Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 55: Chương 55




Sáng thứ hai, Chu Mạch bị tiếng gào trong sân đánh thức, mới vừa ngồi liền nghe được tiếng gõ cửa, nàng nói một câu chờ liền vội vàng bò dậy mặc quần áo.

Vừa mở cửa nhìn, thì ra là Tào phu nhân dẫn Lý ma ma tới, nàng nhìn thấy Chu Mạch đầu tiên là bắt đầu trách mắng.

"Tiểu Mạch, tối qua ngươi lại tới, tới khách sạn Phúc Lâm cũng không gọi ta, ta sẽ phái người tới đây sắp xếp giúp ngươi." Tào phu nhân vừa nói vừa nhìn chung quanh, không thấy nam nhân cùng Đông Nhi xuất hiện.

Tào phu nhân nghi ngờ hỏi Chu Mạch: "Tiểu Mạch, trước đó là tự ngươi dọn dẹp thỏa đáng để cho chồng ngươi với Đông Nhi tới đây ở chung sao?"

Nói ra những lời này Tào phu nhân lại cảm thấy không đúng, lẽ ra phải do nam nhân dọn dẹp a, không nên để một nữ nhân xuất đầu lộ diện đi mua sắm, hơn nữa Chu Mạch về đây vội vàng như thế, nghĩ đến là gặp chuyện gì, nghĩ vậy nàng bảo Lý ma ma đi giúp.

"Tiểu Mạch, ngươi nói thực cho ta biết, trong nhà của ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tào phu nhân kéo Chu Mạch chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt lại.

Nghe nàng hỏi như thế, Chu Mạch đè nén chua xót dâng lên trong mắt, mỉm cười nói: "Chồng ta có điểm khó chịu, nhất thời nghĩ không thoáng, vừa đúng nghĩ muốn tới trấn trên làm chút ít vốn mua bán, trước hết một người dời tới đây."

"Vợ chồng nha, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, sau đó có thể cùng nhau ở đây, xem ra chúng ta cũng không cần giúp ngươi đặt mua rồi, sau đó hai vợ chồng các ngươi đồng tâm hợp lực đi chọn mua là được." Tào phu nhân cười, kể từ lần trước nàng nghe Tiểu Chung đề cập lần thứ nhất tới trượng phu của Chu Mạch khí vũ hiên ngang, nàng vẫn cho là Chu Mạch sáng suốt, xứng với nam tử như vậy.

Chỉ là mặc dù là nói gì, Tào phu nhân vẫn để Lý ma ma lại giúp một tay quét dọn tất cả phòng cho Chu Mạch.

Quét dọn xong, Chu Mạch lại thuận tiện viết vài mẫu thức ăn cho nàng, dặn nàng mang về cho Tào chưởng quỹ, giữ lại cho điếm mới khai trương mấy ngày nay dùng. Tiễn Lý ma ma đã giúp đỡ đi, Chu Mạch lại tới Ngô gia dùng phần cơm trưa, bởi vì hôm nay là chợ phiên, tất cả tiểu nhi tử của Ngô gia cũng tới đây giúp đỡ bán dầu vừng, sau khi bốn người cùng nhau ăn cơm trưa xong, Chu Mạch chủ động gánh vác việc rửa sạch chén bát, dù sao cũng đã ăn không hai ngày, tóm lại là có chút ngượng ngùng.

Sau bữa cơm trưa rảnh rỗi Chu Mạch cũng nhớ tới Đông Nhi, từ sáng hôm qua đưa Đông Nhi đến Lão Viện tới bây giờ cũng chưa gặp qua nàng, từ trước tới nay đây là lần đầu hai người xa nhau lâu nhất, không biết tối qua Đông Nhi ngủ không có mình làm bạn có náo loạn hay không.

Nghĩ đến náo loạn, Đông Nhi cũng chỉ có thể náo loạn với Triệu Trọng Sơn, nhưng thường ngày Triệu Trọng Sơn luôn là một bộ dáng vẻ nghiêm túc, Đông Nhi cùng hắn cũng không phải là hết sức thân cận, không biết tối qua trong nhà chỉ còn lại hai cha con này sẽ chung sống như thế nào.

