“U... Tiểu U Nhi, muội đang làm gì?” Ân Thập Cửu đang chia đồ ăn cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thấy Cửu U chạy đến bế hai con gấu lên, tay áp lên cổ, bụng rồi xem mắt, xem miệng bọn chúng.
Quái lạ... Chúng đâu có trúng độc? Âm Dương Song Hùng không có khả năng vạn độc bất xâm. Muốn vạn độc bất xâm trừ khi chúng đã có thể hóa hình người.
“Muội chỉ xem Tiểu Bạch và Tiểu Hắc có bị bệnh hay không, bọn chúng ăn dược trong dược viên của muội có cả độc dược, độc đó mặc dù không mạnh nhưng với bọn chúng vẫn có thể gây ra tử vong trong vài ngày.” Ân Cửu U lưu loát nói, vừa nói vừa xoa xoa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc.
“Ồ...” Thập Cửu đáp một tiếng cho qua.
Từ khi Cửu U nói chuyện với Thập Cửu vào đêm hôm trước, nàng đã hình thành nên một thói quen, thói quen này khi xưa nàng cũng có nhưng lại chán ghét nhìn kẻ khác và bị Kính Hồng Quân cùng Giang Lâm Nhiễm lừa dối nên nàng bỏ đi tính cách ấy.
“Ca, ca có chuyện gì giấu muội sao?” Cửu U nhìn mặt Thập Cửu không được tự nhiên cho lắm hỏi.
Ân Thập Cửu, “...” Chết chết!!! Khả năng độc tâm của muội ấy quay lại rồi, có khi nào thôi miên bằng mắt cũng... Ta chết chắc rồi!
“Không có nha.” Sao chứ, khả năng diễn kịch của ta đời trước muội cũng không có nhìn ra đâu!
Hắn cười híp mắt phản bác.
Chẳng lẽ thật không có gì?
“Ăn đi thôi.” Ân Cửu U vẫy vẫy tay ra hiệu.
Hai con tiểu hùng ngay khi thấy Cửu U vào, ý định ăn cơm của chúng lập tức dừng lại, sau khi nàng xem bệnh xong chúng vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt lấp lánh chờ được ăn.
Vừa nghe được nàng nói chữ “ăn” còn chưa kịp nói ra hai chữ “đi thôi” bọn chúng đã bay vào ăn như chết đói.
Cửu U nhìn hai cục bông lắc lưng ăn uống, “...” Càng ngày càng giống chó là sao?
Thập Cửu cũng có suy nghĩ như thế, ta nuôi quá giỏi, càng lúc càng giống mấy con samoyed.
Nhưng hai người lại có hai ý tứ khác nhau.
“Tiểu U Nhi nấu ăn là ngon nhất a.” Kém hơn quá khứ, dầu gì đã qua quá lâu rồi, ít ra hiện tại gần bằng ta nấu rồi ha hả ha hả.
“Ân.” Nàng cười nhạt đáp. Ăn cũng không đến nổi nào.
“Mai muội tiếp tục ở nhà sao?”
“Mai muội đến công hội Trận Pháp Sư.”
“Ồ, vậy ca chờ muội về.”
“Muội sẽ về sớm.” Để ca không bỏ bữa.
Thập Cửu thật sự không biết phải nói thêm gì với Cửu U, hắn không hỏi nàng nàng chắc chắn không nói gì trong bữa ăn. Hắn biết nói gì đây? Hắn đang giả ngốc mà!?
À! Biết rồi!
“Tiểu U Nhi, muội có biết làm thế nào để vạn độc bất xâm không?” Ân Thập Cửu cười hí ha hí hửng nói.
“Uống Vạn Độc Giải Dược Đan Thánh Quân đan dược, hoặc Bách Độc Bất Xâm Đan với Hóa Giải Vạn Độc Đan đều là Hư Thần cấp bậc đan dược có thể làm cho người uống vào vạn độc liền bất nhập, hơn hết còn có thể làm vật bổ cho người bị trúng.”
“...” Sao đột nhiên có cảm giác hối hận vậy nhỉ?
“Ca hỏi làm gì?”
