Đại mỹ nhân mặt hơi ửng đỏ: “Ừm... Tôi sẽ nấu mì, nếu thiếu gia muốn thì tôi...”
“Anh nấu cho tôi ăn?” Người thừa kế ngắt lời y, nhíu mày.
Đại mỹ nhân mặt càng đỏ hơn: “Tôi...”
Người thừa kế chống tay ngăn y trong tường, ghé vào bên tai y hỏi: “Làm sao, anh cảm thấy tôi mang anh về chỉ để anh nấu mỳ cho tôi ăn?—— Trước mặt cha tôi, anh cũng nói với ông ấy như vậy?”
Đại mỹ nhân nghe thấy giọng điệu này, thức thời biết rõ không thể đáp lại, chỉ có thể cúi đầu.
Chầm chậm cởi từng nút áo của người thừa kế. Giống như đại mỹ nhân nói, y thật sự “cái gì cũng làm.”
Người thừa kế vẫn còn trẻ người non dạ, mới bắt đầu khó tránh khỏi bởi vì ghen tị mà động tác thô bạo, liên tục nói “cha tôi chỉ dạy anh thế à?” làm cho đại mỹ nhân lúng túng không thôi.
Mà chính vì còn trẻ, rất nhanh đã không kìm chế được, đem đại mỹ nhân chìm trong ôn nhu mà hoà tan.
Đến khi thanh tỉnh đã quá nửa đêm, cả hai đều thở hồng hộc.
Người thừa kế nhìn trần nhà, trong nháy mắt ngẩn người.
Đến khi tỉnh táo lại, phát hiện đại mỹ nhân giãy dụa xuống giường.
“Anh muốn đi đâu?” Giọng nói của người thừa kế lạnh xuống.
“Tôi đi... Tắm rửa một chút.” Đại mỹ nhân đứt quãng nói —— y vừa mới bị vần một trận, giọng khàn khàn, vừa mới đặt chân xuống đã ngã nhào.
“Quay lại.”
“Tôi...”
“Làm sao? Anh chê của tôi bẩn?”
“Không phải, tôi làm sao dám... tôi... Tôi sợ làm bẩn giường.”
“Giường cái gì mà giường, không cần để ý đến!”
“Nhưng mà...”
“Lát nữa tôi sẽ đem anh đi rửa.”
“Sao có thể làm phiền thiếu gia, không có quy củ như vậy...”
“Tôi nói được là được, ở đây tôi chính là quy củ.” Người thừa kế sầm mặt. “Anh quay lại đây.”
Đại mỹ nhân nhất thời không dám nói nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn.