Tôi ngơ ngác chưa hiểu gì, đón lấy vật Vương Tứ Xuyên vừa đưa cho, thì phát hiện đó chỉ là một lọ thuốc nhỏ.
“Cái gì đây?” - Tôi hỏi.
Vương Tứ Xuyên quay lọ thuốc, tôi liền nhìn thấy mấy chữ rất nhỏ được viết đổ ngả đổ nghiêng trên nhãn lọ: “Cẩn thận, có người hạ độc!”
Tôi hít ngược một hơi lạnh, lập tức hỏi: “Chuyện này nghĩa là sao?”
“Cậu ta chưa kịp giải thích.” - Vương Tứ Xuyên nói - “Nhưng cậu ta là người
đầu tiên đi báo cáo. Tôi không biết cậu ta viết mấy chữ này trên lọ
thuốc từ lúc nào, cũng không rõ vì sao khi ấy cậu ta không nói rõ hẳn
ra, mà lại dùng phương thức này để ngầm cảnh báo cho tôi.”
Tôi
nhìn lọ thuốc, lòng thấy rất lạ, Mã Tại Hải làm vậy là có ý gì? Vì sao
có người muốn hạ độc cậu ta? Lẽ nào là gã đặc vụ đó sao?
“Mã Tại
Hải đưa cho tôi vật này, hơn nữa cậu ta đã chết, tôi nghĩ chuyện này
không thể giả được, cho nên sau khi cậu ta chết, tôi nhất định không
truyền thuốc nữa.” - Cậu ấy chậm rãi kể.
“Cấp trên không biết vụ sốc thuốc này sao?” - Tôi hỏi.
“Tôi nghĩ chắc họ cũng nghi ngờ, nhưng tôi cảm thấy người họ nghi ngờ chính
là tôi.” - Vương Tứ Xuyên nói - “Bởi rốt cuộc tôi là người nằm cùng lều
với Mã Tại Hải.”
Tôi nghĩ đến trạm gác phía ngoài lều cứu thương của Viên Hỷ Lạc, lẽ nào họ canh gác nghiêm ngặt như vậy là vì chuyện này?
“Chắc chắn đặc vụ đã trà trộn vào đây và định hạ gục chúng ta.” - Vương Tứ
Xuyên khẳng định - “Bây giờ chúng ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc
nào.”
Tôi nhìn vẻ mặt là biết cậu ấy đang rất nghiêm túc nhưng
tôi nghĩ mãi vẫn không thông, nên đành hỏi: “Sao thế được? Chuyện này đã được định luận, hơn nữa nếu muốn ám hại ở nơi đông người qua kẻ lại thì quá mạo hiểm, hắn ta hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy, biết đâu
Mã Tại Hải bị sốc thuốc thật thì sao?”
“Tôi không biết! Tôi đã
làm đặc vụ bao giờ đâu!” - Vương Tứ Xuyên chán nản đáp - “Cứ ở đây mãi,
sớm muộn cũng sẽ bị làm thịt, nhiều người qua lại thế này, có phòng
riêng cũng bằng không, tôi thậm chí còn không dám chợp mắt ngủ nữa.”
“Lẽ nào gã đó chưa chết?” - Tôi nghĩ đến gã đặc vụ luôn đeo dính lấy mình
như hình với bóng lúc trước mà thấy rùng mình. Sau khi được cứu thoát,
chúng tôi luôn trong trạng thái mù thông tin, thậm chí còn không có cơ
hội để hỏi người biết rõ chuyện, nên chẳng hiểu mọi chuyện rốt cuộc là
thế nào.
“Gã đó làm gì lắm tài nhiều phép thế, muốn làm chuyện
này phải có người đỡ đầu, xem ra trong bộ sậu cấp cao nhà mình có chuột
lủi vào rồi.”
Tôi cau mày nói: “Chuyện này không thuộc phạm vi
chúng ta có thể giải quyết, phải thông báo cho cấp trên để họ rà soát
lại mới được!”
Vương Tứ Xuyên lắc đầu: “Cậu có biết thằng mẹ nào
không? Bây giờ ai là người chỉ huy chúng ta đều cóc biết, nếu tên chóp
bu có vấn đề, thì có nói thế nào chúng ta cũng cầm chắc cái chết. Cách
tốt nhất bây giờ là phải nghĩ cách để cấp trên nhanh chóng tống chúng ta đi. Sau đó chúng ta đến bộ tư lệnh báo cáo mọi chuyện mới được.”
