Khi sắc mặt Bạch Dạ trắng bệch như tro tàn, Ân Cửu U mới dừng lại, nàng đến gần, đưa tay vút lưng nhuộm đầy màu đỏ tươi, những ngón tay dính máu đỏ tanh nồng được nàng đưa lên môi thưởng thức.
Mùi vị máu của võ giả ngon hơn những tên bình thường khác, Cửu U nhìn đến cái cổ trắng cao rộng của Bạch Dạ, hàm răng hạ xuống bên phải cổ Bạch Dạ.
Ừng ực...
Bạch Dạ nghe rõ ràng tiếng nuốt xuống của Ân Cửu U, nàng là đang uống máu của hắn?
Hắn phản đối, hắn muốn từ chức, hắn muốn quay về, võ giả hồi phục nhanh hơn người bình thường thì dĩ nhiên cơ thể phải đặt biệt hơn người, máu huyết cũng là một trong những điểm đặc biệt đó, máu của võ giả có thể dùng để luyện đan a, vật bổ dưỡng đó a.
Vậy mà nàng cấp hắn đánh đập cho xuất huyết một trận, giờ còn uống máu của hắn, sao không để hắn chết luôn đi a.
Bị đánh dã man như vừa rồi có hứng thú kích động cũng bị dập tắt, giờ này bị Ân Cửu U uống máu thì đột nhiên có hiện tượng...
Bạch Dạ nghĩ hắn sắp điên rồi.
“Ta chán rồi, ngươi nghỉ ngơi được rồi nga.” Ân Cửu U cười híp mắt, giọng nói ngọt ngào dễ nghe vang lên.
Dứt lời, nàng một đấm đấm vào bụng Bạch Dạ, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn cảnh vật mờ ảo rồi ngất đi.
Hắn vừa ngất những sợi dây trói hắn đồng thời buông lỏng, không có điểm tựa, Bạch Dạ ngã nhào đến phía trước, Ân Cửu U bóp cổ hắn, ném mạnh về phía cửa phòng.
Ầm!
Đông!
Bạch Dạ va vào cửa phòng bị dội ngược nằm la liệt trên đất, Ân Cửu U nhớ tới mình còn chưa có kéo chuỗi ngọc với mở cửa, đành phải lấy chuỗi ngọc trên người Bạch Dạ ra, mở cửa, sau đó thêm một cước đá văng Bạch Dạ ra khỏi phòng.
Dược đã trôi qua, Ân Cửu U nhìn trận pháp bao trùm căn phòng, thở dài một hơi không rõ.
Nàng không hiểu rõ tâm lý bản thân, nàng thích chơi đùa với Bạch Dạ, nhưng chán ghét cũng hắn tiếp xúc thân mật.
Xuân dược nàng uống phải cũng thật lạ lùng, khiến nàng có ham muốn phòng the, ham muốn lên giường với nam nhân, nhưng khi gặp nam nhân nàng lại muốn tra tấn, đánh đập bọn họ hơn.
Hơn hết... Còn khiến nàng cảm thấy sung sướng hơn cả lên giường.
Đi tắm rửa và thay đồ một trận xong Ân Cửu U mới lên giường tu luyện. Nàng nghĩ hôm nay bản thân điên cuồng như vậy, tâm ma sẽ bộc phát quấy nhiễu nàng.
Hoàn toàn ngược lại, nàng tu luyện một đường rất tốt đẹp, còn thành công đột phá Võ Nguyên trung kỳ.
Giờ thìn ngày hôm sau, Tô Gia Hạo đến gia viên mời Ân Cửu U tiến cung tiếp tục.
“Hoàng thượng là muốn ta dạy học?” Ân Cửu U đã từng bị tiếp vào cung vì ý đồ dạy học nay nàng không muốn gặp lại tình cảnh đó nữa.
“Khụ... Không phải, Ân đại sư, bệ hạ nói là có chuyện quan trọng muốn cùng ngươi thương lượng.” Tô Gia Hạo biết rõ chuyện lần trước, bệ hạ làm như vậy hắn cũng thật ngượng ngùng a.