Nghĩ tới ba chữ "Triệu Trọng Sơn" này, Chu Mạch lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, bây giờ không thấy nhau đã một ngày một đêm, thậm chí có chút nhớ nhung nam nhân này, trong lòng vẫn có chút trách cứ, tại sao hắn còn chưa tới tìm mình.

Đột nhiên, Chu Mạch nghĩ tới, chuyện nàng mua tòa nhà ở trấn trên chưa từng nói với Triệu Trọng Sơn, chuyện ngày hôm qua khẩn cấp, nàng chỉ nói ra mình biết chút gì nhưng không nói có cái gì.

Nghĩ tới đây, Chu Mạch nóng nảy, nếu như Triệu Trọng Sơn tìm đến mình cũng có thể không tìm ra a, nhất thời lại lo lắng hắn đi tìm Chu gia hỏi, nếu như Trần thị biết rõ mình rời nhà đi ra ngoài còn không phải là nôn nóng như lửa cháy đến nơi a.

Càng nghĩ càng sợ, Chu Mạch không ngồi yên phải đứng dậy đi đầu Trấn Nam họp chợ, nhưng đến đó cũng không nhìn thấy Hồ lão nhân cùng xe lừa của hắn, không thể làm gì khác hơn là lại đi gian hàng cạo đầu cạo râu của Vương Nhất Đao.

Sau khi đến thấy Vương Nhất Đao đang tập trung tinh thần cạo râu cho một người đàn ông trung niên, nàng lẳng lặng đợi bên cạnh hắn, chỉ chờ đến khi hắn rảnh mới phát hiện Chu Mạch.

"Vợ Triệu Nhị, hôm nay lại tới gửi cái gì à?" Vương Nhất Đao cười ha hả hỏi, nhưng mà hắn không nhìn thấy trong tay Chu Mạch có giơ lên vật kiện mua xong gì muốn tạm gửi ở chỗ hắn, lại kỳ quái liếc nhìn nàng một cái.

Chu Mạch không định thay hắn giải nghi hoặc, chỉ cười cười nói: "Vương đại gia, hôm nay không có mua thứ gì, chỉ là tới hỏi ngươi, mới vừa rồi Trọng Sơn có tới không? Hai chúng ta cùng đi họp chợ, mới vừa rồi tách ra nên tới chỗ ngươi xem một chút."

"Trọng Sơn a, mới vừa rồi hắn có đi ngang qua nơi này, chỉ là vội vã giống như đang đuổi theo ai, đi ngang qua ta đây cũng không chào hỏi ta, mới vừa rồi ta còn đang suy nghĩ tại sao tên tiểu tử này hôm nay lại quên lễ tiết, sau khi ngươi nói thế thì đoán chừng là vội vã đi tìm ngươi." Vương Nhất Đao đáp.

Vừa nghe hôm nay Triệu Trọng Sơn có tới trấn trên, hơn nữa cảnh tượng vội vã, trong lòng Chu Mạch thở phào một cái, nàng hoàn toàn có thể tự mình đa tình suy đoán Triệu Trọng Sơn là tới tìm nàng.

"Vương đại gia, lúc ngươi gặp lại hắn thì nói cho hắn biết một tiếng, ta đến cửa hàng bán dầu vừng cuối phố an cư bên cạnh chợ bán thức ăn để mua chút dầu vừng, ở chỗ đó chờ hắn." Chu Mạch dặn dò.

"A, tốt, sau đó nói cho tiểu tử kia." Vương Nhất Đao cười lên tiếng, lại xoay người cạo đầu cạo râu cho khách.

Chu mạch khai báo chỗ mình đi xong, tảng đá trong lòng buông xuống, nghĩ thầm trước về nhà mình chờ là được.

Nhưng Chu Mạch lại lo lắng Vương Nhất Đao quá bận rộn hoặc là hôm nay không gặp lại Triệu Trọng Sơn, nghĩ là đi dạo trên đường còn có thể vô tình gặp được, lại sợ Triệu Trọng Sơn đến nhà không thấy được mình, hơn nữa người đi đầy đường, tìm người cũng không phải là dễ dàng tìm được.

