A Ly vừa nghe, sắc mặt một trắng, nàng ôm chặt lấy chân Ân Thập Cửu, khóc lóc lên tiếng, “Không thể, không thể a, ta tuyệt đối không thể rời đi Tịch đại nhân.”
Thông qua những lời Ân Thập Cửu nói, A Ly đã biết người trong lời Ân Thập Cửu chỉ chính là Ân Tịch mà cô biết.
Chân mày Ân Thập Cửu khẽ cau lại, vẻ mặt người trước mặt hiện rõ sự hoảng sợ, lo lắng, uất nghẹn... Rốt cuộc là tại sao?
“Tiểu Tịch Nhi là gì của ngươi?” Ân Thập Cửu trầm ngâm một lúc mới hỏi.
“Người là thần của ta, là chúa tể của ta... Ta đã tìm người rất lâu.” A Ly khóc thút thít lên tiếng.
Ân Thập Cửu càng cau khẩn mày. Thần của nàng ta? Chúa tể của nàng ta? Sao giống như những sủng vật bị Tiểu Tịch Nhi ở kiếp trước chỉnh vậy chứ?
Không đúng! Biểu tử (tiểu tử→ thằng nhóc, biểu tử → con nhóc) này nói nàng tìm Tiểu Tịch Nhi rất lâu rồi là ý gì? Kiếp trước Tiểu Tịch Nhi sống tại Địa Cầu... Chẳng lẽ tại dị thế này Tiểu Tịch Nhi đã sống hai kiếp? Chết tiệt!
Càng nghĩ sâu hơn, Ân Thập Cửu càng cảm thấy tự trách, lòng càng đau nghẹn.
“Hảo, nhưng ta có một yêu cầu.” Ân Thập Cửu hít vào một hơi thất, sau mới bình tĩnh lại tâm tình mà nói.
“Đại nhân cứ nói.” Ánh mắt A Ly lập tức trở nên kiên định.
“Trận đấu chuẩn bị diễn ra... Dù Tiểu Tịch Nhi thắng hay thua ta muốn các ngươi thả người, không bao giờ để Tiểu Tịch Nhi bước vào nơi này một lần nào nữa, các ngươi càng không được đi theo Tiểu Tịch Nhi, ta thấy một người giết một người, thấy hai người giết một đôi.”
Ân Thập Cửu nói xong, không gian vặn vẹo, bóp méo Ân Thập Cửu, A Ly không thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt, nàng thấy đầu óc choáng váng, đến khi hồi phục, nàng phát hiện bản thân đứng thất thần một mình giữa phòng tối, không có ai xung quanh... Tựa như chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
“A Ly, người làm gì đây?” Một tia hắc khí quay xung quanh A Ly hỏi.
Nó vừa quay xung quanh nàng một vòng lập tức phóng ra xa, giọng nói ẩn ẩn sợ hãi lên tiếng, “A Ly, ngươi đã gặp ai a? Trên người ngươi ám khí tử địa quá nhiều, còn nồng nặc hơn cả ở Cửu U Giới.”
A Ly giật thót mình, nàng ngửi khắp cả người, quả thật có mùi tử địa quá nùng, hơn nữa, tử địa ám khí này làm nàng run sợ một trận. Nó như đang ở nhắc nhở nàng, nhanh chóng thực hiện lời nói người đó.
Nếu không, nó sẽ cắn nuốt nàng.
Bởi vì, thứ ám khí nàng không có dấu hiệu tiêu tan, ngược lại càng nùng theo thời gian.
“A Thất, trận đấu Hóa Hải cảnh sắp diễn ra kia, nhanh chóng chuẩn bị, sau khi trận đấu diễn ra xong nhanh chóng phóng Ân Tịch rời đi.”
A Thất hơi ngập ngừng, nhưng vì ám khí trên người A Ly khiến hắn run rẩy hoảng sợ, như thể hắn chỉ cần nói không một tự, ám khí tử địa lập tức bay đến người hắn, cắn nuốt hắn.
“Hảo.”
Tất cả các Linh tại đấu trưởng Tuyệt Thế trong một đêm lâm vào run sợ, bọn chúng nhanh chóng chuẩn bị cho trận đấu Hóa Hải cảnh, thêm vào đó là muốn nhanh chóng thả Ân Tịch rời đi.
Cứ một canh giờ trôi qua, ám khí trên người A Ly muốn lan ra cắn nuốt các Linh, nếu còn để lâu, có khi bọn chúng sẽ chẳng còn mạng tiếp tục sống.
Ân Tịch quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Chỉ cần còn sống, một ngày nào đó chúng vẫn sẽ còn gặp lại Ân Tịch.
......
Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa xuất hiện, hay đúng hơn chỉ mới canh ba hai khắc, A Ly đã đến kêu nàng đến đấu trường.
Ân Cửu U nhìn không gian giới chỉ đã được cởi bỏ phong ấn, “Ta có thể dùng bất kỳ thứ gì trong không gian giới chỉ của ta?”
Quy tắc của đấu trường Tuyệt Thế là không cho phép người tham gia dùng vũ khí của mình, nhưng nếu vượt cấp chiến đấu thì có thể. Nhưng chỉ dừng lại ở việc được dùng vũ khí của mình chứ không được dùng những pháp khí hộ thể...
“Có thể.” A Ly cười tủm tỉm lên tiếng. Luật đó dành ra cho kẻ khác, chứ không dành cho Ân Tịch đại nhân.
Ân Cửu U nhìn A Ly, cô nhoẻn môi cười lạnh, cảm giác chán ghét xông thẳng đến tâm can.
Nàng ghét nhất là được người đối xử quá tốt với nàng, tốt bụng đến giả dối, tựa như hai con bạch nhãn lang kia.
Đấu trường lần này cùng lần trước không có gì khác nhau, đều là rừng rậm nguyên sinh, kéo dài vô tận.
Ân Thập Cửu ở bên ngoài nhìn qua kính tượng hình thấy Ân Cửu U một thân ở cánh rừng vô tận, xung quanh không có một bóng người, càng không có sự sống. Nơi nàng đến là một ám sâm lâm.
“Tiểu Tịch Nhi...” Từ tận đáy lòng, Ân Thập Cửu lo lắng cho Ân Cửu U. Hắn biết nàng sẽ không sao, hắn biết nàng sẽ thắng.
Và hắn cũng biết, Ân Cửu U đấu xong trận đấu sinh tử Hóa Hải thực lực này nàng sẽ không rời đi đấu trường... Nàng thích cảm giác đứng trên bờ vực sinh tử, tìm kiếm đường sống trong đó.
Kiếp trước nàng cũng như vậy a.