“Hảo, đợi ta chốc lát.” Ân Cửu U gật đầu, đi vào trong nhà, để Tô Gia Hạo chờ nàng bên ngoài.
Bạch Dạ bị đánh đến giờ còn chưa có xuống giường được, phòng nàng chứa xác người còn chưa có giải quyết, đồ ăn sáng cho vương tử đại nhân còn chưa có làm... Quá nhiều việc chưa hoàn thành.
Xuống phòng bếp nấu món cháo thanh đạm để trên bàn, Ân Thập Cửu đến thấy có thể ăn.
Vừa định ra khỏi nhà, Ân Cửu U gặp Ân Thập Cửu đang ngồi xoa đầu hai con Âm Dương Song Hùng với vẻ âu yếm.
“Vương tử đại nhân, ta phải vào cung, ở dưới bếp có đồ ăn sáng, vương tử đại nhân nhớ ăn.”
“Ân.” Ân Thập Cửu cười híp mắt đáp lại.
Thật ra Ân Thập Cửu không đơn giản là vuốt ve hai con “cẩu” nhà mình, hắn đang truyền linh lực vào trong bọn chúng.
Hai con vật này hiện tại không chỉ muốn đột phá đến Võ Linh đỉnh phong mà còn đột phá đến Võ Hoàng.
Đối với Ân Thập Cửu, chỉ cần còn ở trong cảnh “Võ” tất cả đều vô cùng yếu nhược, không có đủ khả năng bảo vệ Ân Cửu U.
Đợi Ân Cửu U rời đi sau, Ân Thập Cửu mới từ từ xuống bếp, nhìn lên bàn ăn thấy một tô cháo vẻ mặt hắn trong giây lát trầm xuống.
Hắn cự tuyệt cháo, hắn không chấp bất kỳ loại cháo nào, cháo dù có hình thức gì cũng không ăn!
Đem cháo đổ hết vào nồi nước muối dùng để ngâm dưa, Ân Thập Cửu chợt nhớ ra Bạch Dạ còn đang nằm liệt giường nên hảo tâm múc cháo ra lại... Cho Bạch Dạ ăn.
Đến phòng Bạch Dạ, Thập Cửu nhìn nhìn vết thương trên lưng chồng chất lên nhau, trên cổ còn có dấu răng mạnh mẽ cắn xuống miếng thịt...
Tiểu Tịch Nhi... Có lẽ đã đến lúc ta phải đưa thuốc cho muội rồi...
Thập Cửu nở nụ cười ý vị, khó ai có thể nhìn ra được trong nụ cười của hắn có bao nhiêu... Đau khổ.
Tiểu Tịch Nhi, quá khứ của muội, tiền kiếp của muội, quả nhiên không có gì khác biệt.
Không phải người khác ép muội trở nên hắc hóa thì thế gian thiên đạo liền áp đặt muội phải hắc hóa.
Tại sao không để cho Tiểu Tịch Nhi của ta sống thanh thản? Để nàng làm một tiểu thư công chúa bình thường, yếu ớt, được mọi người yêu thương chiều chuộng, tại sao cứ ép muội ấy lên con đường cường giả?
Thiên đạo, thần linh, đấng sáng thế,... Các ngươi có biết vì sự sắp xếp của các ngươi khiến nàng cường đại đến mức cha mẹ ruột không nhận, huynh đệ tỷ muội không nhận. Làm nàng trở nên cường đại đồng thời còn làm cho nàng tuyệt tình, vô tâm vô phế, xem thường mạng sống của người khác cũng như của chính mình...
Ân Thập Cửu như nhớ lại chuyện gì đó rất đau lòng khiến hai tròng mắt ẩn hiện màng sương mỏng, đôi mi khẽ chớp màng sương ẩm ướt liền hóa thành hạt châu trong suốt lăn xuống.
Hắn là đang thương tâm...