Đây là chương sắc, không dành cho trẻ em, ai không thích sắc + SM hãy lướt qua chương này.
__________________________
Không biết đã trôi qua bao lâu, Bạch Dạ nghĩ hắn ngất đi cũng chỉ tầm vài phút, nhưng tại sao... Tại sao khi hắn tỉnh dậy lại nhìn đến một cảnh tượng hoàn toàn nghịch thiên thế này?
Xác chết đã được dọn dẹp ổn thỏa qua một bên, máu đỏ bê bết trên sàn nhà cũng không thấy đâu, trên tường có những vết cào và dấu vết chủy thủ chém qua chưa được xử lý.
Mọi thứ đã được sử lù trì vách tường bốn phía, dĩ nhiên, cả hắn cũng được được Ân Cửu U xử lý qua.
Quần áo trên người hắn bị nàng kéo xuống toàn bộ, để lại một thân trần trụi không gì để che.
Tứ chi bị trói chặt thành chữ đại (大), cái tư thế phơi bày mọi thứ cho người khác xem này làm Bạch Dạ mặt đỏ như quả cà chua.
Hắn thật sự ngượng ngùng đưa mắt nhìn người đối diện. Nàng đang ngồi xổm xem xem mấy cái ngọc hành cùng chuỗi ngọc trên đất.
Ánh mắt của Bạch Dạ và Ân Cửu U đột nhiên giao nhau, nàng nở nụ cười ngọt ngào, cầm ngọc hành đưa lên, giọng ngọt ngào thiên chân, “Người biết cái này dùng thế nào không?”
Bạch Dạ muốn ra sắc lắc đầu nhưng phát hiện cổ đã trói siết lại, dây trói siết chặt cổ hắn khiến hắn không thể cử động đầu được.
Ân Cửu U cầm ngọc hành cười quỷ quyệt đi vòng qua phía sau Bạch Dạ, trong con ngươi hiện rõ rệt tia khoái cảm cùng hưng phấn.
Ngón tay ngọc bạch khẽ lướt từ sống cổ xuống sống lưng không lâu sau liền chạm đến cặp mông Bạch Dạ.
Ngón tay từng chút đưa xuống, người Bạch Dạ run rẩy càng dự dội, đến khi chạm đến mông hắn, cả người hắn bị màu đỏ hồng bao phủ.
Cuống họng đau đớn phát ra từng âm khô khan, “Chủ... nhân... đừng...”
Ân Cửu U nhả khí vào tai Bạch Dạ, “Nô lệ làm sai phải chịu phạt.”
Ngọc hành lạnh lẽo chạm hậu huyệt, Bạch Dạ vùng vẫy cơ thể, nếu là bình thường hắn đã dễ dàng thoát ra, nhưng đây... Hắn bị Ân Thập Cửu đặt lên người ấn chú nô lệ khi đối diện với Ân Cửu U.
Chỉ cần nàng tồn tại trong phạm vị trăm dặm, và khi hắn gặp nàng mọi tu vi đều bị phong bế, trở thành nô lệ yếu ớt ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnh lệnh được giao.
Đáng lẽ hắn phải ở tiếp trong Ngục Môn Giới như Tư Nhược thay vì chạy ra đây chịu chết.
“Thứ này được dùng với nam nhân như thế này này.” Ân Cửu U giọng nói trầm thấp vừa dứt, ngọc hành lạnh lẽo đâm thẳng vào cúc hoa Bạch Dạ.
“Ngô... A!...” Đau a! Thật rất đau, hắn đã từng thấy những cái nam nhân biến thái đồng tính luyến ái chơi đùa với những nam kỹ bằng cửa sau.
Hắn chưa từng biết đến cảm giác đó, nghe nói là đau, nhưng hắn không ngờ là đau hơn cả tưởng tượng.
Ngọc hành đâm vào như muốn xé rách hắn ra làm đôi từ bên dưới, cảm giác nóng rát và đau đớn khó chịu do dị vật đâm vào.
Tách tách...
Ân Cửu U nhìn ngọc hành từng chút nhỏ xuống sàn nền những giọt máu đỏ.
Cánh môi nàng cong thêm một độ, “A... Ta quên mất, nam nhân không giống nữ nhân phải dùng chất bôi trơn để thứ này đơn giản đi vào. Nhưng là, ta nếu bước ra khỏi phòng sẽ mất khống chế, nên đành ủy khuất ngươi dùng máu chính mình để bôi trơn đi a.”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Dạ tái nhợt, hắn sợ hãi Ân Cửu U sẽ làm cái hành động gì tiếp theo, dù không biết rõ là gì, bất quá, nàng sẽ không để hắn được dễ chịu.
