“Trưởng lão, ta gặp phải vấn đề trong luyện trận, đây là bản vẽ trận pháp của ta.” Nam thiếu niên cỡ bằng tuổi Ân Cửu U lên hỏi.
Nhận lấy bản vẽ, Ân Cửu U thở nhẹ một hơi, nói với mọi người, “Các ngươi không cần gọi ta là trưởng lão, ta còn chưa già đến mức để gọi từ “lão”, cứ gọi Ân thiếu đi.”
Mọi người đều lầm tưởng nàng là nam nhân nên nàng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền để bọn họ gọi mình một tiếng “Ân thiếu” thôi.
“Ngươi lập trận pháp bị ngược... Ngươi hẳn chỉ mới đạt đến Nhất Tinh Trận Pháp Sư đi. Trận pháp ngươi lập ra hoàn toàn không sai, chỉ qua nếu đặt theo hướng thì bị xem như bị ngược, trận pháp này chỉ là trận pháp đơn giản nên khi bị ngược không có gây ra tác dụng gì ngoài việc hoạt động được vài cái hô hấp rồi không hoạt động được nữa.”
“Ngươi lập trận theo hướng đây là được, nên nhớ nếu như từ Nhị Tinh đỉnh phong trở lên mà đặt trận pháp bị sai vị trí hoặc vẽ bị ngược sẽ biến thành loại trận pháp khác, nhiều lúc gây nguy hiểm đến người lập trận.”
Ân Cửu U chỉ dẫn và chỉnh sửa lại bên trong giấy vẽ cho nam thiếu niên kia. Nam thiếu niên vui mừng gật đầu cảm tạ, “Đa tạ Ân thiếu.”
“Ân thiếu, trận pháp này có phải ta lập sai ở đâu không?” Một thiếu nữ đi lên mang theo ba cuộn giấy dài để trước mặt Ân Cửu U.
Nhìn ba cuộc giấy dài trước mặt Ân Cửu U không có lời nào để nói nữa, ghi chú tứ phía, nhìn qua chẳng thể phân biệt nổi đâu là trận pháp đâu là ghi chú nữa...
“Ta khuyên ngươi nên bỏ tính ghi chép chú thích cùng với vẽ trận hình trên một tờ giấy, nếu như cứ giữ cái tính này trước sau gì ngươi cũng sẽ bị hại bởi thói quen này. Như chỗ này, đáng lý ngươi nên ghi chữ Khải thì lại viết thành chữ Nhật, có thể do ngươi vừa lúc ghi chú thích về chữ Tinh có liên quan đến Nhật nên bị lẫn vào trận hình.”
“Còn có ở đây, nơi này không phải dùng Lam Thủy Lưu Ly mà phải dùng Lục Lam Song Kính Thạch mới đúng. Những cái còn lại ngươi làm không sai biệt lắm. Chỉ cần sửa lại tính cách viết lộn xộn lên giấy này thì ta nghĩ với tiềm lực của ngươi sẽ đạt đến Vương Quân cấp bậc.”
Ân Cửu U nói thật tình, mà một câu đánh giá lại khiến thiếu nữ đỏ mặt ôm đồ chạy về chỗ của mình.
Ta nói gì sai à?
Lần đầu giảng dạy chỉ có khoảng hai mươi người học nên giải đáp thắc mắc từng người một vừa chuẩn đến buổi trưa.
Đi ăn trưa xong Ân Cửu U tiếp tục chạy đến công hội Luyện Dược Sư, thời gian Ân Cửu U ở công hội Luyện Dược Sư nói chuyện với Dược Già Nam, bên công hội Trận Pháp Sư bắt đầu lưu truyền tin đồn của nàng.
Trưởng lão công hội Trận Pháp Sư trẻ tuổi nhất, không kính nể bất kỳ ai dù thân phận người đó là gì...
Cái không kính nể thân phận người khác là do mọi người trong phòng giảng đều biết Ân Cửu U đã đắc tội với Hứa Tiểu Huân còn không chỉ một lần. Hầu hết mọi người trong công hội Trận Pháp Sư đều biết Hứa Tiểu Huân là quận chúa, nghĩa muội được hoàng thượng hết mực yêu thích.
