Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 54: Chương 54




Chu Mạch ghé đầu thấy người trong viện nhà mình đã đi gần hết, chỉ còn lại một chút họ hàng gần thí dụ như Tôn thị, Triệu Hà thúc cùng Triệu Tam gia bọn họ đều còn ở lại, nàng liền ngẩng đầu ưỡn ngực vào nhà mình.

Người trong viện thấy nàng vào vốn đang nói nhỏ giọng nói lại lớn hơn, đặc biệt là Triệu Tam gia hắn nhìn thấy Chu Mạch đi vào, thở phì phò vào phòng, giống như đây là nhà mình. Sau đó để Triệu Trọng Sơn và vợ của hắn Chu Mạch vào nhà, Chu Mạch quay đầu lại để bà bà giao phó trong phòng bếp của Lão Viện nấu một nồi cháo lớn, để một số người hôm nay tới giúp một tay ăn.

Không đợi hai người vào nhà đứng vững vàng, tiếng trách mắng của Triệu Tam gia đã vang lên: "Hai người các ngươi đều không có tâm, biết Hồ gia không có người nào tốt thì tránh đi, sau này không có chuyện gì thì đừng gặp bọn họ." Chu Mạch nghe xong mỉm cười nhìn Triệu Trọng Sơn, nghĩ thầm, cho chàng đi Hồ gia, bị phê bình đi, mà Triệu Trọng Sơn đã cúi đầu nhận lỗi, thừa nhận là sơ sót của mình.

Đang lúc Chu Mạch dương dương tự đắc vui sướng khi người gặp họa, Triệu Tam gia nhìn nàng nói: "Vợ Lão Nhị, ngươi cũng không làm cho người ta yên tâm, đánh người không đánh mặt, ngươi xem ngươi một chút, đánh người Hồ gia mặt ai cũng giống đầu heo, sau này cũng không thể như vậy."

Chu Mạch nghe xong vội vàng gật đầu nói phải, Triệu Tam gia chẳng qua là lo lắng làm lớn chuyện, cũng rõ ràng sau này đánh người không thể đánh mặt, đánh cái mông trên đùi bọn họ là được.

Hai vợ chồng đứng nghe giáo huấn nửa buổi mới được Triệu Tam gia thả ra ngoài, người trong viện đi chỉ còn lại Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Hà thúc, Triệu Tam gia giáo huấn người xong bị mọi người hộ tống về nhà, cự tuyệt phần cơm của Chu Mạch.

Đợi tất cả mọi người đi hết, hai người cũng không trầm mặc ăn cơm trưa cơm sáng hợp lại thành một bữa cơm, Triệu Trọng Sơn gọi Chu Mạch vào phòng, Chu Mạch biết đã đến lúc hai người ngả bài.

Chỉ là nàng đã nghĩ xong lời giải thích, trước giả bộ đà điểu thôi. Đó chính là giả bộ đau bụng, mời đại phu đến xem một chút mình có phải mang thai thật hay không, nếu như quả thật mang thai, thế nào ngả bài với Triệu Trọng Sơn cũng không sợ vì có chỗ dựa rồi.

Nhưng nếu như không mang thai, nàng cảm thấy mặc dù tính khí Triệu Trọng Sơn bướng bỉnh, có thể sẽ không lập tức đuổi mình ra khỏi nhà, nhưng ở giữa hai người luôn sẽ có chút khoảng cách.

Vì vậy, vừa mới vào nhà Chu Mạch liền cau mày vẻ mặt đau khổ ôm bụng, mặt Triệu Trọng Sơn nghiêm túc thấy thế cũng hoảng hồn, vội vàng đỡ nàng lên giường nằm, nói một câu đi mời đại phu liền quay đầu rời đi.

Thấy hắn rời đi Chu Mạch nhanh chóng giống như kiến bò trên chảo nóng, nếu như chờ một chút đại phu tuyên bố mình không có mang thai vậy làm sao ăn nói với Triệu Trọng Sơn, nàng có chút hối hận mình làm điều thừa, còn không bằng trực tiếp nói rõ ràng với hắn, dù sao đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chết sớm siêu sinh sớm, dự tính xấu nhất là hắn hưu mình, hắn căn bản không so đo chuyện mượn xác hoàn hồn là tốt nhất, cùng mình sống những ngày tốt đẹp, chỉ là thấy hi vọng này trước mắt hết sức mong manh.

