Không tìm được người, mục đích cũng không đạt được nên Ân Cửu U về nhà sớm, cùng Ân Thập Cửu ăn cơm sau đó về phòng tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Ân Cửu U nói với Ân Thập Cửu là tối nàng mới về nên cứ ăn cơm trước.
Ân Thập Cửu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hắn nghĩ nàng cũng sẽ như tối hôm qua, quay về cùng hắn ăn cơm nên đáp ứng qua loa, ai ngờ nàng không về thật...
Đúng giờ thìn Ân Cửu U ở xuất hiện ở công hội Trận Pháp Sư.
“A...” Có người vội chạy không nhìn rõ đường ở khúc cua, đâm vào Ân Cửu U.
“Ai lại đi đứng không nhìn đường như vậy hả?” Người kia quát.
Ân Cửu U đứng dậy, nhìn nữ nhân tóc dài màu lam, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén cong lên, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch tức giận.
Một mỹ nhân sắc sảo a.
“Ta nói vị tỷ tỷ này, ngươi là chạy vội không để ý mới đâm vào ta đi. Sao có thể trách ta được chứ.” Ân Cửu U nói lý.
Nhưng lại có người không chịu nói lý, “Rõ ràng ngươi không nhìn đường còn trách ta! Ngươi là ai chứ? Từ trên xuống dưới ăn mặc như đồ nhà quê, ngươi có biết ta là Nhị Tinh Trận Pháp Sư thân phận cao quý hay không hả?”
Trên đời này vẫn còn kẻ kiêu ngạo như vậy sao? Không nói lý, chỉ là Nhị Tinh còn coi bản thân như rất cao quý... Hờ hờ, không nói chuyện được với bệnh tâm thần mà.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi hình như có bệnh về tinh thần đi. Có cần ta giúp ngươi khám không? Phong nha đầu cũng là bệnh đấy, có thể trị, ta cũng là Luyện Dược Sư, ta có thể giúp ngươi.” Nàng hảo tâm hỏi thật lòng.
À, thật sự có mang theo một tia mỉa mai cùng khinh thường trong đó.
“Ngươi! Ngươi dám nói ta là phong nha đầu? Ngươi chán sống?” Mỹ lệ nữ nhân nổi điên, gương mặt đỏ bừng quát.
“Không phải? Vậy coi như ta sai đi, nếu ngươi không phải phong nha đầu, cũng không có bệnh điên thì đừng ở đây tự dương dương đắc ý nữa. Nhị Tinh Trận Pháp Sư thì cao lắm sao? Khi nào ngươi đạt đến Vương Quân thì còn có tư cách tự cao tự đại trước mặt ta hiện tại.” Là hiện tại chứ không phải sau này, sau này nàng có đạt đến Vương Quân, Ân Cửu U cũng không để vào mắt nổi.
“Ngươi dám khinh thường Trận Pháp Sư, có phải muốn khiêu chiến với toàn bộ Trận Pháp Sư trên thế giới này hay không?” Nàng ta nổi điên rống ầm lên giữa hành lang.
“Sai! Ta không khinh thường Trận Pháp Sư, ta chỉ khinh thường mỗi ngươi.”
Nữ nhân mỹ lệ tức giận trợn mắt nhìn Ân Cửu U, Ân Cửu U lười cùng nàng nói nhảm lập tức lách người rời đi.
Giờ thìn hai khắc, hầu như mọi người đều đến phòng Thất Nguyệt, chỉ có thập tam trưởng lão chưa đến.
“Tiểu Huân của ta hôm nay sao vậy a?” Cô gái tóc nâu ngắn ngang vai nhìn người bạn thân nhất bên cạnh cứ cắn môi rồi dùng biểu cảm như hận cả thế giới này không khỏi cảm thương hỏi thăm.
“Ta hôm nay gặp kẻ khốn khiếp!” Hứa Tiểu Huân tức giận đập một cái thật mạnh lên bàn, khuôn mặt giận dữ vặn vẹo.
Người ngồi bên cạnh nàng ngoại trừ Đường Y Lam ra thì tất cả đều tránh xa.
“Hảo hảo, đợi khi nào tìm được tên khốn khiếp đó ta với ngươi cùng trị hắn, giờ chắc trưởng lão cũng gần đến phòng rồi, chúng ta cứ tập trung vào những câu hỏi định hỏi trưởng lão đi.”
