Lăng An Vũ trợn mắt, có chút kinh ngạc anh bình tĩnh đáp lại với ngữ điệu rất kiên quyết, chắc chắn:
Cháu mặc kệ bà và mọi người phản đối cháu vẫn sẽ bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ Tiểu Tuyết.
Lạc Tuyết Nhàn nhướng mày ánh mắt kiên quyết như vậy bà rất thích:
Cháu có biết lý do tại sao ba mẹ của Tiểu Tuyết phản đối hai đứa quen nhau không?
Cháu biết chứ là vì gia cảnh của cháu không tốt. Lăng An Vũ gật đầu anh thừa hiểu việc đó, đó cũng chính là lý do tại sao lúc trước anh từ chối cô.
Đó cũng là một lý do, cháu cũng thừa biết Tiểu Tuyết là con gái mà Thành Đông và Quyên Quyên hết mực yêu thương cưng chiều cho nên hai đứa nó sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này, hai đứa nó không muốn Tiểu Tuyết phải chịu khổ. Còn một lý do nữa cháu có biết đó là gì không?
Lăng An Vũ nhíu mày còn một lý do nữa sao? Đó là lý do gì chứ? Anh nhìn Lạc Tuyết Nhàn khẽ lắc đầu, không biết. Lạc Tuyết Nhàn cười nhạt nói cho anh biết:
Thành Đông và Quyên Quyên còn lo sợ rằng cháu không yêu Tiểu Tuyết thật lòng mà chỉ vì vẻ bề ngoài, gia thế của nó, hai đứa nó rất sợ Tiểu Tuyết sẽ bị tổn thương. Cha mẹ mà ai cũng vậy hết.
Cháu hiểu mà. Lăng An Vũ hoàn toàn hiểu những điều đó anh thấy bà nói rất đúng quả thật khi Dạ Ngân Tuyết công khai thân thế của mình thì có rất nhiều người theo đuổi hơn trước trong ngành giải trí cũng có.
Nhưng cháu cứ yên tâm bà là người nhìn người rất chuẩn nên bà sẽ ủng hộ cháu và Tiểu Tuyết mặc kệ là ai nói, ai phản đối bà cũng sẽ ủng hộ hai cháu nếu như có ai dám nói gì bà tuyệt đối sẽ không tha cho người đó. Lạc Tuyết Nhàn vỗ ngực khẳng định.
Cháu cảm ơn bà rất nhiều. Lăng An Vũ bật cười, anh thật sự rất vui khi có người ủng hộ chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Tử Môn
Ông chủ! Ông cho gọi tôi. Lăng An Vũ khom người chào Dạ Thành Đông.
Gọi cậu đến là vì có nhiệm vụ muốn giao cho cậu, tôi muốn cậu cùng với Hạo Tư giao lô vũ khí sang Nhật. Dạ Thành Đông ngồi trên ghế chân vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Vậy...còn tiểu thư thì sao? Lăng An Vũ nghe thế ngay lập tức lo cho cô nếu anh đi làm nhiệm vụ thì ai sẽ bảo vệ cho cô?
Cậu yên tâm tôi đã sắp xếp cho người khác bảo vệ Tiểu Tuyết rồi. Cậu hãy đi thu xếp đồ đạc rồi đi ngay đi.
Vâng! Lăng An Vũ cúi chào rồi rời đi.
Dạ viên
Dạ Ngân Tuyết thức dậy, vệ sinh cá nhân thay đồ đi xuống lầu ăn sáng, quan sát không thấy Lăng An Vũ đâu cô khẽ nhíu mày cất giọng hỏi Dạ Khải Hiên:
Anh hai! Anh có thấy An Vũ đâu không?
Không! Sáng giờ anh cũng không thấy cậu ta đâu. Dạ Khải Hiên lắc đầu không biết.
Ba đã giao nhiệm vụ cho An Vũ bảo cậu ta đi sang Nhật rồi. Dạ Thành Đông bước xuống lầu lên tiếng.
Sang Nhật? Để giao vũ khí sao? Dạ Ngân Tuyết nghe nói như thế thì đôi mày nhíu chặt lại.
Đúng vậy! Ba đã sắp xếp người thay thế cho cậu ta trong thời gian cậu ta vắng mặt rồi. Dạ Thành Đông ngồi xuống bàn ăn gật đầu trả lời.
Tiểu thư! Một cô gái mặc vest đen tóc buộc cao gương mặt rất lạnh lùng, dáng người nghiêm túc cúi chào cô.
Dạ Ngân Tuyết quay đầu quan sát cô gái ấy rồi quay lại ánh mắt rất tức giận nhìn Dạ Thành Đông:Ba cố tình đúng không?
Ba cố tình gì chứ? Dạ Thành Đông nhướng mày nhìn cô thản nhiên hỏi lại.
Ba thừa biết những nhiệm vụ quan trọng như giao vũ khí rất là nguy hiểm phải là những người có năng lực với kinh nghiệm nếu không sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Đây là ba muốn anh ấy chết. Dạ Ngân Tuyết lớn tiếng.
Muốn làm con rể của ba mà chỉ có chút chuyện này mà cũng không làm được thì xứng sao? Dạ Thành Đông điềm nhiên đáp lại.
Được! Vậy con cũng nói cho ba biết trừ khi An Vũ an toàn quay trở về nếu không con sẽ không quay về đây. Dạ Ngân Tuyết nói xong liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài lái xe rời khỏi Dạ viên.
Mau đi theo bảo vệ đi. Dạ Thành Đông lắc lắc đầu ra lệnh cho nữ vệ sĩ ấy.