Trên đường về nhà, nghĩ Triệu Trọng Sơn không thể nào nhanh tìm đến như vậy, Chu Mạch trước hết đi mua chút móng heo, ruột heo ruột cùng chân giò lợn, lại thuận tiện đi dạo trên con đường nhà mình nhìn các tiệm thực phẩm hai bên một chút, mua chút phở tào, là nguyên liệu để làm nước chát.

Bởi vì mua sắm tối qua cùng sáng hôm nay, tiền trong túi mình đã sắp hết sạch, sống qua ngày không có bạc cũng không có chút sức lực nào.

Trở lại nhà, Ngô gia ngồi canh cổng buôn bán cũng thực không tồi, bởi vì đã vào tháng chạp, rất nhiều người đã bắt đầu đặt mua đồ tết, mà qua năm nơi làm cái ăn dùng dầu vừng rất nhiều, cho nên người mua dầu vừng thật đúng là không ít.

Ngày hôm qua nghe Ngô đại nương càu nhàu, con thứ hai của Ngô gia Ngô Duy Đạt đã từng đọc sách qua mấy năm, chỉ là không có tham gia bất kỳ khoa cử nào, là bởi vì hắn không quan tâm tới công danh. Mấy năm trước thê tử sinh con chảy máu nhiều nên lìa đời, để lại một đứa con trai cùng cha hắn hai người sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay gặp mặt ngược lại thật sự là có chút thanh tú, không giống với Triệu Trọng Sơn thon gầy dương cương, hắn thon gầy thanh tú, hoàn toàn không giống như nam nhân trồng trọt trong thôn.

Cho nên tối qua Ngô đại nương mới vội vã hỏi thăm Chu Mạch có xuất giá rồi hay chưa, ban đầu bà nhìn Chu Mạch một thân một mình, còn búi kiểu tóc phụ nhân, ý niệm đầu tiên cho rằng bởi vì Chu Mạch không sinh được nên bị nhà chồng hưu, hơn nữa nhìn Chu Mạch mặc chính là quần áo vải thô, nhưng khi giơ tay nhấc chân cũng không giống dân quê, đặc biệt là sáng sớm hôm nay còn thấy nàng viết một nhóm lớn thực đơn cho Tào phu nhân bàn chuyện mướn phòng với mình lúc trước, càng thêm tin chắc suy đoán của mình, đó chính là Chu Mạch là một tiểu thư không sinh được đứa bé nên bị gia đình giàu có hưu, tòa nhà này đoán chừng chính là của hồi môn lúc trước của nàng.

Mà hôm qua Chu Mạch cũng không nói rõ cho bà biết tình cảnh bây giờ của mình, bởi vì nàng thật sự không biết nên giải thích thế nào, nói mình bị chồng hưu? Hưu thư cũng không có, ly hôn còn dựa vào điểm bên, nhưng nàng vẫn hi vọng Triệu Trọng Sơn tìm mình, chỉ cần hắn tới tìm mình, đến lúc đó hình dạng mình vô luận như thế nào, bao nhiêu lỗi cũng nhận, nhõng nhẽo nữa, không chừng là có thể qua, tiếp tục cùng hắn làm phu thê trông nom việc nhà, nàng vẫn ưa thích ngày trước, hiện tại nàng đã bắt đầu hối hận ngày hôm qua lỗ mãng rồi, nàng có thể không nói, hoặc là đặt một lý do, một lý do có thể lưu lại.

Nhưng bất cứ lúc nào, Chu Mạch đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, tốt nhất, cho nên nàng trở lại mua chút tài liệu, hai ngày nay chuẩn bị mở quán cơm nước chát của mình, dĩ nhiên nếu như hôm nay Triệu Trọng Sơn tới tìm nàng, như vậy nàng coi như luyện tay đi.

Người Ngô gia thấy nàng trở lại, cũng cười chào hỏi nàng, Chu Mạch cũng nói cho bọn họ biết nếu như sau khi thấy một chàng trai trẻ tuổi dắt ngựa tới đây hỏi thăm nàng, xin mời bọn họ thông báo cho mình một tiếng.