Đang lúc nàng chần chừ rối rắm, Triệu Trọng Sơn đã mời Tôn đại phu râu ria hoa râm vào nhà, đi lên trực tiếp bắt mạch cho nàng.

Mặt Triệu Trọng Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn đại phu, Chu Mạch thừa dịp lúc này vội vàng nháy mắt với lão đầu này, nhưng nàng nháy đến đau mắt, lão đầu kia còn chưa ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lúc này Triệu Trọng Sơn đã phản ứng kịp, giương mắt liếc nhìn nàng một cái, Chu Mạch vội vàng làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra nhìn bên cạnh.

"Trọng Sơn, vợ của ngươi trước mắt nhìn mạch tượng không có mang thai." Tôn Lão Đầu nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Trọng Sơn bên cạnh.

Không đợi Triệu Trọng Sơn trả lời, Chu Mạch nóng nảy: "Đại phu, ngươi xem lại lần nữa, không chừng lập tức có đấy."

Tôn Lão Đầu đầu đầy vạch đen nói: "Cái này không phải xem bao nhiêu thì lập tức có, có chính là có, không có chính là không có." Nói xong lắc đầu nhìn Triệu Trọng Sơn.

"Đại phu, cái này thật có thể có." Chu Mạch kiên trì.

"Cái này thật không có, Trọng Sơn gia, ngươi không tin lão hủ?" Tôn Lão Đầu có chút bực mình.

"Vậy có phải không đủ tháng mới không xem được hay không?" Chu Mạch không buông tha hỏi.

"Ngươi. . . . . ." Tôn Lão Đầu tức giận không nói, cũng không thèm nhìn bọn họ, liền quay đầu ra khỏi phòng.

Triệu Trọng Sơn theo sát đi ra ngoài, lưu lại Chu Mạch một mặt thương cảm, lẳng lặng chờ đợi thẩm phán phải đối mặt sau đó.

Đáy lòng không nhịn được thở dài, Chu Mạch cười khổ một cái, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nếu mình đã sớm nghĩ tới kết cục xấu nhất, tội gì còn phải phí công trì hoãn như vậy chứ, vẫn là thẳng thắn được khoan hồng đi.

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng không ở trên giường giả bệnh, thu thập số bạc còn dư, tổng cộng là có ba mươi hai lượng bạc, lấy ra hai lượng đặt ở trong lòng ngực mình, đặt toàn bộ bạc còn dư lại ở trên bàn, đang lúc nàng xoay người chuẩn bị thu thập quần áo của mình thì Triệu Trọng Sơn tiến vào.

"Nàng đang làm cái gì vậy?" Triệu Trọng Sơn nghiêm túc hỏi.

Chu Mạch nghe được câu hỏi của hắn, thả quần áo trong tay ra, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó cũng để cho Triệu Trọng Sơn ngồi.

"Trọng Sơn, chàng có thể lên tiếng?" Chu Mạch theo dõi ánh mắt của hắn hỏi.

Triệu Trọng Sơn gật đầu một cái: "Tối hôm qua ở Hồ gia, ta thấy thân thủ nàng mạnh mẽ, là biết chút công phu, còn có thoại bản du ký chủ yếu trong nhà, nàng đã xem xong toàn bộ." Nói xong nhìn chằm chằm Chu Mạch, chờ nàng cho mình một câu trả lời chắc chắn.

"Trọng Sơn, chàng có nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn?" Chu Mạch theo dõi ánh mắt của hắn hỏi.

Triệu Trọng Sơn lắc đầu, trong lòng đã biết nàng đây là muốn vì mình giải thích nghi hoặc, "Ta biết chàng nhất định thật tò mò tối ngày hôm qua tại sao ta có thể nhanh như vậy liền đánh ngã một nhà người Hồ gia?"

