình vào lan can: “Thế ngươi nói xem ta nhìn thấy
bệ hạ phải như thế nào? Chẳng lẽ không khác tí gì, nói chuyện điềm nhiên như không?”
Hoắc Khứ Bệnh tựa vào bên cạnh tôi nói: “Bộ dạng như thế là tốt, trong cung khắp nơi đều có các cô gái ôn nhu uyển chuyển,
biết nghe lời, bệ hạ sớm đã nhàm chán rồi. Như kiểu của Lý phu nhân,
không mất đi vẻ ôn nhu dịu dàng của phụ nữ, mà trong thâm tâm lại có
chút dã tính khó kiềm chế nên mới có thể nắm chặt được trái tim của bệ
hạ.”
“Ngươi vừa rồi có sao không?” Tôi cẩn thận xem xét sắc mặt
hắn. Hoắc Khứ Bệnh cười cười như không có gì: “Cả ngày ra ra vào vào
chốn cung đình, bệ hạ hành sự hoàn toàn theo ý mình, ta không phải chưa
từng nhìn thấy bệ hạ thân mật với hậu phi bao giờ, có điều nàng là cô
nương còn chưa lấy chồng mà vừa rồi lại nhìn thấy…”
Tôi lườm hắn
một cái: “Đừng ăn nói linh tinh, ngươi biết là ta hỏi không phải chuyện
này.” Khí thế tôi tuy cao ngời, nhưng mặt đã có chút nóng bừng, đành
phải nghiêm mặt nhìn về phía xa.
Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc một lúc
nói: “Thì như ta đã nói, bệ hạ và các cô gái khác thân thiết, ta vô ý
bắt gặp nhiều không thể kể hết, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy
bệ hạ và một cô gái chỉ yên lặng dựa vào nhau, chẳng làm gì cả, cũng là
lần đầu tiên nghe thấy hậu phi và bệ hạ xưng hô chàng chàng thiếp thiếp, vừa mới nghe thấy đã cảm thấy rất kinh ngạc, mấy chuyện khác thì cũng
không có gì.” Hắn khẽ thở dài, nói tiếp: “Bệ hạ cũng là đàn ông, người
cũng có lúc cần một cô gái có thể nhìn người trực diện, vì đã có quá
nhiều người ngẩng đầu lên nhìn người rồi, bằng không tầm mắt của người
cứ đảo qua đảo lại chỉ nhìn thấy không trung, không phải là quá cô đơn
sao? Dì ta không phải không tốt, nhưng tính cách lại quá dịu dàng nhu
thuận. Năm đó bệ hạ bị Đậu thái hậu áp chế, đế vị luôn bị đe dọa, Trần
hoàng hậu lại bản tính điêu ngoa khó chịu, khi lòng ôm nỗi buồn bã thống khổ bệ hạ quả thật cần một người phụ nữ như dì, một người có thể dịu
dàng ngẩng đầu nhìn người. Nhưng bệ hạ bây giờ đang vào lúc khí thế hăng hái, ôm ấp kế hoạch hùng bá thiên hạ bành trướng lãnh thổ, bệ hạ đang
cần chính là một người có thể cầm tay người cùng cười, đôi khi cũng có
thể cho người một chút sắc mặt nữa.”
Tôi cười nói: “Không ngờ
ngươi có thể hiểu bệ hạ như thế, chẳng trách bệ hạ đối xử với ngươi
không giống với đám người bình thường.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói:
“Từ xưa Đế vương có mấy người chung thủy chứ? Đạo lý này tự dì đã hiểu
rất rõ, cho nên cũng chẳng sao cả, hôm nay là Lý phu nhân, mấy năm nữa
khẳng định lại có một Vương phu nhân, Triệu phu nhân nào đó. Chẳng lẽ
lại đi tính toán với từng người bọn họ một?”
Đúng như những gì
hắn nói, trong hậu cung vĩnh viễn không có đóa hoa nào nở rộ cả trăm
ngày, không phải Lý Nghiên thì cũng sẽ có người khác được sủng ái, chỉ
cần Lý nghiên không đụng vào bọn họ, bọn họ ắt hẳn cũng không so đo gì.
Nhưng nếu Lý Nghiên sinh con trai, tất yếu sẽ muốn nâng đỡ cho đứa bé kế thừa ngôi vị hoàng đế, trận đấu giữa nhà họ Lý và nhà họ Vệ không thể
tránh được, lần đầu tiên tôi cảm thấy đau đầu mà thở dài.
“Nàng làm sao thế?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Tôi lắc đầu, ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời, đêm nay chúng tôi sóng vai ngắm
sao, liệu hôm khác có trở mặt thành thù, lạnh lùng nhìn nhau không? Nếu
như hết thảy sự ôn nhu dịu dàng cuối cùng sẽ biến thành những mảnh vụn
không thể quay trở lại trong ký ức, thì tất cả những gì tôi có thể làm
được chỉ là quý trọng hiện tại thôi.
Tôi nhìn hắn cười cười, chỉ vào dải Ngân hà trong không trung nói: “Có biết dải Ngân hà là từ đâu đến không?”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạo nói: “Tuy ta không thích đọc sách, nhưng câu chuyện
Ngưu Lang Chức Nữ thì đã nghe kể. Kia chính là sao Ngưu Lang, nàng có
thể tìm được sao Chức Nữ không?”
Tôi cẩn thận tìm kiếm: “Có phải ngôi sao kia không?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu cười: “Không phải.”
“Cái kia chăng?”
Hoắc Khứ Bệnh lại lắc đầu: “Không phải.”
Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Cái này chắc chắn là đúng, hay bản thân người nhầm lẫn gì rồi?”
Hoắc Khứ Bệnh cười cốc vào trán tôi: “Tự mình ngốc lại đi nghi ngờ ta, ta mà có thể nhầm lẫn được ư? Lúc đánh trận phải dựa vào sao trời để nhận
định phương hướng, đó chính là kỹ năng cơ bản nhất, lúc ta còn chưa biết đi đã ngồi trên đùi cậu phân biệt sao rồi.”
Tôi xoa xoa trán,
tức giận nói: “Ta mà ngốc? Thế thì ngươi cũng chẳng phải là người thông
minh gì, vung méo úp nồi méo thôi…” Lời còn chưa nói hết đã ngượng nghịu ngậm miệng lại, đúng là tự mình chui đầu vào rọ.
Hoắc Khứ Bệnh
nghiêng người tựa vào lan can, cúi mặt nhìn tôi, vẻ mặt cười mà như
không. Tôi bị hắn nhìn cảm thấy trong lòng hoảng loạn, giả bộ trấn tĩnh
ngẩng đầu lên ngắm sao tiếp: “Cái kia thì sao?”
Hắn nhẹ giọng mà cười: %