Ở phim trường không một ai dám lại gần Dạ Ngân Tuyết chỉ cần nhìn sắc mặt u ám đáng sợ của cô thôi là bọn họ đã sợ lắm rồi. Trần Uyển Dư ngồi xuống cạnh cô khẽ cất giọng hỏi:
Tiểu Tuyết! Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao trông cậu có vẻ tức giận quá vậy? Đã có ai đắc tội với cậu sao? Mà sao hôm nay không thấy An Vũ đâu? Cô vệ sĩ này là sao?
Ba của tớ đã bảo anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi bảo chị ta đến đây bảo vệ cho tớ mà cậu có biết là nhiệm vụ đó nó nguy hiểm đến chừng nào không? Ba chính là muốn dồn anh ấy vào đường chết. Uyển Dư! Tối nay tớ sẽ đến nhà của cậu ngủ tớ đã nói rồi trừ khi An Vũ bình an quay trở về nếu không tớ sẽ không quay trở về. Dạ Ngân Tuyết nói với ngữ điệu vô cùng tức giận, kiên quyết.
Trần Uyển Dư gật gật đầu:Được! Cậu đừng tức giận nữa cậu xem mọi người thấy cậu tức giận đều không một ai dám lại gần hết.
Dạ Ngân Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên bắt đầu cùng mọi người quay phim. Sau khi quay phim xong cô đi đến nơi khác chụp tạp chí, giới thiệu sản phẩm đến tối cô quay về nhà Trần Uyển Dư.
Trần Uyển Dư nhìn thấy cô vệ sĩ kia vẫn đi theo không rời nửa bước thì cất giọng hỏi cô:Tiểu Tuyết! Còn chị ấy thì sao?
Dạ Ngân Tuyết quay người lại gương mặt vô cùng lạnh nhạt bảo:
Bây giờ chị có hai lựa chọn một là quay về hai là ngủ ở trong xe tùy chị chọn đừng đi theo làm phiền tôi.
Nói xong, cô bước vào trong đóng cửa lại đi lên phòng nhìn từ cửa sổ cô nhìn thấy cô vệ sĩ ấy lên xe nằm ngủ trong xe thì lườm một cái:
Uyển Dư! Cậu hãy đi lấy chăn đưa cho chị ta đi nếu không lỡ như chị ta chết cóng rồi lại bảo tớ ác.
Trần Uyển Dư bật cười nói thầm: Đúng là khẩu xà tâm phật mà.
Trần Uyển Dư đi lấy chăn đem ra cho vệ sĩ:Chị cầm lấy đi đây là Tiểu Tuyết bảo em đem ra cho chị, chị đừng để bụng những lời nói của cậu ấy cậu ấy là người trong nóng ngoài lạnh.
Tôi biết chứ! Thay tôi cảm ơn với tiểu thư. Cô vệ sĩ nhận lấy chăn cười nhẹ.
Trần Uyển Dư bước vào phòng thấy cô đã thay đồ xong đang ngồi nghịch điện thoại thì lên tiếng:
Cậu hãy ngủ sớm đi sáng sớm mai chúng ta còn phải đi đến thành phố B để quay phim nữa đó.
Tớ biết rồi. Dạ Ngân Tuyết gật đầu đáp lại.
Gần nửa đêm, tiếng chuông điện thoại của Trần Uyển Dư reo lên Trần Uyển Dư khẽ mở mắt nghe điện thoại, bên kia ngay lập tức hỏi cô:
Uyển Dư! Đã trễ lắm rồi Tiểu Tuyết vẫn còn lịch trình sao? Dạ Khải Hiên cất giọng hỏi.
Không có! Bọn em đã xong lịch trình từ sớm rồi.
Vậy tại sao đến giờ này Tiểu Tuyết vẫn còn chưa về chứ? Đôi mày Dạ Khải Hiên nhíu chặt lại.
Tiểu Tuyết vẫn còn giận chuyện chú bắt An Vũ đi làm nhiệm vụ cậu ấy nói trừ khi An Vũ bình an quay trở về nếu không cậu ấy sẽ không quay về đâu.
Vậy hiện tại em ấy đang ở cùng với em sao?
Vâng! Cậu ấy hiện tại đã ngủ rồi.
Vậy làm phiền em chăm sóc cho Tiểu Tuyết còn về chuyện của An Vũ anh sẽ tìm cách nói với ba của anh.
Vâng.
Tắt máy, Dạ Khải Hiên nhẹ nhõm cứ tưởng cô đã xảy ra chuyện gì anh nói với mọi người:
Bà nội! Ba! Mẹ! Tiểu Tuyết hiện tại đang ở cùng với Uyển Dư em ấy còn giận chuyện ba bắt An Vũ đi làm nhiệm vụ.
Cái con bé này đúng là cứng đầu nếu ở chung với Uyển Dư cũng không báo với mọi người một tiếng làm mọi người lo lắng, không ngủ được. Lạc Tuyết Nhàn thở phào nhẹ trong lòng.
Thôi bà nội cùng ba mẹ đi ngủ đi cũng đã khuya lắm rồi. Dạ Khải Hiên cười nhẹ nói với mọi người.
Mọi người gật đầu đứng dậy quay trở về phòng của mình.