“Để xem ca có thể biến cơ thể này thành vạn độc bất xâm hay không?” Thập Cửu cười hì hì.
“Rất nguy hiểm, không cần thiết.” Cứ như nàng biết được ý định của Thập Cửu vậy.
Hắn vẫn nên yên lặng ăn cơm thì hơn. Cửu U ở thế giới này còn đáng sợ hơn ở thế giới trước nữa.
Buổi ăn cuối cùng cũng yên lặng, hai người nhanh chóng ăn xong, còn lại để Mặc dọn dẹp.
Ân Thập Cửu vẫn bị Cửu U cho uống thuốc trị bệnh ngốc tiếp tục, hắn uống xong liền đóng cửa phòng không ra ngoài, Ân Cửu U có thời gian đi gặp Mặc.
“Ta giúp ngươi giải một phần phong ấn.” Nàng đi vòng về sau lưng Mặc, vẽ lên lưng hắn một cái trận pháp.
Nhẩm pháp quyết kết hợp cùng bấm thủ quyết.
Oanh!
Chưởng vào lưng Mặc rồi kéo thẳng đường thủ quyết từ bách hội đến đan điền.
“Xong.” Thu tay lại, nàng lãnh đạm nói, Mặc lập tức vận khí quyết, phát hiện bản thân có thể sử dụng linh lực khiến hắn vui mừng.
“Hiện tại chỉ có thể giúp ngươi hồi phục đến Võ Nguyên, còn hai tầng phong ấn nữa đành chờ ta đạt đến Cửu Tinh tinh thần lực rồi lại tính.”
“Đến Cửu Tinh tinh thần lực rồi người có thể giải hết hai tầng phong ấn còn lại?”
“Không, đến Vương Quân tinh thần lực ta mới giúp ngươi phá giải hết hai tầng còn lại được. Muốn trách chỉ trách ngươi sinh ra là người Dực tộc.”
Dực tộc không giống nhân tộc, trong người Dực tộc có dòng máu của ma thú nên từ khi sinh ra họ đã đạt đến Võ Nguyên cảnh mà không cần tu luyện.
Vì được ưu ái hơn Nhân tộc nên khi Nhân tộc đặt cấm chế lên người Dực tộc đều cao hơn bình thường một tầng để áp chế tiềm lực của họ.
Mặc yên lặng không nói gì, hắn biết rõ điều đó, càng biết rõ Dực tộc có ưu thế và nguy hiểm với Nhân tộc thế nào.
Ân Cửu U đã đến Võ Đồ cấp 9 tinh thần lực đã được nàng ổn định kéo lên đến Cửu Tinh tinh thần lực hàng thật giá thật, không còn phải gắng gượng như lần luyện trận kia nữa.
Nàng không giúp Mặc giải tầng phong ấn đệ nhị vì sợ hắn đạt đến Võ Linh sẽ trở mặt giết nàng hay Thập Cửu. Tốt nhất vẫn đợi đến khi nàng đến Võ Nguyên mới phá giải cho hắn.
Nghịch tu đạt đến cấp 10 Võ Đồ có thể đấu ngang tay với Võ Nguyên, thăng lên Võ Nguyên... Nghe nói có thể đánh bại Võ Linh.
Nhưng tất cả chỉ là nghe nói, nàng chưa từng thấy nghịch tu giả ngoài đời một lần nào, cả trong sử sách cũng không thấy. Có thể là không ai tu luyện cũng có thể đã bị người che giấu.
Cuộc sống một ngày này của nàng trôi qua êm đềm, đến hôm sau liền có biến.
“Ca, muội ăn xong rồi, muội đến công hội Trận Pháp Sư đây.” Cửu U thu dọn chén đũa trên bàn xong, nói với Thập Cửu.
“Ân, muội đi thong thả “ Thập Cửu cười híp mắt vẫy tay chào Cửu U.
Đợi đến khi bóng lưng nàng biến mất không còn hắn mới quay người đi đến dược viên, lấy vài gốc dược thảo trong đó ra, một số thì cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn, còn ít gốc dược liệu... Hắn liền vò nát bỏ vào miệng ăn.