Tôi hiểu cậu ấy bảo “mau tống chúng ta đi” có nghĩa gì, nếu là lúc thường
hoặc nếu là người khác nói câu này, có khi tôi sẽ cảm thấy “đa nghi Tào
Tháo”, nhưng Vương Tứ Xuyên là người rất thực tế, trong khi Mã Tại Hải
lại đã chết, tôi biết chuyện này chắn chắn không phải là chuyện lo sợ vô cớ.
Vương Tứ Xuyên xé vụn mảnh giấy, vứt vào trong bô nhổ đờm, rồi bảo: “Cậu thấy sao, có đồng ý với tôi không?”
“Lãnh đạo đã tìm cậu nói chuyện chưa?” - Tôi hỏi.
Cậu ấy lắc đầu, tôi liền suy đoán: “Chuyện này không trôi qua dễ dàng thế
đâu, chắc chắn chúng ta cũng bị gọi đi làm báo cáo, có điều Mã Tại Hải
chỉ là lính công binh, không có lý do gì gọi mỗi cậu ta lên báo cáo là
xong chuyện, về phương diện địa chất, cấp trên phải gọi chúng ta mới
đúng, thế mà có vẻ cấp trên không hề sốt ruột gọi chúng ta lên để tìm
hiểu thông tin, nếu vì lý do tình trạng sức khỏe của chúng ta vẫn chưa
ổn định thì xem ra hơi khiên cưỡng, cấp trên làm sao mà kiên nhẫn chờ
đợi được đến tận bây giờ. Chuyện này ắt có uẩn khúc bên trong!”
“Uẩn khúc gì?”
Tôi ngẫm nghĩ, giơ ngón tay lên bảo: “Tớ nghĩ, chắc chắn đã có người làm
báo cáo địa chất trước chúng ta rồi, cấp trên cho rằng chỉ cần nghe một
người trình bày báo cáo hạt nhân là đủ, bởi vậy họ không sốt ruột muốn
nghe báo cáo của chúng ta.”
“Ý cậu là, trong đội ngũ chúng ta còn có người sống sót hay sao? Và họ đã làm báo cáo?”
Tôi gật đầu, lúc đó nhóm của anh Đường đã chết trong khu vực khí độc, nhưng cũng có khả năng không phải tất cả mọi người đều đã hi sinh, ít ra tôi
chưa nhìn thấy thi thể của anh Miêu và Bùi Thanh, không hiểu bây giờ hai người họ ra sao.
Bùi Thanh là người rất có tiếng tăm trong hệ
thống, còn địa vị của anh Miêu lại rất đặc biệt, xác suất họ làm báo cáo đúng là cao hơn chúng tôi rất nhiều.
“Đúng vậy!” - Tôi khẳng
định - “Nhưng bây giờ cậu sốt ruột cũng vô ích, chuyện này được bảo mật
như thế, chúng ta không thể tự quyết định vấn đề mình đi hay ở.”
“Lúc chỉ có một mình, thì đúng là tôi không có cách gì, nhưng bây giờ có cậu thì dễ rồi!” - Vương Tứ Xuyên mập mờ - “Cậu chưa báo cáo với cấp trên
chuyện cuộn phim chứ?”
Tôi lắc đầu, tôi thậm chí còn chưa có cơ
hội mà báo cáo, chẳng có ai đến hỏi tôi cả. Tôi quay sang hỏi Vương Tứ
Xuyên: “Cuộn phim không ở chỗ cậu nữa phải không?”
“Ừ! Tôi không
ngờ lại có người đến cứu hộ, bởi vậy lúc được cứu, cuộn phim vẫn nằm
trên người. Mãi lúc Mã Tại Hải đi báo cáo, cậu ta mới giao cuộn phim cho cấp trên.” - Vương Tứ Xuyên đáp - “Tôi còn dặn Mã Tại Hải cố gắng những gì có thể không nói thì đừng nói. Nhưng tôi không biết khi làm báo cáo, cậu ta có giấu nổi không, khéo sợ không khí căng thẳng trong phòng lãnh đạo quá, cậu ta đã khai tuột ra rồi cũng nên. Cậu cũng biết lính mới tò te như cậu ta còn non lắm!”, Vương Tứ Xuyên ngưng một hồi, rồi lại
tiếp: “Hôm đi báo cáo trở về, cậu ta bắt đầu cảm thấy trong người khó
chịu, rồi phát bệnh ngay sau đó, tôi không có thời gian hỏi cậu ta. Con
mẹ nó, thế mà chuyện này cũng thành vấn đề đấy. Bọn tôi được cứu ngay
trong phòng chiếu phim, trên người còn mang cuộn phim, thật chẳng khác
nào bắt đĩ tận giường!”
