Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Chương 29: Chương 29




Lần đầu tiên Lâm Sênh gặp Tống Diệm là vào năm cậu hai mươi tuổi.

Lúc đó, cậu vẫn chỉ là một sinh viên bình thường ở thành phố S: Cả ngày trốn trong ký túc xá lấy đêm làm ngày chơi điện tử; quơ vội mấy quyển tập chạy đến lớp điểm danh; nghe ngóng về mấy cô nàng xinh đẹp phòng bên cạnh, hẹn ra ngoài ăn bữa cơm...

Nếu không có gì bất ngờ, đợi khi tốt nghiệp đại học rồi, có lẽ cậu sẽ tìm một công việc phù hợp với chuyên ngành, hay cũng có thể tìm cha cậu xin đầu tư mở một cửa hàng.

Tóm lại, cậu sẽ giống như những người bình thường khác trong thành phố này, sống cuộc đời bình lặng.

Chẳng qua, đời người có rất nhiều điều không ai lường trước được.

~*~

Trước tiết Thanh Minh hai ngày, cậu nhận được điện thoại từ nhà, bảo nhà có khách, nếu không có tiết thì về sớm.

Lâm Sênh thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng ngoan ngoãn quay về.

Thế là, cậu gặp được Tống Diệm.

Nghiêm túc mà nói, cậu và Tống Diệm xem như anh em họ, kiểu họ hàng xa bắn bảy mươi ba phát đại bác không tới.

Nhà Tống Diệm từ đời ông anh đã chuyển ra nước ngoài sống, qua vài năm, dần dần cũng chẳng còn liên hệ với người quen trong nước. Bây giờ ông đã già, lại nhớ da diết tất cả những gì thuộc về quê hương, thế là người nhà liền đưa ông trở về tìm lại thân thích, thăm hỏi tổ tiên.

Lâm Sênh về nhà liền nhìn thấy cảnh này:

Cha mẹ cậu cùng một cặp vợ chồng cậu không quen đang vây quanh một ông lão nước mắt rưng rưng nói gì đó, còn một người...

Anh ta mặc một bộ vest màu tối, đứng thẳng bên cạnh, giống như thước kẻ, toàn thân hoàn toàn không có một chút ôn hòa nào.

Một người nghiêm túc.

Lâm Sênh nghĩ thế.

~*~

Tối hôm đó, dưới thịnh tình của cha mẹ Lâm Sênh, ông lão rốt cuộc cũng nghỉ qua đêm tại nhà họ Lâm, Tống Diệm cũng ở lại để thuận tiện chăm sóc.

Có điều tất cả chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Lâm Sênh. Nói cho cùng đây là chuyện của người lớn, hậu bối như cậu chỉ cần tham gia vào bữa ăn, nói nói cười cười rồi trả lời mấy câu hỏi là được.

Đã rất lâu không về nhà, tâm trạng Lâm Sênh vô cùng tốt. Ngay cả lúc tắm cũng thoải mái múa may, vừa hát vừa ngân nga: “... Cuộc đời đã quá cô đơn, anh không muốn tiếp tục như thế, hãy để anh yêu một lần cho đi, cho em tất cả của anh, để anh yêu một lần cho đủ...”

Giọng hát đột nhiên nín bặt.

Lâm Sênh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

Con người mặc bộ âu phục thắt ca vát gọn gàng, ngay đến đứng trong phòng tắm mà cũng như đang tham gia hội nghị nào đó, chính là cái tên Tống Diệm lạnh như băng!

Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Tống Diệm bình tĩnh đặt bàn chải đánh răng và khăn mặt đang cầm trên tay xuống: “Cô nói tôi để đồ vào phòng vệ sinh.” Sau đó anh ta cũng chẳng thèm nhìn sang, quay lưng bỏ đi.

Đi đến cửa, anh ta quay lại liếc một cái: “Hát không tồi, múa may cũng được đấy.”

Mặt Lâm Sênh lập tức đỏ bừng, cậu thề là thằng cha kia vừa mới cười!

Cậu thẹn muốn chết, che mặt rền rĩ: “Thật là...”

Quá mất mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.