Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Lục Hóa Minh còn chưa dứt lời, Lâm Lang Hoàn trên cổ tay Thẩm Lạc loé lên quang mang, một cái bình sứ bạch ngọc rơi xuống.
Lục Hóa Minh sáng mắt tay nhanh, một tay duỗi ra bắt lấy bình sứ bạch ngọc, lại xem xét bờ môi Thẩm Lạc ngập ngừng nói không ra lời, lập tức hiểu ý, mở nắp bình đổ ra một viên đan dược thơm tho, cho Thẩm Lạc phục dụng.
Viên Nhũ Linh Đan vào bụng, một cỗ dược lực nồng đậm lập tức từ đan điền tan ra, lan tràn ra chung quanh.
Tất cả vết thương quanh thân Thẩm Lạc nhanh chóng được chữa trị, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ngừng chảy máu, khôi phục da thịt, chỉ là sắc mặt của hắn vẫn như cũ rất suy yếu.
Sau một hồi, thần sắc của hắn mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, ra hiệu Lục Hóa Minh buông mình ra, chậm rãi đứng lên.
“Thẩm huynh, ngươi đây là...” Lục Hóa Minh hơi nhíu nhíu mày, không trực tiếp mở miệng hỏi thăm, mà truyền âm nói.
“Không việc gì, thi triển bí thuật, sao có thể không trả giá chứ.” Giọng Thẩm Lạc có chút khàn khàn, trả lời.
“Đành thế, bất quá nhìn tu vi kiếp trước ngươi lợi hại hơn ta nhiều, đại giới phản phệ tựa hồ cũng không quá mãnh liệt, chỉ là chịu khổ tựa hồ không ít.” Lục Hóa Minh thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, truyền âm nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, chỉ có thể cười khổ không nói gì, vừa rồi hắn cũng nửa vời phát hiện, chính mình mượn cũng không phải tu vi kiếp trước, mà là tu vi trong mộng đến từ ngàn năm sau.
Trước mắt mặc dù còn không rõ cơ chế vận chuyển trong đó, nhưng bản thân hắn cảm thụ, bóng người vừa rồi cùng hắn tương hợp, tu vi đạt tới trình độ trong mộng cảnh bất quá ngắn ngủi chỉ ba hơi, hắn bỏ ra đại giới không khác bỏ mình trong mộng, tiêu hao cơ hồ ba mươi năm thọ nguyên.
Nhưng với hắn, trước mắt hết lần này tới lần khác thiếu nhất chính là thọ nguyên, dạng đại giới này không thể nói là không lớn.
Bất quá may mắn là, ngắn ngủi pháp lực tăng lên vừa rồi, khiến cho Đại Khai Bác Thuật phi tốc vận chuyển, dưới Nhũ Linh Đan phụ trợ, ngược lại đã chữa trị thương thế trí mạng của nhục thân, tình huống trước mắt bất quá là do di chứng hao tổn pháp lực quá nghiêm trọng.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, mượn công hiệu đan dược, tự ổn định khí tức, liếc nhìn Hắc Phượng Yêu cùng Cổ Hóa Linh, tay khống chế Long Giác Chùy lượn vòng lại, đi đến phía hai người bọn họ.
Tới gần, Thẩm Lạc đẩy bàn tay ra, Long Giác Chùy lập tức bay vụt xuống, lơ lửng tại mi tâm Cổ Hóa Linh
“Cổ Hóa Linh, ngươi còn nhớ ta?” Hắn mở miệng lạnh giọng chất vấn.
Bàn tay Cổ Hóa Linh đè ép lên vết thương trước ngực Hắc Phượng Yêu, hốc mắt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, đầy mắt tức giận.
“Không nhớ rõ ta cũng không sao, đến Địa Phủ đừng quên oán hồn những đồng môn sư trưởng cùng các sư huynh đệ Xuân Thu quan là được.” Thẩm Lạc thấy nàng không nói lời nào, cười lạnh một tiếng, muốn giết chết nàng.
“Dừng tay, đừng, đừng giết nàng...” Lúc này, Hắc Phượng Yêu đột nhiên mở miệng.
“Hừ, không giết nàng, thù diệt môn Xuân Thu quan thì tính thế nào?” Động tác Thẩm Lạc ngừng lại, cả giận nói.
“Những chuyện kia đều là ta buộc nàng đi làm, chui vào Xuân Thu quan... Không phải nàng, không phải nàng muốn.” Hắc Phượng Yêu nôn ra máu, gian nan nói.
“Lời này của ngươi là ý gì?” Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.
“Mẫu thân, nói chuyện này với hắn làm gì, muốn giết cứ giết, nữ nhi hôm nay cùng người đi Hoàng Tuyền.” Cổ Hóa Linh oán hận nhìn hắn một cái, cắn răng nói.
“Phụ mẫu Linh nhi bị tu sĩ Nhân tộc giết chết, thuở nhỏ nàng được ta nuôi dưỡng... Là ta lừa gạt nàng, nói người giết thân phụ mẫu nàng chính là vị sư thúc tổ Xuân Thu quan kia, nàng mới đáp ứng chui vào Xuân Thu quan.” Ánh mắt Hắc Phượng Yêu từ ái nhìn Cổ Hóa Linh, mở miệng nói.