Ân Cửu U thề, nàng không biết thân phận quận chúa Hứa Tiểu Huân. Mà dù có biết hay không nàng vẫn như trước không nể mặt.
.....
“Đây là huân chương thân phận Tam Tinh Luyện Dược Sư.” Ân Cửu U không ngờ Dược Già Nam là người đưa huân chương cho nàng, đưa xong hắn hỏi, “Ngươi cùng ta đến sương phòng bàn luận về đan dược đi.”
“Hảo.” Dù sao nàng cũng đã nói Ân Thập Cửu không cần đợi nên đáp ứng Dược Già Nam bàn luận.
Trong sương phòng chỉ có hai người, Dược Già Nam tháo xuống chiếc khuyên tai, sương mù ẩn hiện xung quanh hắn cũng từ đó tiêu biến, hắn bây giờ cởi mở, dễ gần hơn so với ban đầu gặp nhau rất nhiều.
“Ngươi thấy lạ lắm đi.” Dược Già Nam cười hỏi.
“Không, ngay từ đầu ta đã biết ngươi mang chiếc khuyên tai kia là một loại trận pháp phong bế mọi thứ liên quan đến ngươi. Bất kỳ ai nhìn vào người đều không thể đọc được nội tâm, cảm xúc, tu vi, tuổi tác... Mọi thứ liên quan đến ngươi đều bị ẩn giấu, ngay cả việc dùng linh lực dò xét cũng bị rơi vào mê vụ.”
“Phải, không ngờ ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy.” Dược Già Nam thán phục.
“Ta đã xem qua kính tượng hình về ngươi ở hai vòng thi cuối, cả bài thi viết đầu tiên ta cũng đã xem qua. Rất ấn tượng.”
“Ngươi hiện tại là đang dò xét hay đang cùng ta bàn luận.”
“Coi như cả hai đi.” Dược Già Nam cười híp mắt, hắn nhấp ngụm trà tiếp tục nói, “Ngươi không muốn nói về tinh thần lực thật sự của ngươi cũng không sao, ta hoàn toàn không có hứng thú, cái ta hứng thú là làm sao ngươi có thể luyện chế ra một lúc mười ba viên đan dược.”
“Người bình thường đạt tối đa mười viên đã xem như viên mãn, ngươi lại đạt đến mười ba viên. Việc luyện chế đan dược vượt qua mười viên chỉ có người trong Dược Tháp mới biết được. Ngươi làm sao biết được cách luyện chế đó?”
Ánh mắt Ân Cửu U nheo lại nhìn Dược Già Nam, nàng cười nhạt đáp lại, “Một người muốn bước trên con đường Luyện Dược Sư phải dựa vào chính mình không ngừng học hỏi, không ngừng tìm hiểu.”
“Trong cuộc thi luyện dược, bàn mà ta chọn có ba cọng vô phẩm dược liệu, một là dùng điều hòa, hai cái còn lại là để tăng thành đan lên đến một lần. Vì giá trị thành đan vượt qua mười thành cho dù thủ pháp có tồi tàn thì luyện xong sẽ dư ra ít nhất ba viên. Chỉ đáng tiếc, có nhiều người xem đó là ba cọng cỏ dại, thường không đếm xỉa tới.”
Dược Già Nam nhớ rõ ba cọng dược liệu mà Ân Cửu U nói tới, “Khi ta đến Đại Uy quốc Kinh Phách thành cũng rất bất ngờ vì mọi người xem dược liệu vô phẩm là cỏ dại, ây, mới đầu nhìn thấy ta còn nghĩ dành lấy từ tay người khác, không ngờ họ lại xem ta là ngốc tử chân quý những thứ rác rưởi.”
Ân Cửu U cười phụt, quả thật với Luyện Dược Sư những gốc vô phẩm dược liệu vô cùng chân quý, nhưng trong mắt người khác lại chẳng xem là gì.
Cuộc trò chuyện bắt đầu hòa hợp hơn, Ân Cửu U và Dược Già Nam nói về dược tài đến tối mới rời đi.