Nhưng chỉ mới hôn được một thoáng, đại mỹ nhân đã không chịu nổi, biểu hiện rõ sự thiếu dưỡng khí, mặt đỏ chót.
Người thừa kế lỏng tay buông y ra, cau mày: “Sao lại ngây thơ đến vậy?”
“A?” Đại mỹ nhân không hiểu.
“Làm sao? Làm nhân tình của cha tôi lâu như thế mà hôn môi cũng không biết?”
“Xin lỗi...” Đại mỹ nhân theo bản năng lập tức áy náy nói, cuống quít giải thích, “Ngài ấy... Chúng tôi... Ít hôn môi, cho nên...”
Y sợ người thừa kế tức giận, cảm thấy bản thân rất vô dụng, lại bổ sung: “Những thứ khác... Tôi đều biết. Thiếu gia nếu như ngài...”
Không nghĩ đến lời này vừa nói ra, người thừa kế lại đột nhiên tức giận: “Nếu cái gì mà nếu, ai nói muốn làm anh?”
Sau đó lại như bị chọc tức, mặt tối sầm đẩy đại mỹ nhân ra.
Đại mỹ nhân đầu óc mơ hồ, cũng không dám hỏi.
Chỉ có thể im lặng cùng người thừa kế về tới nhà riêng của hắn.
Người thừa kế ngoài miệng nói không muốn chạm vào y, đến khi vào nhà lại rất thích nuốt lời.
——
Đại mỹ nhân vừa vào trong bèn ngoan ngoãn tìm một góc nhỏ, im lặng ngồi xuống.
Ngược lại người thừa kế buồn bực vừa đứng lại ngồi, đi tới đi lui.
Một lúc sau, cuối cùng không nhịn được đi tới trước mặt y: “Anh nói anh đều sẽ... Đều sẽ cái gì?”