Thành phố B
Tại khách sạn, Trần Uyển Dư kéo vali vào phòng rồi nằm xuống giường nghỉ mệt Dạ Ngân Tuyết mắt còn đeo kính râm bước vào, hai tay khoanh lại, quan sát căn phòng, đôi mày khẽ cau lại chê bai:
“Phòng này sao nhỏ quá vậy? Lại còn có bụi nữa, màu của căn phòng này cũng không tối quá đi.”
Trần Uyển Dư ngồi dậy, thở dài một hơi:“Bà cô của tôi ơi! Căn phòng như thế mà cậu còn chê nhỏ sao? Đúng rồi! Nếu so với phòng của cậu thì quả thật nó nhỏ hơn nhưng mà ở đây tớ vẫn chưa thấy một hạt bụi nào cả màu của căn phòng này cũng ổn. Tất cả mọi thứ đều tốt đều ổn chỉ là do dạo này cậu khó ở quá thôi.”
Dạ Ngân Tuyết bĩu môi, nhún vai một cái dáng vẻ hưng hửng không đáp lại, Trần Uyển Dư hoàn toàn bó tay với cô chỉ có thể lắc lắc đầu:
“Tớ cũng không thèm chấp nhất với cậu tớ biết bây giờ tâm trạng của cậu vô cùng tệ nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tớ chỉ mong sau An Vũ mau chóng quay về nếu không tớ thấy tớ sẽ chết mất.”
Dạ Ngân Tuyết vẫn không nói gì chỉ cầm kịch bản ngồi xuống giường đọc, Trần Uyển Dư đi lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau, Trần Uyển Dư đi tắm ra tay vẫn còn cầm khăn lau tóc thấy cô đã nằm ngủ say liền đi lấy chăn đắp cho cô.
Cốc! Cốc! Cốc! Trần Uyển Dư bước ra mở cửa, tay vẫn còn lau tóc cô cất giọng hỏi:“Ai vậy?”
Nam Hoàng Trung nhướng mày nhìn cô lên tiếng:“Là anh!”
Trần Uyển Dư tròn mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên:
“Hoàng Trung? Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh đến đây làm nhiệm vụ biết em cùng Tiểu Tuyết ở đây nên anh đến thăm sẵn tiện đem đồ ăn cho hai người. Tiểu Tuyết đâu rồi?” Nam Hoàng Trung cầm túi đồ ăn đưa lên.
“Cậu ấy đã ngủ rồi.” Trần Uyển Dư đưa mắt nhìn vào trong ý chỉ cho anh thấy.
Thấy cô đã ngủ, Nam Hoàng Trung đưa túi đồ ăn cho Trần Uyển Dư:
“Vậy em cầm lấy đồ ăn anh phải đi đây.”
Trần Uyển Dư gật đầu cầm lấy túi đồ ăn rồi đóng cửa lại, đặt túi lên bàn cô lấy đồ ăn ra toàn là những món Dạ Ngân Tuyết thích ăn, chỉ có một hộp khác biệt trong đó cô liền biết đó là dành cho mình, trong lòng có chút buồn, chua chát.
Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Trần Uyển Dư nhìn ra phía cánh cửa rồi bước ra mở.
“ Surprise! Tiểu Tuyết! Em có thích không?” Tạ Anh Minh cầm một bó hoa hồng to đùng, đưa trước mặt Trần Uyển Dư khiến cho cô giật bắn cả mình, quăng luôn khăn lau đầu ra phía đằng sau, mắt trợn lên không khỏi kinh ngạc, thản thốt.
Thấy im lặng, Tạ Anh Minh lấy bó hoa ra nhìn, thấy Trần Uyển Dư anh liền thu bó hoa lại, nhíu mày hỏi cô:“Tại sao lại là cô? Tiểu Tuyết đâu? Cô ở chung phòng với cô ấy sao?”
Thấy Tạ Anh Minh ngó vào trong Trần Uyển Dư liền bước lên một bước che lại, mắt trừng trừng, vẻ mặt khó chịu, lườm lườm anh:
“Tại sao anh lại ở đây? Anh đi theo Tiểu Tuyết đến tận đây sao? Còn nữa chuyện tôi ở cùng với Tiểu Tuyết bộ lạ lắm hay sao mà phản ứng của anh lại như vậy? Tiểu Tuyết đã ngủ rồi mời anh về cho.”
“Vậy cô chuyển giúp tôi bó hoa này cho cô ấy.” Tạ Anh Minh đưa hoa cho cô, nhờ vả.
Trần Uyển Dư cười như không, thản nhiên đáp lại:
“Xin lỗi! Tôi không rảnh để chuyển nếu như anh muốn tặng cho cậu ấy thì đợi cậu ấy thức dậy rồi nhìn thấy cậu ở đi ra khỏi phòng lúc đó hãy xuất hiện tặng cho cậu ấy.”
Rầm! Không đợi Tạ Anh Minh nói cô nhanh chóng đóng mạnh cánh cửa lại, Tạ Anh Minh không thể làm gì được nữa đành đặt bó hoa trước cửa rồi rời đi.
Quay người nhìn Dạ Ngân Tuyết, ánh mắt có chút ganh tỵ, đượm buồn, tự nói một mình:
“Tiểu Tuyết! Cậu có biết không? Làm bạn với cậu nhiều lúc tớ cảm thấy rất tủi thân đó, cậu xinh đẹp, thông minh, mạnh mẽ gia thế lại khủng còn có nhiều người theo đuổi ai nấy đều là những người có tầm cỡ, quyền lực, đẹp trai. Còn tớ kiếm một người theo đuổi cũng không ra, tớ không thể nói cho cậu biết người mà tớ thích vì tớ cậu sẽ khó xử tuy rằng cậu không thích anh ấy nhưng mà anh ấy thích cậu. Thật là trớ trêu mà.”