Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Ha ha, hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi! Diệt khẩu hết thảy bọn ngươi, ta vẫn là Kim Thiền chuyển thế!” Giang Lưu cười ha ha, trong thanh âm tràn ngập tà dị, tay vung lên.
Một đạo hung mang đỏ thẩm thô to tuột tay bắn ra, trảm lên con đường thông xuống dưới núi.
Chỉ nghe “Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển, mặt đất thình lình bị chém ra một khe rãnh màu đen dài chừng mười trượng, rộng bảy, tám trượng, ngăn trở con đường xuống núi.
Tín đồ đang chạy trốn xuống núi nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhao nhao té quỵ trên đất.
“Giang Lưu, ngươi muốn làm gì!” Các tăng nhân Kim Sơn tự kinh hãi, lần lượt từng bóng người phi thân ngăn ở trước người nó, cầm đầu chính là Hải Thích thiền sư cùng Giả Thích trưởng lão.
Mà Đường Thích trưởng lão, lão tăng mi xếch ngày thường nghe lời Giang Lưu điều động, cũng bay tới, nhìn thấy bộ dạng Giang Lưu, thần sắc cả bọn đều thảm biến, gần như không dám tin tình cảnh trước mắt.
“Những con lừa trọc vô dụng các ngươi, mỗi ngày lải nhải niệm kinh, nhưng không có chút chân ý, làm cho ta đau đầu nhức óc. Ta nhịn các ngươi đã lâu rồi, chết hết cho ta!” Sắc mặt Giang Lưu dữ tợn, tăng bào hất lên.
Một đoàn quang mang tử kim lớn chừng quả đấm bắn ra, xoay quanh hiện ra chân thân, chính là Tử Kim Bát Vu kia.
Quang mang tử kim chớp động, bình bát đón gió phồng lớn, trong chớp mắt to bằng gian phòng, mang theo tiếng thét cuồng bạo nặng nề, giống như Thái Sơn áp đỉnh hung hăng đánh xuống đám người.
Bình bát chưa rơi xuống, trong hư không chung quanh đám hòa thượng đột nhiên trống rỗng hiện ra rất nhiều điểm sáng tử kim, trong những điểm sáng này tản mát ra một cỗ lực lượng giam cầm cường đại, giam cầm tất cả mọi người trong đó, động đậy một chút cũng khó khăn, chớ nói chi là lách mình tránh né.
“A Di Đà Phật!” Sắc mặt Hải Thích thiền sư ngưng trọng, tụng niệm một tiếng phật hiệu, trên thân bỗng nhiên dâng lên một tầng ánh vàng xán lạn, thân thể vốn tiều tuỵ bỗng bành trướng lên như bong bóng thổi hơi, huyết nhục trở nên đầy đủ, làn da cũng trở nên óng ánh sáng long lanh, ôn nhuận bóng loáng như ngọc thạch, không một tì vết, cả người nhìn trong nháy mắt trẻ khoảng bốn mươi tuổi.
Khí tức trên người lão cũng tăng vọt gấp bội, so với Hắc Phượng Yêu cũng không kém bao nhiêu, tay vung lên.
Một vệt kim quang từ trên thân Hải Thích thiền sư bắn ra, chính là ám kim quải trượng kia, đón lấy Tử Kim Bát Vu.
Trên ám kim quải trượng đại phóng kim mang, trong đó ẩn hiện một hư ảnh Phật Đà, trong nháy mắt biến lớn mấy chục lần, giống như Nộ Long thăng thiên đánh tới Tử Kim Bát Vu.
Hai kiện trọng bảo phật môn đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang, Tử Kim Bát Vu rõ ràng cao hơn một bậc, lập tức ép ám kim quải trượng xuống, thật nhanh tiếp tục hạ xuống.
Trên gương mặt Hải Thích thiền sư hiện lên một tầng huyết sắc, nhưng không bối rối, hai tay kết pháp ấn bảo bình. Kim mang túc mục trang nghiêm từ trên người lão nở rộ, chung quanh hình thành một hư ảnh đài sen màu vàng cự đại, phạm âm lập tức vang vọng quảng trường.
Một cỗ phật lực hùng hậu từ trên đài sen màu vàng tuôn ra, triệt tiêu lực giam cầm cường đại chung quanh không ít, thân thể những tăng nhân khác khôi phục nhất định năng lực hành động, lập tức nhao nhao xuất thủ.
Các loại pháp khí phóng lên tận trời, hình thành một dòng lũ bảo thô to chói mắt, cùng Tử Kim Bát Vu đụng vào nhau.
Đường Thích trưởng lão và lão tăng mi xếch cũng xuất thủ, tế ra giới đao màu xanh cùng Hàng Ma Trượng màu vàng, đánh về phía Tử Kim Bát Vu.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang to lớn nổ rung trời, khí lưu cuồng bạo xen lẫn các loại quang mang toả ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất quảng trường bị sinh sinh cạo ra một tầng, những gạch ngọc kia như lá rụng bị cuốn bay, một toà phật điện trang nghiêm gần đài cao bị khí lưu cuồng bạo cuốn một cái, như giấy ầm vang sụp đổ.
Trên quảng trường còn có không ít tín đồ không kịp đào tẩu, mắt thấy sẽ bị khí lưu phong bạo quét túng. Bỗng từng dòng nước màu lam đột nhiên hiển hiện chung quanh quảng trường, quấn lấy những tín đồ kia, bay đi nơi xa, khó khăn lắm tránh qua dư ba đấu pháp tác động đến.