Thấy Triệu Trọng Sơn không có theo lời của mình hỏi mình, mà là co rút nhanh chân mày nhìn mình, nàng kéo môi cười khổ một cái, nói tiếp: "Ta là có công phu, ta hiểu biết rõ chàng cũng có công phu, hai người chúng ta so với nhau không biết ai sẽ hơn một bậc. Ngày nào đó có cơ hội tỷ thí một chút thì thế nào?" Nàng sau khi nói xong phát hiện cái chuyện cười này thật không buồn cười.

"Ta không những có công phu, nhận biết chữ cũng không ít so với chàng, cũng có chút bản lãnh làm ra tiền, ta nhìn không quen nhất chủ nghĩa đại nam tử của chàng, ở thế giới kia chúng ta là nam nữ ngang hàng. Chàng nên biết hơn nửa năm trước Chu Mạch bị người ta vu cáo lén hãm hại người, cộng thêm cuộc sống của mình trôi qua quá buồn khổ gặp trở ngại, không ngờ va chạm kia đã khiến Chu Mạch hương tiêu ngọc vẫn rồi, ta cũng vậy gọi là Chu Mạch, thân xác chết chỉ còn linh hồn, liền mượn xác hoàn hồn."

Triệu Trọng Sơn nghe thế trợn mắt há hốc mồm, hắn không biết phải nói gì, hắn không có lời nào để nói.

"Mượn thân thể của nàng, nhà của nàng trượng phu và nữ nhi của nàng, còn có lòng của nàng." Chu Mạch nói xong lời cuối cùng trong âm thanh mang theo chút thống khổ.

"Tổng cộng chàng đã cho ta ba mươi lượng bạc, hôm nay toàn bộ trả lại cho chàng, ta sẽ mang quần áo của mình đi, quần áo vá cho chàng và Đông Nhi cũng đều đặt ở trong tủ. Đông Nhi là một đứa bé ngoan, ta muốn không cần ta nói chàng cũng sẽ nuôi nàng thật tốt." Chu Mạch nghẹn ngào nói, lúc này nàng hi vọng Triệu Trọng Sơn nói một câu, chỉ cần một câu nói hoặc là một vẻ mặt không bỏ được, nàng sẽ có lý do lưu lại, lưu lại nơi này để ở ngôi nhà hơn nửa năm tâm huyết, nữ nhi đau thương hơn nửa năm, yêu nam nhân trước mắt.

Nhưng là, khi đôi mắt Chu Mạch đẫm lệ mông lung nhìn Triệu Trọng Sơn thì phát hiện hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mình, mắt nhìn chằm chằm bên cạnh vách tường, không còn vẻ kinh dị mới vừa rồi, mà là mặt không chút thay đổi.

Thấy hắn như thế, Chu Mạch không có dũng khí cùng hắn ở một phòng, nàng sợ hắn sẽ nói ra lời gì khó nghe, nói cho cùng, mình từ đầu đến cuối cho tới bây giờ cũng không tin tưởng hắn, không xác định thái độ hắn đối với chính mình, nàng cho đến bây giờ là rất xác định tình cảm của mình, cho nên từ lúc bắt đầu nàng tư tâm yêu cầu Triệu Trọng Sơn cũng đáp lại như vậy, để cho hắn theo tính của mình, để cho hắn chuyện gì đều thương lượng cùng mình, để cho hắn cách xa tiểu tam, thế nhưng tất cả đều là nàng chủ động, nàng hôm nay cũng có thể chủ động đi thừa nhận mình là giả, chỉ là để cho nàng chủ động cầu xin Triệu Trọng Sơn lưu mình, nàng lại vạn vạn lần không làm được. Chu Mạch tiện tay lấy hai bộ y phục được bao lại ra khỏi phòng, ra khỏi sân nhà mình dùng rào tre cắm xuống.

Ra khỏi viện, còn hy vọng xa vời Triệu Trọng Sơn sẽ đuổi theo nên Chu Mạch đi rất chậm chạp, thậm chí cẩn thận mỗi bước đi , nhưng là nàng vẫn không thấy nửa điểm bóng dáng của Triệu Trọng Sơn. Vì vậy, nàng tuyệt vọng, đau lòng, rơi lệ.

