Lần trước đã giảng dạy cho các học đồ, bây giờ nàng lựa chọn lập trận pháp pháp bảo với giải đáp nan đề trong tàng thư các.
Lập trận với giải đáp không tốn quá nhiều thời gian, đến giờ thìn thì hoàn tất công việc, đáp ứng đủ “làm ba việc cho công hội”, tháng này nàng không cần lại đến.
Còn về công hội Luyện Dược Sư... Không phải trưởng lão, chỉ cần một tháng xuất hiện ở đó là được rồi.
Tiền trợ cấp cho dược sư chỉ khi nào họ tham gia giúp khách hàng luyện dược mới được nhận, còn không thì cứ mang danh nghĩa đi dạo chơi lòng vòng đi.
.....
“Chủ nhân...” Ân Cửu U vừa về Mặc liền chào đón, nhưng trên mặt lại hiện rõ nổi lo sợ.
“Có chuyện gì.” Nàng cau mi hỏi trước vẻ khác thường của Mặc.
“Là... Là.... Là...” Mặc ấp úng không dám nói.
“Nói!” Ân Cửu U nội uy quát.
Mặc bị quát, khắp người xuất hiện một trận run nhẹ, “Là Thập Cửu chủ nhân...” Hắn chưa kịp nói ra kết quả Thập Cửu bị gì Cửu U là nổi điên rít lên, “Nếu vương tử đại nhân xảy ra chuyện gì thì ngươi chuẩn bị đi.”
Mặc đứng yên tại chỗ run cầm cập, Ân Cửu U không hung tàn nhưng uy, còn Ân Thập Cửu thì không uy nhưng hung tàn, cả hai người đều khiến Mặc sợ hãi khi đối diện họ.
Đặc biệt là Ân Cửu U, trên người nàng ngay từ đầu Mặc đã cảm nhận được loại khí tức khiến hắn sợ, không phải từ lãnh khí, không phải sát khí, càng không phải uy áp... Một loại khí tức cổ xưa chứa đựng sát lục, hắc ám... Và cả đe dọa mạng sống mọi vật. Tiềm thức mách bảo hắn phải tránh xa Ân Cửu U, càng xa càng tốt.
“Ca!” Ân Cửu U vội vã chạy vào phòng Thập Cửu, nàng thấy hắn nằm dài trên giường.
Sắc mặt vừa trắng vừa xanh, môi một màu tím huyết run cầm cập, mạch máu ẩn dưới lớp da đều lộ rõ màu xanh khắp người hắn.
“Trúng độc?” Nàng vội vã chạy đến bắt mạch cho Thập Cửu song chạy vào vườn xem những gốc dược liệu bị mất, có thể Ân Thập Cửu đã ăn vào và trúng độc.
Nàng nghĩ đến mất bảy gốc độc dược vào hôm nay, đều là những gốc độc dược có thể lấy mạng người...
Ân Cửu U nhanh chóng hái vài gốc dược liệu chế thuốc.
Nàng vội vã không thể dùng hỏa thường đun nấu được nữa, đành dùng hỏa linh trong người luyện chế, vì vội vã nên khi dược mới hòa tan thành nước nàng đã dừng lại đem cho Ân Thập Cửu uống.
Độc dược đã phát tác được một canh giờ, Thập Cửu không chết xem như mạng lớn đi.
Một canh giờ... Vừa chuẩn thời gian nàng rời khỏi gia viên không lâu, nếu tính theo thời gian chờ độc phát tác cũng vừa chuẩn thời gian nàng rời đi đi...
Đắp chăn để Ân Thập Cửu nghỉ ngơi, Cửu U đi ra khỏi phòng hắn, đến trước mặt Mặc, sặc mặt nàng âm trầm không biểu hiện tức giận hay vui mừng, lãnh đạm âm thanh nói, “Mặc, ngươi đến phòng của ta.”
.....
Mặc đi vào phòng Cửu U, khẽ đóng cửa xong quỳ xuống trước mặt nàng, hắn thấp giọng nói, “Chủ nhân...”
“Ngươi có biết cách làm nô lệ hay không? Không biết, ta có thể dạy ngươi.” Giọng nàng như trước trầm ổn lãnh đạm. Không sát khí, không hàn băng, không vui vẻ, không ấm áp, tất cả đều bình thản như hỏi ngươi có khỏe không.
