Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong nháy mắt ngọn lửa màu vàng óng kia tới gần Thẩm Lạc, trong vòng xoáy kim quang bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực hút cường đại không gì sánh được, trực tiếp dẫn dắt hai ngọn lửa màu vàng kia, như lồng giam hút nước bỗng nhiên kéo một cái, thu nạp từng cỗ kim diễm kia vào.
Thấy vậy, Thẩm Lạc không khỏi thở ra một hơi.
Hắc Phượng Yêu thấy thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ không thể tin được.
Phượng Hoàng Yêu Hỏa màu vàng này chính là bản mệnh yêu hỏa của nàng, cũng không phải pháp bảo tầm thường có thể tuỳ tiện thu nhiếp, huống hồ cuốn sách màu vàng kia tựa hồ chỉ là hư ảo, cũng không phải thực thể, tại sao lại có uy năng lớn như thế?
“Tiểu tử này, ngươi đang chơi hoa gì vậy?” Hắc Phượng Yêu nhíu mày hỏi.
“Hư ảnh Thiên Sách nếu có thể thi triển uy năng bực này, có lẽ cũng có thể triệu hoán thần hồn Thiên Binh. Nếu có thể gọi bọn hắn ra, đối phó Hắc Phượng Yêu này sẽ không vấn đề nữa.” Thẩm Lạc mắt điếc tai nghe với câu hỏi của Hắc Phượng Yêu, trong lòng yên lặng thầm nghĩ.
Trên mặt hắn hiện lên thần sắc cổ quái, bắt đầu toàn tâm toàn ý câu thông Thiên Sách.
Nhưng khi thần niệm hắn tập trung vào trong Thiên Sách, không chút cảm giác được khí tức thần hồn những Thiên Binh kia, tự nhiên cũng không thể nào triệu hoán bọn họ ra.
Hắc Phượng Yêu thấy Thẩm Lạc không đáp lời, ánh mắt hơi lóe lên, thân hình đột nhiên vọt tới trước, giết tới hắn.
“Yaaa!”
Đúng lúc này, Thẩm Lạc đột nhiên quát lớn một tiếng.
Hắc Phượng Yêu bị một tiếng quát đột ngột này làm kinh, trong lúc nhất thời khí thế lao tới bỗng nhiên dừng một chút, một mặt kinh nghi đứng ở tại chỗ.
“Khụ khụ, Phượng Yêu lớn mật, bảo vật này chính là Huyền Thiên Bảo Sách, chuyên trấn các loại yêu vật, yêu thuật công kích của ngươi đã hoàn toàn không có tác dụng, còn dám không biết sống chết xông tới?” Tay Thẩm Lạc che miệng, ho khan hai tiếng, ra vẻ nổi giận nói.
Hắn mượn cơ hội ho khan, nhanh chóng ném một viên đan dược vào trong miệng, nuốt xuống.
Hắc Phượng Yêu thấy thế, trong mắt lóe lên một vòng châm chọc, liếc mắt một cái thấy ngay hắn ngoài mạnh trong yếu.
“Muốn kéo dài thời gian, để cho quỷ vật kia mang theo đồng bạn đào tẩu đúng không? Đáng tiếc chỉ cần trước khi ngươi chết, bọn hắn không ra phương viên trăm dặm, vậy mặc kệ bọn hắn đi tới chỗ nào, đều sẽ chết.” Hắc Phượng Yêu mỉm cười nói.
“Nếu vậy, bọn hắn chẳng phải là an toàn không lo.” Thẩm Lạc duỗi lưng một cái, ra vẻ buông lỏng nói.
Hắc Phượng Yêu thấy thế, không nhiều lời nữa, thân hình bỗng nhiên xông lên, đi thẳng tới trước người Thẩm Lạc, hỏa kiếm vung lên.
Hai người cách nhau bất quá hơn một trượng, trên hỏa kiếm phun ra một ngọn lửa màu vàng, đâm thẳng vào mặt hắn.
Thẩm Lạc vừa mới khôi phục nửa điểm pháp lực, thân hình lùi gấp ra sau, hai tay trước người khẽ múa, khống chế Long Giác Chùy ngăn trước người.
Phượng Hoàng Yêu Hỏa này thực sự lợi hại, pháp khí bình thường căn bản ngăn cản không nổi, Thẩm Lạc tạm thời còn không biết làm sao thôi động Thiên Sách, cũng không dám cầm Thuần Dương Kiếm Phôi mạo hiểm, trước mắt cũng chỉ có Long Giác Chùy có thể giúp hắn ngăn cản một hai.
Chỉ thấy trên Long Giác Chuỳ đại phóng kim quang, cùng ngọn lửa màu vàng kia chống đỡ cùng nhau, nhưng lực lượng cả hai chênh lệch cách xa, rất nhanh liền bị bức liên tục bại lui.
Thẩm Lạc không ngừng kêu khổ, thử lấy thần niệm thôi động Thiên Sách, ý đồ để nó lần nữa đại triển thần uy.
Nhưng hư ảnh cuốn sách màu vàng treo ở hư không thủy chung không nhúc nhích tí nào, tựa như vật hư ảo vô dụng.
“Xem ra, ngươi cũng không biết đó là bảo vật gì, nếu không dùng được, cũng đừng phung phí của trời.” Hắc Phượng Yêu thấy thế, cười trào phúng nói.
