Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Giang Lưu bị đánh bay, Tử Kim Bát Vu cũng bị ảnh hưởng, hào quang tử kim phía trên cũng mờ đi hơn phân nửa.
Mà ánh mắt đám người Hải Thích thiền sư sáng lên, lập tức toàn lực thúc giục Pháp bảo trong tay.
Ám kim quải trượng, cái mõ màu vàng, giới đao màu xanh, Hàng Ma Trượng toả sáng hào quang, toàn lực phản kích.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn, Tử Kim Bát Vu bị đánh bay ra sau.
Mà lực giam cầm tăng chúng Kim Sơn Tự tan vỡ tản đi, thân thể mọi người khôi phục tự do.
Thẩm Lạc không mảy may dừng lại, một kích xong lập tức bắn tới, trong nháy mắt bay vút đến trước Tử Kim Bát Vu, thi triển thần thông thu nhiếp của Thiên Sách, trên thân hiện lên một đạo kim ảnh.
Tử Kim Bát Vu này có uy lực quá lớn, muốn chế ngự Giang Lưu, đầu tiên phải thu bảo vật này lại.
Tử Kim Bát Vu kịch liệt run lên, đang sắp bị thu vào không gian Thiên Sách, nhưng trên bình bát đột nhiên đại phóng hào quang, một cỗ uy năng uyên thâm như biển bộc phát ra, vậy mà tránh thoát Thiên Sách thu nhiếp, bay về phía ngũ sắc biển lửa.
Thẩm Lạc thúc giục Thiên Sách thu nhiếp vật, đây là lần đầu tiên thất bại, lông mày không khỏi nhíu một cái.
“Là ngươi! Ngươi vậy mà không chết!” Trong biển lửa ngũ sắc truyền ra thanh âm kinh ngạc của Giang Lưu, nghe dường như không bị thương chút nào.
Lời còn chưa dứt, “Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, một cột sáng màu đen thô to từ trong biển lửa ngũ sắc dâng lên, bay thẳng đến chân trời. Một đạo phong bạo màu đen từ trên cột sáng dâng lên, quét ra chung quanh.
Phong bạo màu đen thình lình ẩn chứa ma khí nồng đậm, ngũ sắc biển lửa chung quanh cùng phong bạo màu đen tiếp xúc, lập tức như lửa gặp nước, trong khoảnh khắc bị dập tắt.
Thẩm Lạc cách cột sáng màu đen gần nhất, tuy lập tức lui về phía sau, vẫn bị phong bạo màu đen ảnh hướng đến, trực tiếp bị cuốn bay.
Hắn toàn lực vận chuyển công pháp vô danh, lam sắc quang mang đại phóng, cấp tốc chuyển động quanh thân thể, lúc này mới đứng vững thân hình, rơi trên mặt đất.
Thẩm Lạc nhớ lại lời Giang Lưu vừa mới nói, tròng mắt hơi híp lại.
Giang Lưu để cho bọn hắn đi Hắc Phượng thung lũng lấy Kim Phượng vũ quả nhiên là không có hảo ý, cố ý giấu giếm thực lực Hắc Phượng yêu, thoạt nhìn là muốn mượn tay Hắc Phượng yêu diệt trừ bọn hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không chất vấn Giang Lưu gì, quay đầu nhìn về phía đoản chuỳ bị phật châu màu tím vây khốn, đang muốn bay vút qua, đột nhiên trong lòng báo động, hai chân toả sáng hào quang ánh trăng, nhanh chóng lui về phía sau.
Chỗ hắn đứng lúc trước đột nhiên vỡ ra, một hắc hồng đại thủ lớn hơn một trượng nhô lên.
Bàn tay đen sáng, năm ngón tay mọc ra móng đen thật dài, lại có hoả diễm màu đen chớp động, tản mát ra một cỗ ma khí lành lạnh, nhanh như chớp chụp một trảo, đáng tiếc bắt hụt.
Không chỉ chỗ Thẩm Lạc, mặt đất dưới thân đám Hải Thích thiền sư cũng đồng thời vỡ ra, bốn hắc hồng ma chưởng duỗi ra chụp vào bốn người.
Hải Thích thiền sư lách mình né tránh, đồng thời quải trượng điểm xuống. Một đạo hào quang ám kim bắn ra, đánh Giả Thích trưởng lão bên cạnh bay ra sau, tránh thoát ma chưởng bắt nhiếp.
“A” “A” hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mày xếch không kịp né tránh, bị hắc hồng ma chưởng bắt tại trận. Hào quang hộ thể hai người trước hắc hồng ma chưởng như thùng rỗng kêu to, bị một cái bắt phá.
Chỉ nghe “Phốc xuy” một tiếng, trên thân hai người xuất hiện năm lỗ thủng máu thật lớn.
Cũng may hai người cũng không phải vô dụng, tuy bị thương nặng, vẫn mạnh mẽ chống đỡ thúc giục giới đao cùng Hàng Ma Trượng đánh một kích xuống, “Ầm ầm” hai tiếng đánh nát hai ma chưởng.
Sau một kích, hai người cũng nhịn không được uể oải ngã trên mặt đất.
Chung quanh lỗ thủng máu trên thân hai người còn lưu lại hỏa diễm màu đen, nhanh chóng lan tràn ra, những nơi đi qua huyết nhục biến mất, lộ ra rậm rạp bạch cốt.
Tăng chúng chung quanh chứng kiến cảnh này, tất cả đều biến sắc, nhao nhao lui về sau, e sợ bị hắc diễm nhiễm đến.
“Nghiệp chướng!” Hải Thích thiền sư giận dữ, hai tay vung gấp.