“Ngao.... a... dừng... dừng lại..... ưm....” Bạch Dạ khó khăn nói ra những âm đứt quãng, pha vào đó là những tạp âm rên rỉ.
Đau đớn cùng khó chịu không kiềm được nước mắt dâng lên, Bạch Dạ cắn chặt hàm dưới, dị vật bên dưới không ngừng xâm nhập ra vào liên tục ở hậu huyệt hắn, từng nhịp nhấp ra vào như muốn khoáy động bên trong hắn, cơ vòng hắn không ngừng co rút lại vì sự đau đớn ra vào kia.
Ai nói qua một lúc sẽ quen dần? Gọi hắn ra đây ta đảm bảo sẽ không đánh chết.
Bạch Dạ hắn chỉ thấy càng lúc càng đau thêm. Có cảm giác bên dưới bất kỳ lúc nào cũng có thể bị xé rách.
“Ô ô,... Ô... Chủ... Chủ nhân.... ta sai... sai, rồi.... Cầu,... người.... A... ngô..... tha, tha cho.... ta....” Bạch Dạ khóc, lần đầu tiên trong đời hắn vừa khóc vừa cầu xin.
Ân Cửu U dừng lại động tác, kéo ngọc hành ra khỏi cúc huyệt Bạch Dạ.
Bạch Dạ như được ân xá, mặt đỏ ửng không ngừng thở dốc, bên dưới vẫn nóng rát đau đớn. Thật sự khó chịu.
“Ngươi cầu xin ta ngừng lại, vậy sao ngươi lại cương lên?” Ân Cửu U hỏi.
Bạch Dạ ngẩn ra, hắn nhìn xuống thấy được tiểu đệ đệ đang đứng thẳng nghiêm nghị đối diện Cửu U.
“Không thành thật.” Ân Cửu U chán ghét âm thanh lên tiếng.
Nàng lấy một chuỗi ngọc tím, đổ một lớp dược nhầy lên đó, đi vòng qua sau Bạch Dạ, đưa từng viên ngọc to bằng trái trứng gà đi vào.
“Nếu ngươi giữ được chuỗi ngọc này không làm nó rơi ra một viên nào trong lúc ta phạt ngươi thì ta sẽ không giết ngươi đêm nay.”
Bạch Dạ nghe được chữ mất chữ có, nhưng hai chữ cuối rõ ràng nhắc nhớ hắn, đêm nay nàng có thể không giết, nhưng những đêm này khác rất có khả năng nàng sẽ giết hắn?!
“Ngô...” Bạch Dạ cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh rên rỉ dâm dục.
Nơi đó của hắn không ngừng bị mở rộng đưa vào dị vật, bụng càng lúc càng chướng lên.
“Rách.... Ngô,... ưm, chủ nhận... Sẽ... hức, sẽ rách... mất.”
“Võ giả có khả năng hồi phục nhanh hơn người bình thường, dù có bị rách thì cũng khoảng một tháng sau sẽ lành lặn vô khuyết, huống hồ... Ngươi còn là một cái Võ Thần a.”
Bạch Dạ trợn trừng mắt kinh sợ, hắn rõ ràng đã che giấu tu vi, ấn ký Thập Cửu đặt lên người hắn cũng đồng dạng trợ giúp che tu vi, dù có dùng tinh thần lực hay hồn lực đều không thể tra ra tu vi của hắn.
Chỉ khi hồn lực của Ân Cửu U đã đạt cấp bậc khác... Cũng có nghĩa... Linh hồn của nàng còn mạnh hơn của Ân Thập Cửu?!
Nhét đến viên đá cuối cùng, Ân Cửu U lau sạch tay, vẻ mặt chán ghét nhìn xuống hạ thể, thật dơ...
Ân Cửu U tùy tiện lấy một sợi dây thừng làm roi, vung vài phát dưới đất phát ra những tiếng ba ba uy lực, nàng thầm gật đầu.
Sau liền dùng dây thừng đánh lên lưng Bạch Dạ, máu huyết xuất ra, thị huyết trong mắt Ân Cửu U nổi lên, nàng cười khanh khách, lực đạo tăng dần, vết roi trên lưng xé rách lớp da bên ngoài, từng vết chồng chất lên nhau, kéo ra dòng huyết dịch nổng hổi trong người ra ngoài.
Máu nương theo lưng hắn chảy xuống eo và chân rồi thấm xuống đất.