Thiền nhi đứng gần đài cao cũng được một dòng nước quấn lấy, đưa đến nơi xa.
Hải Thích thiền sư thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra, lập tức quay đầu nhìn về phía Tử Kim Bát Vu trên đỉnh đầu, thi pháp thôi động ám kim quải trượng.
Tập hợp lực lượng chúng nhân cùng Tử Kim Bát Vu kịch liệt va chạm, song phương giằng co giữa không trung, các loại quang mang cuồng thiểm, trận trận dị hưởng, nhất thời không cách nào phân ra thắng bại.
“Buồn cười! Chỉ là pháp khí nhị tam lưu phật môn, cũng dám chống đỡ Kim Thiền pháp bảo ta!” Giang Lưu cười lạnh một tiếng, liên tục bấm niệm pháp quyết với Tử Kim Bát Vu.
Tử Kim Bát Vu quay tròn, bên trong loé lên quang mang tử kim, một mảnh đất cát màu tím sáng lấp lánh bắn ra, như một đầu tử sa trường long, quấn lấy dòng lũ bảo quang tăng chúng Kim Sơn tự.
“Là Chiên Đàn Tinh Sa! Nhanh! Cực phẩm pháp khí trở xuống nhanh chóng thu hồi lại!” Hải Thích thiền sư biến sắc, vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc đã không kịp.
“Bạo!” Hai tay Giang Lưu bấm niệm pháp quyết, trong miệng hét lớn một tiếng.
Những đất cát màu tím kia sáng lên quang mang chói mắt, sau đó đột nhiên bạo liệt ra, hóa thành từng đoàn từng đoàn mặt trời nhỏ màu tím, hư không cũng run rẩy theo, càng nhấc lên trận trận khí lãng nóng rực.
Trong dòng lũ bảo quang hơn phân nửa pháp khí thình lình bị hủy, bị tử quang bạo liệt nuốt hết xé nát, chỉ có ám kim quải trượng của Hải Thích thiền sư, cái mõ màu vàng của Giả Thích trưởng lão, giới đao màu xanh của Đường Thích trưởng lão, cùng Hàng Ma Trượng của lão tăng mi xếch vẫn còn ở đó.
Mà trừ ám kim quải trượng, linh quang pháp khí ba người còn lại cũng bị tổn thương hoặc nhiều hoặc ít.
Không có tăng chúng khác hỗ trợ, Tử Kim Bát Vu lập tức chiếm thượng phong, cấp tốc áp đảo bảo quang bốn người.
Nhưng giờ phút này, sau lưng Giang Lưu hiện lên kim quang, một thanh đoản chùy màu vàng trống rỗng hiển hiện, giống như độc xà thổ tín đâm tới hậu tâm nó, không phát ra mảy may thanh âm. Mà Giang Lưu chuyên chú đấu pháp cùng bọn Hải Thích thiền sư, không chú ý tới tình huống sau lưng, mắt thấy sẽ đắc thủ.
“Keng” một tiếng vang giòn, một viên phật châu màu tím lớn chừng quả đấm tự động từ thể nội Giang Lưu bay ra, đỡ được một kích của đoản chùy màu vàng này.
Đoản chùy màu vàng đã được tế luyện mười tám tầng cấm chế, uy lực lớn gấp bội, đầu chuỳ loé lên kim quang óng ánh, liền đánh nát phật châu màu tím, tiếp tục đâm về hướng Giang Lưu.
Nhưng lúc này Giang Lưu đã kịp phản ứng, vội vàng lách mình lướt sang bên cạnh hơn một trượng, hiểm hiểm tránh thoát đoản chùy màu vàng công kích.
“Muốn chết!” Nó nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải vung lên, một dải tử quang bắn ra, cuốn về phía đoản chùy màu vàng, lại là một chuỗi phật châu màu tím, nhìn chính là chuỗi đeo trên thân nó.
Phật châu màu tím linh động cực kỳ, hóa thành một dải lụa màu tím bắn ra, mau lẹ phảng phất lôi ảnh điện quang, một thoáng liền quấn lấy đoản chùy màu vàng.
Cùng lúc đó, mỗi một hạt phật châu màu tím đều đại phóng kim quang, phía trên hiện ra một phù văn chữ Vạn, nối liền nhau cùng một chỗ, hình thành một trận pháp màu vàng cỡ nhỏ.
Lực giam cầm cường đại vô địch từ trong trận pháp màu vàng tản ra, giam cầm đoản chùy màu vàng, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không tránh thoát.
Trong mắt Giang Lưu lóe lên vẻ đắc ý, đang muốn làm gì, một bóng người trống rỗng xuất hiện bên trái nó, chính là Thẩm Lạc.
Giờ phút này hắn đã khôi phục diện mạo như trước, cầm trong tay một thanh quạt lông phong cách cổ xưa, hung hăng vỗ một cái về phía Giang Lưu.
Một tiếng phượng hót rõ to bay thẳng mây xanh, một Ngũ Sắc Hỏa Phượng lớn vài chục trượng từ trên Ngũ Hỏa Phiến bắn nhanh ra như điện, đánh vào trên thân Giang Lưu gần trong gang tấc.
Hỏa diễm trùng thiên từ trên thân Ngũ Sắc Hỏa Phượng bộc phát, trong khoảnh khắc che phủ thân thể Giang Lưu, đánh nó bay ra sau.