“Ý cậu là cậu không biết Mã Tại Hải đã
nói những gì, cho nên lúc chúng ta làm báo cáo sẽ phát sinh vấn đề, ngộ
nhỡ điều chúng ta khai không giống cậu ta thì sẽ bị bại lộ phải không?”
Vương Tứ Xuyên gật đầu: “Mã Tại Hải chết không rõ ràng, trong khi báo cáo của chúng ta lại có vấn đề, cậu biết điều này sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi tôi cho rằng Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải đều đã hi sinh, chẳng ngờ giờ đây mọi việc lại hoàn toàn
thay đổi, nhưng nghe giọng điệu của Vương Tứ Xuyên, tôi biết cậu ấy đã
có cách, tôi liền hỏi xem cậu ấy định thế nào.
Vương Tứ Xuyên
giải thích: “Trong chúng ta phải có một người nói thật, còn người kia sẽ nói theo những gì chúng ta đã bàn tính trước, như vậy bất kể Mã Tại Hải nói thế nào, thì trong hai người chúng ta luôn có một người trong sạch, còn người kia sẽ bị nghi ngờ, một người là phạm nhân còn một người sẽ
trở thành nhân chứng, chúng ta đều bị áp giải ra ngoài, chỉ cần rời khỏi nơi này và lên được mặt đất thì ít ra cũng không lo nguy hiểm đến tính
mạng nữa.”
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy đúng là cũng chỉ còn cách
ấy, thời ấy gây ra tội này phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng, không
khéo còn bị quy chụp là cánh tả. Thế là hai chúng tôi quyết định, tôi sẽ nói thật, còn Vương Tứ Xuyên sẽ nói dối, sau đó chúng tôi lại ngồi bàn
tính xem phải nói thế nào, cuối cùng cậu ấy bảo tôi phải trở về lều
ngay, rồi tùy cơ ứng biến.
Tôi vỗ vai cậu ấy, cậu ấy cũng vỗ vai tôi, tâm trạng này khó có thể diễn tả bằng lời, chúng tôi đều im lặng.
Ra khỏi lều của Vương Tứ Xuyên, tôi bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên vô
cùng phiền phức, nhưng cũng nhờ chuyện này mà tôi có thể tạm quên Viên
Hỷ Lạc. Lúc đó, tôi đã thấy hơi hối hận với quyết định mang cuộn phim về và ý thức được rằng, sai lầm ấy không hề giống với những lỗi sai chúng
tôi từng mắc phải trước đây, nếu lần này bị phát hiện thì nhất định bọn
tôi sẽ bị đưa ra tòa án binh, vả lại nếu chúng tôi không nhất quyết đòi
xem nội dung cuộn phim, thì Mã Tại Hải đã không hi sinh oan uổng như
thế.
Có điều, nếu không ở lại xem cuốn phim, thì tôi cũng lỡ mất
những ngày những đêm bên Viên Hỷ Lạc. Ngẫm nghĩ so sánh mãi cũng chẳng
biết lẽ ra nên lựa chọn thế nào mới phải. Thôi thì tốt nhất là đừng nghĩ nữa.
Suốt chặng đường về, tôi mải tính toán xem mình nên nói gì
trong lúc báo cáo cho cấp trên, điều gì có thể nói chi tiết, điều gì
không thể nói, những điều không thể nói thì phải bổ sung như thế nào,
nghĩ xong sườn bài, tôi phát hiện thực sự không dễ dàng để nói rõ ràng
mọi chuyện, quá nhiều sự kiện đã diễn ra trong mấy ngày mấy đêm đó, lòng tôi bỗng thấy lo lắng bồn chồn.
Trở về lều của mình, tôi chợt
phát hiện thấy điều khác thường, trạm trưởng và y tá đang đứng ngoài lều nói gì đó với nhau, nhìn thấy tôi, trạm trưởng liền đi đến hỏi: “Cậu
chạy đâu vậy? Nhanh lên! Thủ trưởng đang tìm cậu đấy!”
Tôi còn
đang ngạc nhiên, thì ông ấy đã cất tiếng gọi, bốn vệ binh lập tức xuất
hiện, hành lễ chào tôi với khuôn mặt vô cảm: “Mời theo chúng tôi đến bộ
tư lệnh!”
Tôi cũng giơ tay chào lại, trong lòng phấp phỏng lo âu, dẫu biết chẳng thể trốn được những điều ắt phải đến, có điều chẳng ngờ
nó lại đến nhanh như vậy.