Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Huyết dịch đỏ tươi trên hư ảnh Thiên Sách dần dần mơ hồ, biến ít đi, giống như bị hấp thu vào.
Ngay sau đó, toàn bộ Thiên Sách màu vàng đột nhiên chuyển thành màu đỏ sậm, từ đó truyền ra một cỗ lực lượng ba động kỳ dị. Mảng lớn hồng quang ngưng tụ mặt ngoài Thiên Sách, sau đó hóa thành một cột sáng màu đỏ phóng lên tận trời, nối thẳng nhập không trung.
Lúc này mấy người Hắc Phượng Yêu mới chú ý tới Thiên Sách phát sinh biến hoá cổ quái, vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy quang trụ đỏ sậm như thực chất kia nhập không trung, tựa như ở trong thiên địa có một cây trụ lớn tiếp trời, quấy cho mây đen cuồng quyển phía trên, lôi điện oanh minh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đạo bạch quang từ chỗ sâu cột sáng kia sáng lên, mơ hồ thấy được trong bạch quang bao vây lấy một bóng người, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
“Thẩm huynh?” Lục Hóa Minh nhìn thấy đạo nhân ảnh kia, trong mắt nhịn không được kêu lên sợ hãi.
Quỷ Tướng cũng cả kinh hai mắt trợn tròn, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Hắc Phượng Yêu càng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua trên mặt đất, Thẩm Lạc vẫn như cũ bổ nhào dưới đất, không rõ sống chết.
“Hừ! Nhân tộc tiểu tử giả thần giả quỷ!”
Hắc Phượng Yêu gầm thét một tiếng, tay mạnh mẽ huy động, một mảnh kim diễm lập tức gào thét ra, tựa như một thanh liêm đao ánh vàng rực rỡ, quét về phía đạo nhân ảnh kia.
Bóng người kia đối với kim diễm đang tới tựa như không có cảm giác, căn bản không né tránh gì.
“Ầm” một tiếng vang lên, ngọn lửa màu vàng óng kia đánh vào trên thân bóng người màu trắng, lập tức tóe lên vô số hỏa đoàn màu vàng.
Nhưng khi hỏa diễm tản ra, bóng người kia lại không hư hao chút nào, chậm rãi bay xuống trên mặt đất.
Chỉ thấy gã bước một bước ra, trong nháy mắt đi tới sau lưng Thẩm Lạc, thân hình khẽ đảo tới phía trước, nửa điểm không kém ngã xuống thân Thẩm Lạc, như hồn về nhục thân hòa thành một thể.
Trong chớp mắt, quanh thân Thẩm Lạc sáng lên hồng quang mông lung, một cỗ kình phong cường đại quanh thân thổi quyển ra.
Thân thể của hắn rõ ràng không có bất kỳ động tác gì, cả người lại đột nhiên từ mặt đất bắn ngược lên, trực tiếp đứng ở nguyên địa.
Lục Hóa Minh tràn đầy kinh nghi, chỉ thấy huyết động kinh khủng ngay ngực Thẩm Lạc, bên trong có từng tia từng sợi huyết sắc mầm thịt như vật sống vặn vẹo quấn quanh, giao thoa dung hợp với nhau, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu tái sinh chữa trị.
Mà trên thân hắn vốn sinh mệnh yếu ớt bắt đầu dần dần tăng cường, một thân khí tức nhanh chóng tăng trưởng, từ Xuất Khiếu sơ kỳ kéo lên đến trung kỳ, bay thẳng hậu kỳ, rất có khí thế nhất cử đột phá đến Đại Thừa kỳ.
Bất quá có chút cổ quái là, bóng người cùng hắn trọng hợp kia lại chưa hoàn toàn tương dung với hắn, mà một trước một sau hơi rung nhẹ, như gió thổi cành liễu đung đưa.
“Thẩm huynh lại cường đại như thế... Hẳn là hắn cũng có bí thuật triệu hoán tu vi kiếp trước?” Lục Hóa Minh nhịn không được thì thào nói.
Hắc Phượng Yêu không tùy tiện xuất kích nữa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, hiển nhiên không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
“Hắn sao lại trở nên cường đại như vậy?” Cổ Hoá Linh vận công chữa thương một bên, cũng đầy mắt chấn kinh.
Bất quá, ba động khí tức trên thân Thẩm Lạc tựa hồ cũng không ổn định, tựa như hơi nước đun sôi trong ấm nước, một chút một chút tràn ra ngoài rồi đánh thẳng vào, không ngừng qua lại lên xuống Xuất Khiếu và Đại Thừa kỳ.
Sắc mặt Hắc Phượng Yêu âm tình biến hóa không ngừng, hai tay hợp lại trước người, mảnh phượng vũ màu vàng kia bị nàng kẹp ở trong tay, ở trong đột nhiên tràn ra huyết khí mông lung, lập tức có một tiếng phượng gáy rõ to truyền ra.
Ngay sau đó, một hư ảnh Phượng Hoàng huyết hồng từ đó sinh ra, hai cánh mở ra, huyết diễm hừng hực quay cuồng không thôi, từ đó truyền ra một trận linh áp vô cùng cường đại.
“Phượng Hoàng Khấp Huyết, mẫu thân vậy mà dùng một thức này...” Cổ Hóa Linh khiếp sợ không thôi.
