Căn phòng bê tông của bộ tư lệnh nằm bên rìa căn cứ địa của con đập, cả gian phòng đã được gia cố.
Đây là lần đầu tiên tôi đi ra khỏi khu cứu thương sau khi được cứu thoát.
Dọc đường đi, tôi phát hiện chỗ nào cũng đang được kiểm tra gia cố và tu bổ tạm thời, các mối hàn lóe sáng từng vạt.
Bước vào gian phòng
bằng bê tông, tôi thấy mấy vị sĩ quan đang nói chuyện, trong đó có sư
trưởng Trình, người tôi từng gặp lúc mới được cứu lên bờ, bọn họ đều
nghiêm nét mặt.
Nếu là lúc thường, tôi khá biết cách đối phó với
cấp trên, tôi thuộc kiểu người nhìn thì có vẻ thành thật, nhưng thực ra
khá tinh quái, thường không bao giờ phạm phải lỗi lớn, nhưng cũng không
ngoan ngoãn thực hiện y lệnh cấp trên, đúng là kiểu người mà cấp trên
cho rằng không thể gây ra đại họa nhưng cũng chẳng có chút tiền đồ nào.
Nhưng tình hình hôm nay không giống mọi lần, tôi không hiểu tính cách của mấy vị lãnh đạo này, hơn nữa không khí trong phòng lại vô cùng bí bách,
khiến tôi cơ hồ không thể đứng vững, lòng bàn tay bắt đầu dấp dính mồ
hôi.
Lúc này, tôi biết không thể kiềm chế được sự căng thẳng và
lo sợ, đã thế thì không cố kiềm chế lại nữa, cứ để họ cho rằng tôi căng
thẳng vì lần đầu được gặp cấp trên đi.
Cả quá trình báo cáo mất
khoảng hai tiếng đồng hồ, tôi cũng chẳng nhớ mình qua cửa ải như thế
nào, chỉ có điều lúc nhắc đến cuộn phim, tôi cố tình nhấn mạnh rằng mình đã xem hết nội dung, nhưng tôi phát hiện họ không hề hỏi han gì thêm về vấn đề ấy, như thể đó không phải chuyện gì to tát lắm.
Sau khi
trình bày xong, tôi thấp thỏm lén nhìn họ, chẳng biết mình phải đối mặt
với số mệnh thế nào, sẽ bị vẫy tay dẫn đi hay sẽ bị chất vấn?
Chẳng ngờ họ chỉ cúi đầu ghi chép, sau đó hỏi thêm mấy vấn đề nhỏ, rồi yêu
cầu tôi viết bản báo cáo tường trình nội dung vừa khai, cuối cùng cho
phép tôi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh ngoài sông
ngầm thổi thốc tới, tôi phát hiện lưng mình đẫm mồ hôi lạnh. Hồi tưởng
lại tình hình lúc đi báo cáo, tôi không biết mình có để lộ dấu vết gì
không, sau đó tôi lại nghi ngờ vẻ mặt của mấy vị cấp cao, chẳng rõ vẻ
mặt lạnh tanh ấy là thói quen của nhà binh hay họ thấy lời khai của tôi
có vấn đề nên cố tình không để lộ biểu cảm?
Mọi phán đoán đều khiến tôi bất an, nghĩ đi nghĩ lại thì cứ mất trí như Viên Hỷ Lạc lại hóa hay.
Hai ngày sau, Vương Tứ Xuyên tới tìm tôi, cậu ấy cũng thấy nghi ngờ giống
tôi. Bởi vì lúc báo cáo, cậu ấy cố tình lướt qua chi tiết mình đã xem
nội dung cuộn phim, vốn nghĩ thế nào mình cũng bị truy hỏi, chẳng ngờ
lại không có ai chất vấn, cả quá trình báo cáo đều diễn ra vô cùng suôn
sẻ.
Tôi ngồi suy ngẫm, lẽ nào chúng tôi quá đa nghi? Nếu mấy vị
sĩ quan kia không cố tình làm ra vẻ như vậy thì điều đó chứng tỏ họ hoàn toàn không chú ý đến bản thân cuộn phim, thậm chí cũng không hề chú ý
đến chúng tôi, họ gọi chúng tôi lên báo cáo chỉ cho đúng thủ tục mà
thôi.
Nhưng xét cấp bậc của họ thì dường như không phải chỉ làm
cho đủ thủ tục, những vị lãnh đạo này lúc nào cũng bận rộn, nếu họ không quan tâm đến vấn đề đó thì chỉ cần giao cho cấp dưới làm là được, việc
gì phải đích thân xử lý?
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt nghĩ
đến một khả năng, nhưng khả năng này hoàn toàn không có căn cứ, chỉ đơn
thuần là suy đoán của cá nhân tôi mà thôi.
Trong thời gian này,
chúng tôi được biết, lính công binh đã chiếm lĩnh hết hang động, không
chỉ ở đây, mà họ còn cắm trại ở các nhánh sông khác.
Tuy có người chết kẻ bị thương, nhưng tấm bản đồ mặt bằng mà chúng tôi mang về đã
phát huy tác dụng rất lớn, thì ra sở dĩ họ tìm kiếm được những người may mắn sống sót là hoàn toàn dựa vào tấm bản đồ ấy, về quá trình cụ thể,
chúng tôi cũng nghe chút ít trong cuộc hội nghị sau này.
Từ ngày
chúng tôi tập hợp ở Jiamusi đến giờ đã sắp bốn tháng, tuy chưa trải qua
hết mọi điều, nhưng trải nghiệm lần này đúng là trải nghiệm li kì nhất,
li kì đến mức chúng tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi nghĩ đến
tương lai, chắc phải rất lâu sau tôi cũng không thể quên được cảnh tượng vực sâu mênh mông, quên được những hình ảnh hãi hùng được quay trong
cuộn phim và quên bốn ngày bốn đêm bên Viên Hỷ Lạc.
Chắc chắn đó
là những thời khắc đen tối khó quên nhất trong cuộc đời mình, tuy nó
không hùng tráng như những năm tháng chiến tranh đầy khói lửa mà chúng
tôi từng tham gia trước đây, nhưng có thể trải nghiệm những điều thần bí và kì dị ở nơi này cũng không tệ.
Đáng tiếc là, tôi phát hiện
suy nghĩ ấy hoàn toàn vô giá trị, bởi chỉ vài ngày sau, tôi ý thức được
rằng, phán đoán của mình đã chính xác, cả chuỗi sự việc mới chỉ đang bắt đầu, còn những gì chúng tôi đã trải qua chẳng qua là khúc dạo đầu của
bản giao hưởng.