Dịch: Độc Hành
“Trong quy tắc điều văn công bố, ngược lại không chính thức cổ vũ chém giết, nhưng trong lần thí luyện này ẩn giấu không ít ban thưởng, người tiến vào sẽ toàn lực tranh đoạt, lại ký giấy sinh tử, chém giết tranh đoạt nhất định sẽ rất thảm liệt.” Bạch Tiêu Thiên nói.
“Ta lại cảm thấy không nguy hiểm như huynh nói, lần thí luyện bí cảnh này không hẳn phải chém giết nhau, cho đến người cuối cùng đoạt được chìa khoá mở ra bí cảnh là kết thúc. Đến lúc đó chỉ cần có thể sống sót, vậy sẽ đạt được ban thưởng không tệ.” Bạch Tiêu Vân cũng không đồng ý cách nhìn của Bạch Tiêu Thiên.
“Nếu vậy, sau khi tiến vào chỉ cần tránh tranh đấu, đợi đến thí luyện kết thúc, cũng chưa hẳn không thể.” Thẩm Lạc trầm ngâm nói.
“Nào đơn giản như vậy? Nếu sống sót thì được, nhưng ban thưởng nhiều ít, lại liên quan đến điểm tích lũy trên người ngươi. Mà muốn thu hoạch được điểm tích lũy, phải thông qua đánh giết người khác, cướp đoạt điểm tích lũy.” Bạch Tiêu Thiên lắc đầu nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại.
Giống như hắn, người bị mơ mơ hồ hồ lừa tới tham gia cũng có, nhưng đa phần là người biết được quy tắc, chủ động lựa chọn tham gia. Mục đích bọn họ tiến vào bí cảnh không cần nói cũng biết, làm sao lại không hạ sát thủ với hắn?
Chỉ sợ muốn bo bo giữ mình, không tranh đấu với người thập phần khó khăn.
“Đúng rồi, người dự thi có phải đều giống ta, đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ?” Thẩm Lạc hỏi.
“Lần võ hội này, hạn mức dự thi cao nhất là Đại Thừa hậu kỳ, hạn tối thiểu... Không có.” Bạch Tiêu Thiên nói.
“Không có hạn tối thiểu?” Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Mặc dù không có hạn tối thiểu, nhưng cũng không thể có tu sĩ Luyện Khí kỳ không muốn sống chạy tới chịu chết, cho nên dự thi chủ yếu hơn phân nửa vẫn là tu sĩ Đại Thừa kỳ. Mà nghe nói lần này ban thưởng có đan dược và phù lục giúp Đại Thừa hậu kỳ đột phá đến Chân Tiên, cho nên có thể sẽ dẫn tới tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ tham gia.” Bạch Tiêu Thiên nói ra.
“Không ngờ Tam Giới võ hội lần đầu này lại náo nhiệt như thế...”Thẩm Lạc thở dài.
“Chính vì đây là lần thứ nhất, mới có nhiều quy tắc điều văn ngoài ý muốn như vậy. Nghe nói Tam Giới võ hội sau này sẽ thay phiên tổ chức ở các tộc Nhân Tiên Ma, nhưng đại thể hình thức đều do võ hội năm nay xác định.” Bạch Tiêu Thiên nói tiếp.
“Cho nên lần Tam Giới võ hội này, xem như một lần thử nghiệm thế lực khắp nơi. Mà ta rất không trùng hợp, chính là con cá bị Tiểu Mao Sơn bắt vào thử nước kia.” Thẩm Lạc thở dài một tiếng, có chút im lặng nói.
“Nói vậy cũng không sai. Dự tính ban đầu của Tam Giới võ hội này, bản thân là một trận đánh cờ của các thế lực Tam Giới, ảnh hưởng kỳ thật không chỉ bản thân người dự thi.” Bạch Tiêu Thiên tiếp tục nói.
“Không khó lý giải, Tiểu Mao Sơn có thể trăm phương ngàn kế lừa gạt ta tiến vào, tất nhiên có mưu cầu chỗ tốt. Cho nên nếu ta có thể chiến thắng, địa vị Tiểu Mao Sơn nhất mạch trong đạo thống cũng có thể tăng lên không ít.” Thẩm Lạc cười nói.
“Đây là tự nhiên, ngươi nếu có thể cướp đoạt được chìa khoá bí cảnh, trở thành người thắng trận mở lối ra bí cảnh, là có thể đạt được tứ tộc Nhân, Tiên, Ma và Yêu cộng đồng giúp đỡ. Đến lúc đó ở trên đỉnh phong, được cho pháp bảo, ban thưởng công pháp cũng không nói chơi, Xuân Thu quan thậm chí có thể từ trước tới giờ là tiểu môn phái vô nhập lưu, nhảy lên trở thành tông môn trung đẳng. Tiểu Mao Sơn là thượng tông, tự nhiên cũng thu hoạch không ít.” Bạch Tiêu Thiên lại mở quạt xếp, nhẹ vẫy nói.
“Nói thế, cũng làm cho ta nổi lên một chút lòng hiếu thắng, cũng đáng đi tranh đoạt một phen?” Thẩm Lạc nhẹ vê cằm, chậm rãi nói.
