Những câu chuyện xung quanh anh và cô cũng dần lắng xuống. Họ vẫn ngày ngày ở bên nhau mà không chút ồn ào hay vội vã. Ngày hôm nay, còn nắm chặt được tay nhau, họ đã quá đỗi hạnh phúc, không mong cầu gì hơn một cuộc sống bình yên.
Những người không còn yêu thương cũng đã quay đi, chỉ còn lại những lời gửi gắm đầy tình cảm. Nhất Dương tuy có chút buồn nhưng mà anh cũng chấp nhận. Tình cảm của fan là đáng chân quý, nhưng anh cũng đã tới lúc cần được sống cho cuộc đời của chính mình. Nếu ai đó muốn quay lưng với anh thì anh cũng chấp nhận. Chỉ là có chút tiếc nuối vì quãng đường thanh xuân họ vốn đã dành cho nhau. Những ai còn ở lại, chắc hẳn đã yêu Trình Nhất Dương rất nhiều và họ chỉ kì vọng anh sống hạnh phúc và vui vẻ.
Tắt điện thoại quản lý, Cẩm Nhiên gọi điện cho Nhất Dương. Bên kia vừa bắt máy cô đã nhíu mày khi tiếng nhạc sập sình vang lên. Giọng nói bên kia vang lên khiến cô càng thêm giận.
- Nhất Dương đâu?
“Mới đi vệ sinh rồi, đi chơi chung không?”
- Trương Nhạc Hạo, anh rủ rê bồ em đi chơi đêm đúng không?
“Ha...anh nào có...”
- Gửi địa chỉ qua cho em!
Tắt máy, cô siết chặt điện thoại. Ánh mắt như giết người ghim sâu vào không khí. Tiếng tin nhắn vang lên, cô đứng bật dậy xuống gara lao xe tới quan bar. Nhất Dương vẫn đang vui vẻ nhiệt tình quẩy trong âm nhạc sôi nổi. Cẩm Nhiên vừa bước lại anh đã đứng hình chớp mắt nhìn cô.
- Cẩm Nhiên...
- Anh hay quá nhỉ? Đi chơi vui chứ?
- Là Nhạc Hạo xúi anh.
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Nhạc Hạo, ra ý tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Cẩm Nhiên hít sâu khoanh tay trước ngực.
- Bây giờ anh có chịu đứng lên đi về hay không?
- Có, có...về chứ...
Chạy theo cô ra ngoài anh không quên liếc nhìn qua Nhạc Hạo. Tên này là đang phá nát gia đình anh sao? Về đến nhà, Nhất Dương luống cuống chạy theo sau cô xin lỗi, làm trò.
- Cẩm Nhiên à, anh xin lỗi...
- ...
- Nhạc Hạo bảo anh là, anh ấy có chuyện buồn nên mới cần anh đến để giải tỏa.
- ...
- Cẩm Nhiên...anh...
- Đi tắm đi, em không thích mùi rượu!
Nhất Dương đã lải nhải nãy giờ kể từ khi bước chân vào nhà. Cẩm Nhiên thì một câu cũng chẳng buồn nói lại. Vừa mới cất lên một câu mệnh lệnh, Nhất Dương đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu tắm rửa. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Nhất Dương đã khó hiểu khi thấy cô ôm chăn gối lại phía sofa cạnh cửa sổ. Nhìn qua nhìn lại thì thấy có gì đó không đúng.
- Em, em làm gì vậy?
- Sắp xếp chỗ ngủ mới cho anh. Xem ra, đêm nay sofa cần được sưởi ấm.
- Cái gì cơ?
- Tốt nhất là anh đừng có bước lên giường.
Nói rồi cô leo lên giường trùm mền kín mít lại. Nhất Dương trợn tròn mắt, miệng đã há ra không nói nên lời. Anh là đang bị đuổi ra sofa ngủ sao?
- Cẩm Nhiên, ở đó...
- Lại đó ngủ!
- Thật sự, anh phải ngủ ở đó và không được ôm em sao?
Cẩm Nhiên tung chăn ra trừng mắt nhìn anh. Nhất Dương thật chỉ biết nuốt khan cổ họng, sợ sệt bước lại sofa. Hạ người xuống nằm, anh vẫn đưa mắt về phía cô. Nhìn cô, lại càng muốn ôm cô. Cõi lòng giờ đây đã bắt đầu gào thét.
- Trương Nhạc Hạo, kẻ chết tiệt!!