“Mặc... Không thể cản Thập Cửu chủ nhân, Mặc xin nhận phạt.” Hắn biết rõ với một nô lệ biện hộ cho bản thân là việc chủ nhân khinh thường và chán ghét nhất. Nếu hắn thật sự nói ra là Ân Thập Cửu đe dọa không để hắn nói cho Cửu U rất có khả năng Ân Cửu U điên lên giết hắn.
Nàng có khả năng để hắn có lại linh lực cũng tương tự như vậy có khả năng đem hắn giết chết.
“Hảo, bất kỳ ta làm gì tiếp theo ngươi đều không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.” Giọng nàng rô xuống, càng lúc càng trầm ổn hơn, càng bình thản và tự nhiên hơn thì cành biểu hiện nàng tức giận bấy nhiêu.
Mặc nặng nề gật đầu, chỉ qua là chịu đau đớn, trong hội buôn nô lệ hắn không phải là chưa từng chịu qua.
Ân Cửu U đặt tay lên lưng Mặc, truyền vào người hắn một sợi linh lực. Linh lực đi vào tựa như xà tinh, chạy khắp kinh mạch Mặc, chỉ truyền vào duy nhất một tia linh lực nàng đã buông tay khỏi lưng Mặc, các ngón tay nàng khi rời lưng thì không ngừng chuyển động linh hoạt đung đưa qua lại như múa.
Lúc đầu sợi linh lực đó chỉ di chuyển thông thường qua lại trong kinh mạch, không gây hại cũng không có lợi ích gì.
Đến khi sợi linh lực đó tập trung đến đan điền liền bộc phát man uy của nó.
Nó khuấy động đan điền như muốn phá hủy căn cơ của hắn, so với dùng hình đánh đập còn đau hơn gấp trăm lần. Mặc cắn môi đến chảy máu để bản thân không phát ra tiếng la.
Sợi linh lực không dừng lại, nó tiếp tục chạy đến kinh mạch, nơi kinh mạch bị nó đi qua như lấy hàng vạn cây kim đâm vào cho đứt kinh mạch thành từng khúc, tựa như bị lăng trì hình thành.
Một ý định xuất hiện trong đầu Mặc, hắn phải triệt tiêu tia linh lực này, nếu không nó sẽ phá hủy tu vi của hắn, để hắn trở thành phế nhân.
Ngay khi hắn vận linh lực tiêu diệt tia dị linh trong người, giọng Ân Cửu U đột nhiên vang lên, “Nếu ngươi dám phá hủy tia hỗn linh ta đưa vào thì ta sẽ giết ngươi.”
Mặc lập tức yên tĩnh lại, hắn cắn môi càng chặt hơn, hai bàn tay siết đến chảy máu, tư thế quỳ dần gục xuống, cuộn tròn trên nền lạnh buốt.
Từng giây trôi qua với hắn nhưng trải qua vô hạn thời gian, những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăng lăng chảy xuống.
Tuyệt vọng từ từ bao trùm lấy hắn,từ vẻ mặt thống khổ của Mặc không hiểu sao Ân Cửu U lại biết được hắn có ý nghĩ đi chết, tiếng rên bộc phát từ miệng hắn dần rõ hơn.
“Ngươi không muốn báo thù sao? Không phải ngươi còn muốn quay Dực tộc sao?
Hiện tại ngươi chết đi ai sẽ thay ngươi rửa mối hận trong lòng, thù chưa báo chưa thể chết. Mặc, hóa ra ngươi nhu nhược đến vậy sao?
Vẻ kiên cường ban đầu của ngươi đâu?
Ngươi chỉ giả vờ kiên cường thôi sao?
Ngươi mong chờ được thương hại sao?
Ngoại trừ chính ngươi để dựa vào, ngươi không nên cầu bất kỳ kẻ khác, kể cả thương hại cũng phải là để bản thân ngươi thương hại ngươi mà không phải kẻ khác thay ngươi thương hại chính ngươi.”
Mặc đau đớn nhưng vẫn nghe rõ Ân Cửi U nói rõ mồn một, hắn biết bản thân sao lại sợ người này rồi. Người này cho hắn hy vọng rồi đẩy hắn đến tuyệt vọng lại cho hắn hy vọng và ý chí tiếp sống, đồng thời muốn hắn chịu đựng sự tuyệt vọng.
Loại tra tấn này... Có khác gì đang nghiền ép ý thức hắn?