Nàng vừa dứt lời, con Huyết Phượng kia lại lần nữa phát ra một tiếng duệ minh, như một mũi tên lửa to lớn bắn thẳng đến Thẩm Lạc.
Một bên kia, trước người Thẩm Lạc sớm có một đoạn sừng rồng màu vàng lơ lửng, từng tia từng sợi pháp lực quán chú vào trong đó, hai tầng cấm chế cuối cùng tại thời khắc này đã bị hắn luyện hóa.
Chuôi pháp bảo Long Giác Chùy này, rốt cuộc có thể phát huy toàn bộ uy lực.
Đúng lúc này, hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên mở ra, bóng người mông lung kia trong nháy mắt hoàn toàn tương hợp với hắn.
Trong hai mắt hắn lập tức tản mát ra hai đạo thần quang trầm tĩnh, khí thế quanh thân cũng bỗng dưng biến đổi, trên thân tản ra từng luồng từng luồng ba động làm người sợ hãi, tu vi thình lình nhất cử siêu việt Đại Thừa kỳ, bỗng nhiên nhảy lên tới Chân Tiên sơ kỳ.
Toàn thân hắn tản ra hơi nước màu đỏ như như hoả diễm, cả người thoạt nhìn như một con cua đun sôi.
Chỉ thấy hai tay trước người như chậm thực nhanh kết một cái pháp ấn, vung lên phía trước, trên Long Giác Chùy lập tức bộc phát ra kim quang loá mắt, một đầu hư ảnh Kim Long lập tức từ đó nhô đầu ra, giương nanh múa vuốt bay thẳng về phía Hắc Phượng Yêu.
Một trận thanh âm long ngâm phượng minh quanh quẩn trong thung lũng, Huyết Phượng Kim Long mang theo thế thẳng tiến không lùi va chạm cùng nhau, bộc phát ra một tiếng oanh minh rung trời!
Huyết quang nổ tung đầy trời, quang ngân màu vàng hỗn tạp bốn phía thiên địa, khiến cho toàn bộ sơn cốc oanh minh không ngừng.
Trong hỗn loạn, một đạo phượng vũ màu vàng bay lên nhập không, cao cao quăng lên, rồi chậm rãi bay xuống, bị Thẩm Lạc tiện tay vẫy một cái, liền hút vào trong tay. Mà chuôi Long Giác Chùy vẫn như cũ trực tiếp bay vụt tới, lóe lên một cái rồi biến mất.
Ngay ngực Hắc Phượng Yêu bị một đạo long ảnh xuyên qua, lập tức phun ra mảng lớn vết máu đỏ thẫm.
Huyết quang rơi xuống xuất hiện một lỗ máu lớn chừng miệng chén, phía trên chiếm cứ từng đạo long tức màu vàng, không ngừng từng bước xâm chiếm pháp lực cùng huyết khí chung quanh, khiến vết thương thật lâu không thể khép lại.
Hắc Phượng Yêu đưa tay che tim của mình, thể nội pháp lực đều quán chú vào miệng vết thương, ý đồ phủ kín thương thế, nhưng trong long tức còn sót lại kia còn hỗn tạp pháp lực mạnh mẽ của Thẩm Lạc, căn bản khu trục không tan.
“Mẫu thân...” Cổ Hóa Linh kinh hô một tiếng.
Thân hình nàng lóe lên, đi tới gần đỡ lấy thân thể Hắc Phượng Yêu tê liệt ngã ra sau.
Một bên kia, trên thân Thẩm Lạc sáng lên một đạo quang mang, đạo bóng người mơ hồ lúc trước từ trên người hắn phiêu nhiên ra, trong nháy mắt về tới hư ảnh Thiên Sách. Mà hư ảnh Thiên Sách kia hóa thành một đạo lưu quang, bay vào gối ngọc trong Lâm Lang Hoàn.
Cùng lúc đó, mây đen xà điện trên không Hắc Phượng thung lũng nhao nhao biến mất, bầu trời lại khôi phục nguyên trạng.
“Phốc...”
Một trận tiếng vang nhỏ truyền đến, quanh thân Thẩm Lạc xuất hiện lít nha lít nhít mấy trăm vết thương nhỏ, vô số máu tươi bắn ra, trong nháy mắt nhuộm cả người hắn thành một mảnh huyết hồng.
Thân thể của hắn lập tức mềm nhũn, bổ nhào xuống phía trước.
Quỷ Tướng thấy thế, vội vàng đuổi tới. Lục Hóa Minh cũng đã trước một bước đi tới bên người, một tay đỡ cánh tay của hắn, lại cảm thấy như đỡ một cây côn sắt nung đỏ, vô thức run run một chút, kém chút buông tay ra.
Lúc này y mới hiểu, lúc trước trên thân Thẩm Lạc toát ra hơi nước màu đỏ kia, rõ ràng là máu tươi của hắn bốc hơi gây nên.
“Chuyện này phải đau đớn bực nào, không ngờ Thẩm huynh vẫn có thể bảo trì thần trí, không bất tỉnh, nghị lực bực này không phải thường nhân có thể làm được...” Lục Hóa Minh không khỏi âm thầm suy nghĩ.