Chu Mạch lại cùng người Ngô gia tán gẫu mấy câu, liền quay người vào hậu viện, mà Ngô đại nương, cũng không giúp đỡ bán dầu vừng, theo Chu Mạch vào hậu viện.

"Tiểu Mạch, ngươi đi dạo một chút có mệt không, ta giúp ngươi đem những món ăn này tới phòng bếp." Ngô đại nương ân cần nói xong, đoạt lấy đồ trên tay Chu Mạch rồi đem vào phòng bếp.

Chu Mạch nói tiếng cám ơn liền quay đầu vào nhà ngồi xuống, Ngô đại nương này nhưng thật ra là người hiểu quy củ, nàng cho là Chu Mạch giống như người giàu có, nhiều quy củ. Cho nên trước khi vào nhà thì hỏi Chu Mạch, sau khi Chu Mạch đồng ý mới đi vào.

"Tiểu Mạch, mặc dù nói chúng ta lúc này mới biết nhau một ngày, mà ta vẫn cảm thấy giống như biết ngươi từ lâu rồi, nói chuyện với ngươi ta cảm thấy thoải mái." Ngô đại nương mở miệng nói.

Chu Mạch nghe ha ha cười , "Đại nương, ta cũng vậy, rất vui vẻ khi phòng ốc có thể cho mọi người mướn."

"Ta thấy ngươi là người sảng khoái, nhưng cảm giác ngươi có chuyện gì phiền lòng, đại nương khuyên ngươi mấy câu, có một số việc nhỏ đã trôi qua rồi, thì phải buông ra, không nên suy nghĩ nhiều, như vậy mới có thể bắt đầu ngày mới." Ngô đại nương nhìn chằm chằm nàng khuyên nhủ.

Nghe nàng khuyên, Chu Mạch sửng sốt một chút, thì ra mình phiền muộn lại biểu hiện rõ ràng như vậy, một người ngoài cũng có thể nhìn rõ ràng như thế, nhưng là, Trọng Sơn, làm sao chàng còn chưa tới tìm ta, chàng có biết ta như vậy chỉ bởi vì chàng?

"Ta hiểu biết rõ, đại nương, cám ơn người, ta thấy trước mắt mọi người còn rất bận rộn, ngươi không cần phải lo cho ta, ta vùi ở trong phòng đọc sách một hồi là được." Chu Mạch vội vàng muốn mời bà đi, nàng vô ý ở trước mặt người ngoài bại lộ thương tâm của mình.

"Tiểu Mạch, mặc kệ nói thế nào, nữ nhân chúng ta vẫn phải cần người đàn ông, nếu không thì cuộc sống một người quá khổ, huống chi tương lai già rồi thì làm thế nào, một người dựa vào cũng không có." Ngô đại nương cũng nhận ra ý tứ đuổi người của nàng, nhưng có mấy lời vẫn phải nói ra.

Chu Mạch nghe xong gật đầu nhưng không có trả lời, Ngô đại nương cũng biết điều vội vàng đứng dậy rời đi.

Chu Mạch mỏi mắt chờ đợi một buổi chiều, thỉnh thoảng đi ra trước mặt nhìn mấy lần, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ngồi trước mặt cửa hàng, cũng không có đợi được Triệu Trọng Sơn.

Chu Mạch cảm giác lòng của mình cũng đang chảy máu, cơm tối không có ăn cùng cả nhà Ngô đại nương bọn họ, mà là món ăn mình làm, đem vò rượu nóng mua từ trong tiệm lúc trưa chuẩn bị làm món nước chát, sau đó xác nhận đã khóa chặt cửa phòng, nàng bắt đầu ăn năn hối hận tự uống.

Đang lúc nàng đần độn u mê uống, trong miệng còn hát cuộc đời cần phải hài lòng vui mừng, đừng khiến cho rượu uống dưới trăng vàng vô ích, thì giống như nghe được câu bất đắc dĩ thêm nghiêm nghị của Triệu Trọng Sơn "Tiểu Mạch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.