Đại Mộng Chủ

Chương 1063: Chương 1063: Bị hố




Dịch: Độc Hành

“Tốt, ta đáp ứng thay thế Tiểu Mao Sơn, tham gia Tam Giới võ hội lần này.” Trong đầu Thẩm Lạc hiện ra lời hứa với sư thúc tổ năm đó, rốt cuộc đã quyết định chủ ý, xoay người lại nói.

“Tốt! Thẩm đạo hữu quả nhiên là người sảng khoái, vậy Trần mỗ ở đây cam đoan để Xuân Thu quan nhận tổ quy tông, quay về Tiểu Mao Sơn nhất mạch, đồng thời che chở uy hiếp đến từ Thiên Âm môn!” Trần Sư Nguyên đại hỉ, bỗng nhiên đứng dậy, vỗ ngực nói.

Tần Minh rủ tầm mắt xuống, trong lòng kích động, âm thầm cảm kích ân đức Thẩm Lạc.

“Tam Giới võ hội bao lâu nữa thì tổ chức?” Thẩm Lạc hỏi.

“Còn chừng mười ngày sẽ tổ chức, Thẩm đạo hữu có thể tranh thủ chuẩn bị một chút, nếu cần tại hạ hỗ trợ, cứ nói.” Trần Sư Nguyên lấy ra một trận bàn truyền âm, đưa tới.

“Đa tạ.” Thẩm Lạc cũng không khách sáo, nhận lấy.

Hai người lại nói chuyện một phen chuyện quan trọng ở Tam Giới võ hội, Trần Sư Nguyên nói muốn đi xem chi nhánh khác, sau đó cáo từ rời đi.

Thẩm Lạc cũng không giữ lại, tự mình đưa tiễn gã ra ngoài.

“Thẩm sư đệ, Tam Giới võ hội khá nguy hiểm, ngươi có nắm chắc không?” Đưa mắt nhìn Trần Sư Nguyên rời đi, Tần Minh nhịn không được hỏi.

“Tần sư huynh yên tâm, ta tự có phân tấc.” Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.

Tần Minh thấy vậy, trái tim căng thẳng lúc này mới thoáng buông xuống mấy phần, chỉ là hai đầu lông mày vẫn tràn đầy lo lắng.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Tần Minh cũng cáo từ rời đi.

Thẩm Lạc đi tới đi lui trong sảnh chốc lát, lúc này bỗng nhiên xoay người lại, lần nữa tiến vào mật thất.

...

Ngày kế tiếp, Thẩm Lạc rời Xuân Thu quan, rất nhanh quay trở về Trường An.

Trường An thành vẫn náo nhiệt như cũ, trong thành đã sớm kín người hết chỗ, bên ngoài thành cũng vừa mới dựng lên nhiều lều vải và phòng ốc đơn giản, kéo dài trăm dặm, úy vị tráng quan.

Chỗ cửa thành dán thông báo công bố thời gian và địa điểm tổ chức Tam Giới võ hội, nhưng không công bố quy trình thi đấu và quy tắc.

Thẩm Lạc nhìn ra ngoài một hồi, cất bước đi vào trong thành.

Trong cửa thành người người nhốn nháo, cảnh tượng náo nhiệt hơn so với lúc hắn rời đi. Thẩm Lạc xuyên qua đường lớn, thực sự không chịu được cảnh dòng người chen chúc chung quanh, đi vào một con đường ít người.

“Thẩm Lạc...”

Kết quả, hắn vừa mới cất bước đi vào, một thanh âm quen thuộc cách đó không xa truyền đến.

Thẩm Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tòa tửu lâu hai tầng ngay tại góc cua gần đó, Bạch Tiêu Thiên đang một tay bưng chén rượu, ló ra nửa người, cười ngoắc hắn.

Hắn vừa định đáp lời, bên cạnh Bạch Tiêu Thiên cũng nhô ra một cái đầu, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.

“Tiêu Vân?” Thẩm Lạc kinh ngạc nói.

“Thẩm đại ca, mau lên đây.” Bạch Tiêu Vân nhiệt tình chào mời.

Thẩm Lạc cười cười, quay người tiến vào tửu lâu, rất mau tới lầu hai ngồi xuống.

“Thẩm đại ca, từ biệt tại Kiến Nghiệp thành năm đó, đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp lại?” Bạch Tiêu Vân rót cho Thẩm Lạc một chén rượu, hơi xúc động nói.

Thẩm Lạc nhớ lại thì đúng là như vậy, về sau hắn gặp lại Bạch Tiêu Vân cũng đều là trong mộng cảnh.

Bạch Tiêu Vân bây giờ so với lúc ở Bạch gia Kiến Nghiệp thành đã thành thục hơn không ít, vẻ ngây thơ trên mặt đã hoàn toàn không còn, nhìn cũng trầm ổn hơn nhiều, bất quá so với Bạch gia lão tổ trong mộng cảnh, vẫn thực sự chưa so sánh được.

Thẩm Lạc nhìn hình dạng của gã, trong lúc nhất thời cũng có chút xuất thần.

“Nghĩ gì thế...” Bạch Tiêu Thiên vỗ vào trên bả vai hắn, cười mắng.

“Chỉ chớp mắt, Tiêu Vân đã trưởng thành không ít.” Thẩm Lạc chợt hoàn hồn, ngẩn người nói.