Nàng cho là hắn có thể cảm nhận được mình thật lòng, bây giờ nhìn lại nhưng không có.

Mới vừa đi tới đầu thôn, liền gặp một đám lão thái thái đốt đống củi phơi nắng nơi đó, Chu Mạch cố nén bi thương trong lòng, mỉm cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, từng người thăm hỏi nàng một chút.

Chu Mạch biết rõ đợi đến lúc này Triệu Trọng Sơn còn không đuổi theo mình, là không có cơ hội gì trở lại nữa, nàng còn muốn đi Lão Viện gặp lại Đông Nhi, còn muốn cùng Lưu tẩu tử Tiểu Lý thị các nàng cáo biệt.

Mà cũng chỉ là muốn, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, Chu Mạch cảm thấy nếu quả thật đi, có thể mình thật sẽ không đi được, không bằng cứ lặng yên không tiếng động rời đi như vậy, ngược lại ít chút bận tâm thương cảm.

Ra khỏi Triệu thôn, Chu Mạch bước đi chậm không mục đích, trong lòng nàng vốn là nghĩ về nhà mẹ, nhưng mà mới vừa rồi sau khi thẳng thắn xong với Triệu Trọng Sơn, nàng chợt không biết nên lấy tâm tình như thế nào để đi đối mặt với Trần thị và Chu Bình, đó là mẹ ruột và thân đệ đệ của nguyên chủ, trong lòng nàng, từ lâu đã coi là người thân nhất của mình, càng thân cận, càng không có dũng khí đi lừa gạt, đi lừa dối.

Cẩn thận nghĩ đến, chỗ duy nhất mình có thể đi chỉ có tòa nhà đã sớm đặt mua ở trấn trên, thì ra đó là đường lui cuối cùng lưu cho mình.

Chu Mạch đi bộ đến trấn trên, trời đã nhanh tối, nàng trước đi khách sạn Phúc Lâm bảo Tiểu Chung đưa mình đến tòa nhà của mình, vội vàng đi mua mấy cái chăn, để người làm trong điếm đi theo mình đến nhà, rồi để cho Hạ Chung rời đi, còn cố ý dặn dò hắn trước không nên đem chuyện ngày hôm nay nói cho Tào chưởng quỹ bọn họ, sợ bọn họ vì mình mà lo lắng.

Gặp được vợ chồng chủ gánh cửa hàng dầu vừng đã đến nơi này, là một đôi người già Ngô thị hòa ái dễ gần, bọn họ tuổi gần 50 cũng là không ở không được, hai đứa con trai trong nhà đều trồng trọt, hai lão nhân bọn họ có tay nghề mài dầu vừng nên muốn cho trong nhà tăng thêm chút tiền thu. Hôm nay Chu Mạch lần đầu tiên cảm thấy thượng đế đối với nàng còn công bằng, cho nàng một đôi hàng xóm tốt.

Trừ hai gian cửa hàng sát đường ở đằng trước, còn bên trái hậu viện có một cái phòng ngủ cũng cho bọn họ thuê ở thường ngày, Chu Mạch vốn định đi ăn cơm tối trên đường, sau đó trở lại đánh một giấc.

Mà Ngô đại nương bắt đầu từ hôm nay cũng đã ở trong phòng bếp xuống tay, cho nên không để cho Chu Mạch đi ra ngoài ăn, vì vậy hai nữ nhân hợp tác làm cơm xong, Chu Mạch lựa chọn bỏ qua vẻ mặt quan tâm muốn nói lại thôi của hai lão nhân này, chẳng qua là buồn bực chính mình là một nữ nhân tại sao có thể đơn độc một người mua nhà mua đất.

Nhưng là, hôm nay cả người Chu Mạch đều mệt, cơm nước xong cũng không rửa mặt trở về nhà ngủ, nhớ lại cha mẹ của kiếp trước, kiếp này không thể gặp mặt, nàng không nhịn được thút thít, cuối cùng lại khóc rồi ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.