“Cũng không dễ dàng như vậy, tứ tộc Tam Giới Nhân Yêu Ma Tiên mặc dù đã kết thành đồng minh, dù sao cũng không phải đồng tộc, giữa họ vẫn tồn tại đủ loại tranh chấp, chỉ là bị giới hạn quan hệ liên minh, không thể trực tiếp phát sinh xung đột quy mô lớn, cho nên mới thiết hạ Tam Giới võ hội này. Lần Tam Giới võ hội này, bên chiến thắng trong vòng trăm năm sau, sẽ được chủ đạo quyền lợi giải quyết trong tranh chấp các tộc, tương đương với thu được một quyền trọng tài.” Bạch Tiêu Thiên nói.
“Nguyên lai phía sau còn có thâm ý như vậy. Nếu thế, trong người các tộc tham gia, nhất định có đòn sát thủ để đoạt giải quán quân.” Thẩm Lạc cau mày nói.
“Không sai, trong Nhân tộc chúng ta có một vị tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ bế quan nhiều năm, xuất thân Phương Thốn sơn, nghe nói cũng là nhân vật hung ác, năm đó từng lấy tu vi Đại Thừa sơ kỳ vượt cấp đánh giết hai tên Yêu tộc Đại Thừa trung kỳ, bản thân chỉ chịu vết thương nhẹ, chỉ là vài chục năm qua một mực bế quan, ý đồ đột phá bình cảnh, bước vào Chân Tiên cảnh.” Bạch Tiêu Thiên nói.
“Ca, huynh nói... Không phải là Hoàng Dịch sư huynh đã đánh thắng huynh đấy chứ?” Bạch Tiêu Vân nghe vậy, ho khan hai tiếng, hỏi.
“Ta và Thẩm đại ca ngươi nói chuyện, để ngươi xen vào à.” Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, cả giận nói.
“Tình huống thế nào, lại còn đánh thắng Bạch huynh ngươi?” Thẩm Lạc nghe vậy, ngược lại nổi lên hào hứng, vội hỏi.
“Nhắc lại ta lại cảm thấy xấu hổ, vậy ngươi nói đi.” Bạch Tiêu Thiên có chút im lặng.
“Việc này ta rõ ràng, lần kia ca ca ta cùng trưởng lão trong chùa đi Phương Thốn sơn tham gia biện luận Phật Đạo. Lúc đầu chỉ nghe một ít kinh, xem các sư trưởng luận đạo, ai biết các trưởng bối luận đạo còn không phân ra cao thấp, một đám đệ tử không chịu ngồi yên ngược lại ra bên ngoài phân thắng bại. Ca ca ta một mình đánh thắng mấy đệ tử Phương Thốn sơn, lúc đang hưng thịnh đầu ngọn gió, Hoàng Dịch sư huynh kia xuất thủ, kết quả ca ca ta rắn rắn chắc chắc bị đánh cho một trận.” Bạch Tiêu Vân một mặt hưng phấn, vội vàng kể lại.
“Bạch huynh, không phải ta đã nói với ngươi, tại địa bàn người chớ kiêu ngạo như vậy, một người đánh thắng mấy đệ tử nhà người ta, không oán bị người nhà thu thập lại.” Thẩm Lạc cười nói.
“Đó cũng là đệ tử Phương Thốn sơn khiêu khích ta trước, ta mới ra tay đó chứ? Nếu ở Hóa Sinh tự, ta còn có thể bận tâm chủ nhà nể hắn ba phần, nhưng tại địa giới bọn hắn, cũng không thể bị người khi dễ mà không dám lên tiếng?” Bạch Tiêu Thiên trừng mắt nói.
Nói xong, y lại có chút hậm hực nói: “Bất quá nói thật, Hoàng Dịch kia hoàn toàn chính xác rất mạnh.”
“Nếu là tu sĩ Nhân tộc chúng ta, mạnh một chút cũng tốt.” Thẩm Lạc nghe vậy, cười nói.
“Gia hỏa này có tính cách quái gở, làm việc quái dị, ngươi nếu gặp vẫn nên tránh đi.” Bạch Tiêu Thiên dặn dò.
Thẩm Lạc cười gật đầu đáp ứng.
“Tam Giới võ hội này mới lập, ý tưởng lập ra cũng không biết là tốt hay xấu.” Trầm mặc một lát, hắn nhịn không được thở dài.
“Thẩm huynh, kỳ thật chuyện này cũng tốt, dựa theo ý Ma tộc và Yêu tộc ban đầu, tốt nhất là trực tiếp liều mình chém giết, người dự thi tử đấu với nhau, cuối cùng chỉ có một người sống sót đi ra, người thắng hưởng thụ hết thảy vinh quang đặc biệt.” Bạch Tiêu Thiên nói.
Lông mày Thẩm Lạc nhíu lên, đáy lòng dâng lên một tia phản cảm.
“Cũng may Nhân tộc ngay từ đầu đã phản đối, dù sao so với tam tộc Tiên Ma Yêu, Nhân tộc yếu đuối hơn một phần, cũng không bằng yêu ma vốn thiên tính hiếu chiến. Cuối cùng, Tiên tộc cũng biểu thị phản đối, mới đổi qua phương án bây giờ.” Bạch Tiêu Thiên tiếp tục nói.
“Trải qua lần này, ta cũng có mong muốn chiến thắng vị trí này.” Thẩm Lạc nói.
“Thế nào, bị Tiểu Mao Sơn lợi dụng, lại muốn mượn cơ hội này làm Xuân Thu quan lớn mạnh, để bù lại?” Bạch Tiêu Thiên cười nói.
“Xuân Thu quan dù sao cũng là đạo thống Tiểu Mao Sơn nhất hệ, bù thì coi như xong, nhưng sau đó cũng không thể để nó kiềm chế.” Thẩm Lạc nghiêm mặt nói.