Nghe lời ấy, sắc mặt Bạch Tiêu Vân cứng đờ, có chút im lặng nói: “Thẩm đại ca, dù sao ta cũng đã là người hơn trăm tuổi, huynh đừng xem ta là tiểu mao đầu nữa chứ...”

“Ha ha... Bạch huynh, ngươi không phải bế quan chuẩn bị phá cảnh à? Sao nhanh như vậy đã đi ra rồi?” Thẩm Lạc nghe vậy, cười cười, quay đầu hỏi.

“Lần trước đã sắp phá cảnh, vì gặp ngươi mới đè ép cảnh giới, sớm đi ra. Về sau không bao lâu thì phá cảnh, tăng thêm Tiêu Vân gia hỏa này cũng quay trở về, liền thuận thế xuất quan. Lần trước không phải ngươi truyền tin nói mở lại Xuân Thu quan à... A, nói đến phải gọi ngươi một tiếng Thẩm quan chủ mới đúng.” Bạch Tiêu Thiên nghiêm túc nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, đưa tay sửa sang lại y quan, đại mã kim đao ngồi xuống, con mắt nhìn thẳng về phía Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên hơi sững sờ, có chút không kịp phản ứng.

“Ca, Thẩm đại ca muốn huynh chào quan chủ đấy.” Bạch Tiêu Vân nín cười, che miệng nói.

Bạch Tiêu Thiên lúc này mới kịp phản ứng, ánh mắt u oán nhìn Thẩm Lạc một chút, thật đúng là đứng dậy thi lễ một cái.

Y dù sao đã từng là môn hạ Xuân Thu quan.

“Bái ta làm gì, có thời gian trở về, thắp nén hương là được.” Thẩm Lạc ra vẻ kinh ngạc, cười xấu xa nói.

Bạch Tiêu Thiên đột nhiên cảm thấy có chút u oán, ngồi xuống mở quạt xếp ra, nhanh chóng quạt, khiến Bạch Tiêu Vân phình bụng cười to.

“Lần này ngươi về Trường An, không phải là vì tham gia náo nhiệt, đi xem Tam Giới võ hội chứ?” Bạch Tiêu Thiên ngừng lại một chút, mở miệng hỏi.

“Không phải xem, mà là tham gia.” Thẩm Lạc nhẹ gật đầu, nói.

“Ngươi muốn tham gia Tam Giới võ hội?” Bạch Tiêu Thiên hơi nhướng mày, tiếng nói cũng lên cao.

Bạch Tiêu Vân bên cạnh cũng nhíu chặt mày, nhìn lại.

“Làm sao vậy, có gì không đúng sao?” Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

“Tại sao ngươi muốn tham gia chuyện này?” Bạch Tiêu Thiên khó hiểu hỏi.

Thẩm Lạc đã nghe ra, Bạch Tiêu Thiên không muốn hắn tham dự võ hội, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn giải thích: “Cũng không phải là ta muốn tham gia, là thượng tông Tiểu Mao Sơn nhất mạch phái người tới tìm ta...”

Nghe Thẩm Lạc nói xong, sắc mặt Bạch Tiêu Thiên vẫn như cũ không thoải mái, hỏi: “Liên quan tới Tam Giới võ hội, ngươi biết bao nhiêu?”

Thẩm Lạc nhíu mày, kể lại chuyện Tiểu Mao Sơn nhất mạch nói cho hắn biết.

“Ngươi nha, lần này có thể bị người hố rồi.” Bạch Tiêu Thiên xếp lại quạt, đặt chén rượu xuống, thần tình nghiêm túc nói.

“Có ý gì, Tam Giới võ hội này hẳn là còn có nội tình khác?” Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, nói: “Không tính là nội tình khác, chỉ là có ít tin tức chỉ lưu truyền trong nội bộ tông môn, những tên Tiểu Mao Sơn kia hiển nhiên tận lực che giấu đi, không nói cho ngươi biết.

“Tin tức gì?” Thẩm Lạc cau mày hỏi.

“Liên quan tới quá trình thi đấu võ hội này, bọn hắn không đề cập tới, đúng không?” Bạch Tiêu Thiên hỏi.

“Bọn hắn nói bởi vì đây là lần đầu tổ chức võ hội, tất cả quy tắc ảnh hưởng sâu xa, giữa các tộc khác nhau tương đối lớn, cho nên quy tắc thi đấu cụ thể phải chậm một chút mới xác định được.” Thẩm Lạc gật đầu nói.

“Vấn đề nằm ở chỗ đó, trên thực tế tính lại thời gian bọn hắn đi thông tri ngươi, các quy tắc kỳ thật đã chế định, chỉ là không công bố khắp thiên hạ. Trong đó chuyện trọng yếu nhất, chính là võ hội năm nay phải ký kết giấy sinh tử, một khi tiến vào trong bí cảnh, sinh tử tự chịu.” Bạch Tiêu Thiên nói.

“Các loại võ hội lúc trước, phần lớn tới điểm đến là dừng, mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh dẫn đến thương vong. Nhưng phải ký kết giấy sinh tử như lần này ngược lại chưa từng nghe nói, chẳng lẽ quy tắc võ hội lần này lại cổ vũ chuyện chém giết?” Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.