Nói xong, nàng vung tay khác lên, một sợi dây thừng do hỏa diễm ngưng tụ nhô ra, quấn tới hư ảnh cuốn sách màu vàng.
Nhưng mà, dây thừng bằng hỏa diễm kia vừa mới dựng vào Thiên Sách, tựa như khoác lên huyễn ảnh, trực tiếp xuyên qua Thiên Sách.
Hắc Phượng Yêu dù kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp loại tình huống này, không khỏi nhắm mắt phượng lại, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Lạc.
“Tiểu tử này chẳng lẽ cố ý giấu dốt?” Nàng âm thầm nói.
Trên thực tế, Thẩm Lạc đã dốc hết toàn lực thôi động Long Giác Chùy, ngăn cản Hắc Phượng Yêu Hoả, nào còn dư lực khống chế Thiên Sách.
“Mặc kệ, trước giết rồi lại nói.” Ánh mắt Hắc Phượng Yêu ngưng tụ, tay vuốt qua đỉnh đầu một cái, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, một sợi tóc màu vàng óng liền bị nàng nhổ xuống.
Chỉ thấy trên sợi tóc màu vàng óng kia loé lên ánh sáng nhu hòa, trực tiếp hóa thành một cây kim vũ thon dài.
Hắc Phượng Yêu nắm kim vũ, pháp lực thể nội quán chú vào. Trên kim vũ lập tức ngưng tụ ra một tầng quang ngân màu vàng nhộn nhạo, như răng cưa sắc bén không gì sánh được, từ đó còn truyền ra trận trận hỏa lực kinh người.
“Chịu chết đi.” Nàng quát chói tai một tiếng, tay vung lên.
Phượng vũ màu vàng lập tức đại tác quang mang, bên ngoài ngưng tụ ra một hư ảnh Phượng Hoàng màu vàng dài chừng một trượng, phát ra một tiếng phượng gáy sắc nhọn, bay nhanh tới Thẩm Lạc.
Trong hư không oanh minh đại tác, một tầng gợn sóng như nước từ trên thân Kim Phượng nhộn nhạo lên, hóa thành một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ phương viên hơn mười trượng.
Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ hơi thở nóng bỏng đập vào mặt, lúc muốn thi triển Tà Nguyệt Bộ, cả người lại giống như bị một tòa đại sơn vô hình từ bốn phương tám hướng đè ép xuống, căn bản không thể động đậy.
“Lần này sợ là xong rồi...”
Thẩm Lạc thở dài một tiếng, trong đầu như đèn kéo quân xẹt qua rất nhiều bóng dáng cố nhân, có phụ thân, có mẫu thân, có Nhị nương, có đệ muội, cũng có Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu...
Chuyện cũ vội vàng, cố nhân rõ ràng, đến cuối cùng, trong đầu của hắn lại suy nghĩ một ý niệm cổ quái, năm ma hồn chuyển thế kia còn chưa tìm ra.
Trong hai mắt của hắn là một mảnh kim hoàng, đã bị Phượng Hoàng Hỏa Diễm chiếu đầy, mắt thấy sẽ bị nuốt hết, Thiên Sách mặc kệ hắn thôi động thế nào cũng không phản ứng chút nào, lúc này nó lại kim quang đại tác.
Từng tia từng sợi tia sáng màu vàng lần nữa ngưng tụ mặt ngoài, vòng xoáy kim quang kia lần nữa nổi lên, xé rách kim vũ trên Phượng Hoàng Hỏa Diễm, như gió cuốn mây thôn phệ sạch sẽ.
Ngay cả phượng vũ màu vàng cũng bị nguồn lực lượng này dẫn dắt chếch đi một chút, nhưng không bị kéo vào trong đó, mà vẫn như cũ uy thế không giảm xuyên qua lồng ngực Thẩm Lạc.
“Phốc.”
Một mảng lớn máu đỏ tươi đột nhiên phun ra, nhuộm đỏ hơn một trượng mặt đất trước người Thẩm Lạc.
Hắn lập tức cảm thấy toàn thân mất đi lực lượng, cúi đầu nhìn xuống lồng ngực, liền phát hiện ngực của mình đã phá vỡ một động lớn chừng quả đấm, tâm mạch tựa hồ đã bị đánh xuyên.
Con ngươi Thẩm Lạc rung động, thân thể chán nản bổ nhào tới trước.
Hắc Phượng Yêu thấy thế, đưa tay triệu hồi kim vũ, trong miệng khẽ thở một hơi, tựa hồ cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
“Thẩm Lạc...”
Lúc này, một tiếng gọi vội vàng vang lên, là Lục Hóa Minh tỉnh lại, không để ý Quỷ Tướng ngăn cản, lại quay trở về.
“Chủ nhân...” Quỷ Tướng Triệu Phi Kích cũng quát một tiếng chói tai.
“Trở về rồi? Cũng tốt, đỡ công ta truy đuổi.” Hắc Phượng Yêu thấy thế, cười nói.
Lực chú ý mấy người đều trên thân Thẩm Lạc, ai cũng không chú ý tới hư ảnh Thiên Sách treo trên bầu trời, vậy mà nhiễm lấy mấy giọt máu Thẩm Lạc, lại không như lúc trước bị dây thừng hoả diễm Phượng Yêu xuyên thấu qua.