Cổ Hóa Linh nghe vậy, chỉ nhíu mày, trong mắt không mảy may ngạc nhiên.
“Xem ra, ngươi đã sớm biết việc này.” Sắc mặt Thẩm Lạc phát lạnh, hỏi.
“Không sai. Tiến vào Xuân Thu quan không bao lâu, ta đã điều tra được. Lúc phụ mẫu qua đời, vị sư thúc tổ kia đang bế Sinh Tử Quan, thời gian căn bản không khớp.” Cổ Hóa Linh không phản bác, thản nhiên thừa nhận.
“Ngươi đã biết lão không phải cừu nhân của ngươi, vì sao còn làm như vậy?” Trong mắt Thẩm Lạc đầy sát ý, hỏi.
Cổ Hóa Linh cứng họng, lông mày nhíu chặt, không nói gì.
“Nguyên lai ngươi cũng biết, vậy ngươi vì sao... Nhất định là người của tổ chức bức bách ngươi?” Hắc Phượng Yêu nói được nửa câu, giật mình tỉnh ngộ lại, mở miệng nói.
“Không có, bọn hắn chỉ nói cho ta biết, trên tay bọn họ có linh dược có thể áp chế huyết độc của người...” Cổ Hóa Linh lắc đầu nói.
“Nguyên lai Thanh Huyết Đan kia là tới như thế.” Hắc Phượng Yêu nghe vậy, cười khổ nói.
“Thẩm Lạc, bất kể thế nào, chuyện này đều là do ta làm ra, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được. Ta chỉ cầu ngươi thả mẫu thân của ta ra, người bị huyết độc ảnh hưởng, nay đã không còn bao nhiêu thọ nguyên, ngươi cần gì phải nhiễm sát nghiệt này?” Cổ Hóa Linh im lặng một lát, mở miệng nói.
“Nếu nàng phái ngươi đi Xuân Thu quan, việc này không thoát khỏi liên quan. Còn có, tổ chức trong miệng các ngươi là tổ chức nào?” Thẩm Lạc lạnh giọng hỏi.
“Ngươi... Ta sẽ không nói cho ngươi!” Trong mắt Cổ Hóa Linh lóe lên vẻ phẫn nộ.
“Linh nhi...”
Hắc Phượng Yêu đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại ho khan một cái, mảng lớn máu đen từ trong miệng phun ra, nhuộm đen cả quần áo Cổ Hóa Linh, thần thái trong mắt nàng cũng bắt đầu nhanh chóng ảm đạm xuống.
“Mẫu thân!” Cổ Hóa Linh vội đỡ lấy Hắc Phượng Yêu, hoảng sợ nói.
“Thẩm huynh, một kích vừa rồi của ngươi có uy lực quá mạnh, trong pháp bảo ẩn chứa long tức đã đoạn tuyệt đại bộ phận sinh cơ của nàng, Nguyên Thần đã sắp tán loạn.” Lục Hóa Minh thấy thế, nhíu mày nói.
“Mẫu thân, đừng, đừng...” Cổ Hóa Linh nghe vậy, lập tức hoảng hồn.
Thẩm Lạc thấy thế, không nói gì, chỉ lấy từ trong bình nhỏ ra một viên Nhũ Linh Đan, tay gảy một cái, bắn viên đan dược vào miệng Hắc Phượng Yêu.
Theo đan dược vào cổ họng, thương thế trên thân nàng thoáng khôi phục bảy tám phần, nhưng hào quang trong mắt vẫn dần dần ảm đạm, sinh cơ vẫn nhanh chóng xói mòn.
Tựa hồ Nhũ Linh Đan kia chỉ chữa trị thương thế nội ngoại, không thể giữ lại tính mạng của nàng.
“Mau cứu nàng, cầu ngươi mau cứu nàng...” Cổ Hóa Linh thay đổi vẻ cường nghạnh trước đó, lê hoa đái vũ cầu khẩn Thẩm Lạc không ngừng.
Thẩm Lạc chỉ im lặng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, Lục Hóa Minh bỗng nhiên linh cơ khẽ động, từ trong tay áo lấy ra một tấm phù lục vẽ kim văn màu tím, vỗ lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Hắc Phượng Yêu.
Trên lá bùa sáng lên quang mang, một vệt kim quang từ đó phun ra, một toà hư ảnh kim quang ngưng tụ thành hư ảnh bảo tháp bảy tầng nổi lên, bao phủ thân thể Hắc Phượng Yêu vào.
Trên đỉnh tháp như có một viên minh châu Phật bảo, tản mát ra một đoàn hào quang màu vàng nhu hoà, trấn áp thức hải Hắc Phượng Yêu, cũng cố lại thần hồn của nàng.
“Đây là...” Thẩm Lạc thấy thế, nghi ngờ hỏi.