Ân Cửu U đến phòng hội trưởng Lý Hồng Nguyên viết bức thư gửi cho hắn để lên bàn làm việc xong mới thong dong đến phòng giảng dạy.
“Hắn!” Hứa Tiểu Huân vừa thấy Ân Cửu U bước vào liền chuyển biến sắc mặt từ tức giận thành kinh ngạc sau lại thành tức giận lần nữa chỉ tay về phía Ân Cửu U.
“Đó là người Tiểu Huân nhà ta nói sao?” Đường Y Lam tò mò hỏi, nhìn đến vẻ mặt căm tức của bạn chí cốt kia nàng liền hiểu và không hỏi thêm gì nữa.
Hứa Tiểu Huân định bộc phát chửi ầm lên thì Ân Cửu U đã lên đến bục giảng, ánh mắt lướt nhìn phòng giảng, nàng khàn giọng nói, “Ta là Ân Cửu U, muốn biết thêm gì có thể tự đi tìm hiểu, như đã đăng lên chương trình giảng dạy, các người hỏi ta trả lời mọi thắc mắc từ đây cho đến giờ ngọ.”
Đứng trước nhiều người Ân Cửu U không thể giữ nổi nụ cười với bọn họ, thay vào đó nàng dần lộ ra bản mặt thật của bản thân. Lạnh lùng, xa cách với mọi người.
Vừa mới bước chân vào phòng Thất Nguyệt, ấn tượng của mọi người về Ân Cửu U là quá trẻ, ấn tượng tiếp theo là quá kiêu ngạo.
“Trưởng lão, ta muốn hỏi trong trận pháp nên dùng thạch nào?” Hứa Tiểu Huân là người đầu tiên lên tiếng.
“Trong trận pháp dùng được hầu hết loại thạch từ thạch tự nhiên đến tinh thạch có trong ma thú. Chỉ có duy nhất một loại thạch không thể dùng trong trận pháp là thạch nhân tạo. Những loại thạch này không có hạch tâm cùng linh, không thể thiết lập trong trận pháp, nếu cưỡng ép dùng thạch nhân tạo trong trận pháp sẽ sinh ra rối loạn trận pháp cũng như phản nghịch công dụng.”
Không có chút suy nghĩ hay do dự gì bộc phát ra nói như bản thân nàng đã được lập trình cho câu hỏi.
“Vậy thì tại sao trong trận pháp Thất Diệu Mê Huyễn phải vận dụng thạch tượng và những gốc dược liệu như Ô Mộc Ba, Linh Đan Thảo, Độc Long Cốt Mộc vào trận pháp, những thứ này đều là dược liệu Tam Tinh trở lên, không thể dùng cái khác để thay thế sao?”
Ân Cửu U nhớ mặt Hứa Tiểu Huân, nàng đang thắc mắc không biết Hứa Tiểu Huân lấy được Nhị Tinh hợp cách bằng cách nào trong khi những kiến thức cơ bản này lại lấy ra hỏi.
“Cả ba loại dược liệu này được nhấn mạnh là rất quan trọng trong trận pháp Thất Diệu Mê Huyễn vì Ô Mộc Ba cùng Độc Long Cốt Mộc có công dụng giảm thị giác, giảm tinh thần lực. Kết hợp thêm Linh Đan Thảo gây ra mê huyễn từ mùi hương sẽ khiến người bước vào trận pháp phải bị lạc đường nếu tinh thần lực không đủ tỉnh táo.
Người bị lạc còn phải gặp mê huyễn cùng suy giảm tinh thần lực sẽ đi lòng vòng trong trận pháp không có đường ra, đây chỉ là những kiếm thức cơ bản phải biết trong dược học khi làm trận pháp sư.”
Hứa Tiểu Huân tiếp tục mở miệng, “Vậy còn phòng ngự trận pháp, tại sao phải dùng linh thạch là mắt trận...” Nàng còn chưa kịp hỏi xong Ân Cửu U đã cắt ngang, “Những kiến thức cơ bản đó ngươi có thể tìm thấy trong tàng thư các, không cần đi hỏi ta những câu hỏi đó để tốn thời gian. Tốt nhất các ngươi nên hỏi những thắc mắc thực tế mà các ngươi gặp phải thì tốt hơn.”