Hai hạt sen màu vàng từ trong tay áo lão bắn ra, lóe lên dung nhập vào trong cơ thể Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mày xếch. Trên thân hai người lập tức dâng lên hào quang màu vàng chói mắt, quay tít một vòng hóa thành hai đóa hoa sen màu vàng lớn hơn một trượng, bao bọn họ vào trong đó.
Hoả diễm màu đen trên thân hai người Đường Thích trưởng lão lập tức bị dập tắt, lúc này mới ngừng kêu thảm thiết.
Dù vậy, nửa thân huyết nhục hai người cũng đã bị hắc diễm hóa đi, bị thương rất nặng, đã không cách nào động thủ.
“Dẫn bọn hắn xuống dưới! Giả Thích sư đệ, ngươi đi khởi động Kim Cương Tịch Diệt Đại Trận!” Hải Thích thiền sư tràn đầy bi phẫn, nói một tiếng với tăng chúng chung quanh, sau đó truyền âm cho Giả Thích trưởng lão.
“Kim Cương Tịch Diệt Đại Trận! Sư huynh, thật sự muốn giết Giang Lưu? Hắn là Kim Thiền chuyển thế đó.” Giả Thích trưởng lão chần chờ truyền âm lại.
“Dùng Tịch Diệt Kim Quang trấn áp hắn, về sau hãy nói!” Hải Thích thiền sư hơi do dự, truyền âm nói.
Giả Thích trưởng lão vội vàng gật đầu, chạy vào bên trong Kim Sơn Tự.
Tăng chúng khác thì ôm lấy Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mày xếch, rất nhanh ly khai quảng trường.
Hải Thích thiền sư lúc này mới ngẩng đầu nhìn cột sáng màu đen cuồn cuộn ma khí kia, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp, dưới tay lại không lưu tình, ám kim quải trượng ra sức bổ tới.
“Ầm ầm” một tiếng, hơn mười bóng trượng màu vàng cực lớn xuất hiện trên không cột sáng màu đen, ngưng tụ thành một tòa núi lớn màu vàng, một kích hạ xuống, đánh vào trên cột sáng màu đen.
Liên tiếp tiếng nổ mạnh ù ù, sau đó cột sáng màu đen bị đánh nát.
Bất quá một đạo thân ảnh màu đen bắn ra trước một bước, rơi vào bên ngoài hơn mười trượng, hiện ra thân ảnh Giang Lưu.
Ngoại hình của nó lần nữa đại biến, thân thể cao lớn thêm không ít, làn da hiện ra từng đạo ma văn màu đen, thoạt nhìn tà dị vô cùng.
Khí tức quanh người nó cũng tăng vọt, đạt đến Xuất Khiếu kỳ đỉnh phong.
“Lực lượng thật cường đại, cái này là ma lực!” Giang Lưu cuồng tiếu, biểu lộ có chút điên cuồng.
Thẩm Lạc vì tránh né ma chưởng, bay ngược ra sau một khoảng, chứng kiến bộ dạng Giang Lưu bây giờ, trong lòng lộp bộp trầm xuống.
Bất quá hắn rất nhanh bình tĩnh lại, lần nữa bay vút qua hướng đoản chùy màu vàng.
“Món pháp bảo này uy lực cũng không tệ lắm, nếu như bị ta giam cầm lại, còn vọng tưởng lấy về?” Giang Lưu đột nhiên ngừng cười, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, giơ tay lên khẽ vẫy.
Chuỗi phật châu màu tím kia lập tức nhanh chóng bay tới, đoản chuỳ màu vàng bên trong phật châu cũng bị mang theo.
Thẩm Lạc nhướng mày, trên thân chớp động ánh sáng màu lam, tốc độ đột nhiên tăng lên, đồng thời lật tay lấy ra một xấp phù lục màu xanh bóp nát, đúng là Lạc Lôi Phù.
Ầm ầm ầm!
Hơn mười đạo tia chớp màu bạc thô to trống rỗng xuất hiện, như bạc long nước chảy, phá không bổ về phía Giang Lưu.
Cùng lúc đó, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, một bóng đen hết sức nhỏ từ trên thân Thẩm Lạc rơi xuống, bay nhanh sát mặt đất, lượn hơn nữa vòng bay đến Giang Lưu, chính là Hồi Long Nhiếp Hồn Tiêu.
Mà Giang Lưu thấy hơn mười đạo lôi điện kéo tới, ánh mắt cũng ngưng tụ, không dám khinh mạn đối đãi, năm ngón tay vung lên.
Một mảnh ma khí hắc hồng nồng đậm tuôn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một tấm thuẫn màu đen cực lớn, phía trên khắc một đồ án ma thần ba đầu sáu tay, ngăn cản trên đỉnh đầu nó.
Hơn mười đạo lôi điện thô to bổ lên phía trên, liên tiếp thanh âm sấm chớp mưa bão nổ tung, tấm thuẫn màu đen theo tiếng vỡ vụn. Bất quá những tia chớp kia chớp động vài cái, cũng rất nhanh phiêu tán
Tuy rằng ngăn lại Lạc Lôi Phù công kích, bất quá hào quang hắc hồng trên thân Giang Lưu cũng ảm đạm theo, hiển nhiên tấm thuẫn màu đen kia cũng là bí pháp không tầm thường, thi triển ra hao tổn rất lớn Nguyên Khí. Phật châu màu tím bay về theo đó dừng lại một chút.
Mà dưới thân Thẩm Lạc loé lên ánh sáng màu đỏ, hiện ra một đạo kiếm quang đỏ thẫm, dưới Nhân Kiếm Hợp Nhất tốc độ tăng nhiều, muốn đuổi kịp phật châu.