Đại mỹ nhân chẳng những không lập tức lên, dường như bị doạ, thậm chí còn lùi lại vài bước:
“Thiếu gia, xin lỗi, tôi không thể...”
Y chỉ là một người bình thường, thân phận bình dân, không có gì đáng chú ý.
Mấy năm qua sống trong giới hào môn khiến cho y hiểu rõ người thượng lưu so với bình dân vốn dĩ rất khác biệt.
Y không muốn, cũng không dám cùng bất cứ ai trong gia tộc này liên quan đến.
Hơn nữa, bản thân vị tổng tài kia rất bá đạo, không nói đạo lý. Mặc dù gã thấy một người yêu một người, xưa nay đều chưa từng cho phép tình nhân của mình và những người khác có liên quan.
Vừa ra khỏi nhà liền lên xe của người thừa kế, nếu để gã biết được, như vậy hậu quả...
Đại mỹ nhân không dám tưởng tượng.
“Làm sao?” Người thừa kế lông mày nhíu lại, “Anh cảm thấy, anh có cơ hội lựa chọn sao?”
Đúng là không có.
Vẻ mặt này của hắn, giống y hệt tổng tài khiến đại mỹ nhân nghĩ đến thời điểm năm đó gã dùng tiền đồ, danh dự và người nhà ép buộc y.
Đã nhiều năm như vậy, số phận của y dường như vẫn không có gì thay đổi.
Mỹ nhân khe khẽ thở dài, cam chịu mà cúi người, ngoan ngoãn kéo cửa ra ngồi vào trong xe.
Mới vừa đóng cửa xe, người thừa kế liền mang theo nhiệt độ thân người đầy sức sống của tuổi trẻ, bao phủ bầu không khí tiến tới.
Đại mỹ nhân còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn đến trời đất tối tăm.